Chương 18: Âm mưu
Chung Bình nhìn thấy Tiêu Tố Tâm đang ngây ra như phỗng, khóe miệng ẩn giấu ý cười, nói càng dịu dàng hơn, “Có lẽ chúng ta nên thử xem sao.”
Tiêu Tố Tâm rốt cục cũng kéo được hồn mình đang bay bổng theo gió trở lại với mặt đất, lé mắt nhìn anh, khẽ mở đôi môi đỏ hồng, “chị Như nói đúng, tôi lần sau nên xuống tay nhẹ một chút, chắc dạo này anh bị đánh nặng quá hả.” Trên mặt rõ ràng biểu thị cô thật hết cách.
Chung Bình giật mình, xoay mặt nhìn Tố Tố, còn ra vẻ rất thật lòng, “Tôi không nói đùa.”
Tố Tố khẽ cười, “Chú ý đường đi.”
Chung Bình đành nhìn phía trước, đôi mắt tối sầm lại, giọng điệu trầm hẳn xuống, “Ý cô là cự tuyệt tôi?”
Tố Tố ra sức gật đầu, “Tôi sẽ không để tâm anh hỏi về vấn đề nhàm chán như vậy, cho nên anh cũng không cần phải cảm thấy thất bại.” Cô nhìn thấy trên mặt anh hiện rõ không vui. Chung Bình nhẹ liếc mắt nhìn cô, tiếp tục lái xe, thật lâu cũng không lên tiếng.
Tiêu Tố Tâm cũng không hé răng, im lặng ngồi một bên. Trong xe chỉ có tiếng nhạc du dương bay bổng, còn hai người bọn họ mỗi người lại có một tâm sự khác nhau.
Qua hơn nửa ngày, Chung Bình đột nhiên lại mở miệng, “Có phải vì Đinh Như không?”
Tố Tố ngẩn ra, lắc đầu, “Không phải.”
“Thế vì sao?” Chung Bình khó hiểu cau mày hỏi, trong giọng nói có nhuốm chút hờn giận.
“Anh không phải kiểu người mà tôi thích.” Tố Tố cười yếu ớt trả lời.
Chung Bình trong lòng chấn động, chưa từng có người phụ nữ nào nói với anh như vậy. Từ trước đến nay, anh đều là người phải uyển chuyển từ chối người khác, chưa bao giờ gặp phải trắc trở khi muốn cùng người khác hẹn hò, thẹn quá hóa giận, anh nói, “Hừ, cô thích kiểu người khó hiểu như Lâm Vĩ Cường?”
Tiêu Tố Tâm nhìn thấy bộ dáng tức giận của Chung Bình, bất giác bật cười, “A Cường không khó hiểu.” Anh lại không quen biết A Cường, sao có thể tùy tiện nhận xét người khác.
Chung Bình nghe thấy cô đang bảo vệ A Cường, trong lòng càng thêm bực mình, sắc mặt đã nhanh chóng đen thành than. Dưới chân đạp ga, xe chợt tăng tốc trên đường. Thẳng tiến đến cô nhi viện, hai người cũng không nói gì nữa,
–
Lâm Vĩ Cường nhìn thấy Tố Tố từ trên xe của Chung Bình xuống thì biến sắc, sững sờ đứng tại chỗ không hé răng. Nhưng Vương Hiếu Anh đang đứng ở bên cạnh anh liền mỉm cười gọi Tố Tố, Tố Tố liền hướng chỗ hai người họ đi đến.
“Hôm nay không dạy học à?” Tố Tố lôi kéo tay của Tiểu Anh, kỳ quái hỏi, như thế nào vẫn còn đang đứng ở trong sân, bọn nhỏ thì lại đang chơi đùa thế kia.
“Phòng học bị sử dụng rồi, bây giờ bọn nhỏ đều học ở kí túc xá.” Tiểu Anh giải thích, cho nên giờ học phải giảm bớt tăng giờ hoạt động ngoài trời cho bọn chúng.
“Chị Tố Tố, chị Tố Tố.” Bọn nhỏ rốt cục đã nhìn thấy cô, liền nhanh chóng vây quanh. Tố Tố vui vẻ ôm bọn chúng, “Không phải đi học, mấy đứa vui vậy sao.”
Chung Bình vẫn im lặng đứng cạnh cửa xe, nhìn Lâm Vĩ Cường, hơi hơi nhướng mày, người đàn ông này có tư cách gì cùng anh tranh chấp chứ! A Cường nhìn Chung Bình lại nghẹn họng không nói được gì, chỉ đăm chiêu nhìn sau đó đi về phía Tố Tố, “Viện trưởng nói nếu em đến thì đi tìm bà.”
Tố Tố mỉm cười buông bọn trẻ ra, gật đầu với A Cường liền hướng tới đi về phía tòa nhà, đi không được vài bước, thì nhớ ra còn có Chung Bình, liền quay đầu gọi, “Anh có muốn đi xem không?” Chung Bình mặt không biểu tình, nhanh chóng đuổi kịp bọn họ. Còn Tiểu Anh tiếp tục ở ngoài sân xem bọn trẻ nô đùa.
A Cường nhìn Chung Bình ở phía sau, thấp giọng hỏi Tố Tố, “Anh ta sao lại ở đây?” Tố Tố cười nhẹ, “Người ta quyên tiền, muốn đến xem một chút, A Cường miệng khẽ mở, tới càng sát cô hơn, “Tối qua…..hai người.” “Anh ta có việc tìm em, việc linh tinh ấy mà.” Tố Tố phản bác lại ngay. Chung Bình đi ở đằng sau, thấy hai người cứ cúi đầu nói to nói nhỏ, sắc mặt càng đen hơn.
Viện trưởng vừa nhìn thấy người đến là bọn họ, liền vui vẻ đưa họ đi xem mọi người làm việc. Trước là đang sửa chữa phòng học ở lầu một, nên hầu như mọi bàn học đều được đem để ở sân thể dục hết, có mấy chiếc tủ ở trong phòng thì được kê ở bên góc cầu thang, họ vừa lên đến tầng hai vừa nói, thậm chí đồ đạc còn chất đầy ở kí túc xá của tụi nhỏ. Lên lầu hai, tự nhiên cảm thấy chật hơn rất nhiều, bọn trẻ vừa phải chen chúc cùng nhau ngủ ở đây lại còn phải học ở đây nữa.
Tố Tố đi đằng sau A Cường, Chung Bình lại đi đằng sau cô, cùng nhau đi theo viện trưởng đi xuyên qua hành lang tầng hai. Có lẽ hàng lang này quá tối, hoặc là do đồ vật chất đống quá hỗn độn, Tố Tố bất ngờ đụng phải góc bàn, khẽ kêu lên một tiếng, Chung Bình rất nhanh đã chạy đến ôm lấy cô, A Cường nghe được tiếng hét chói tai cũng nhanh chóng quay lại muốn giúp, lại nhìn thấy cô đang tựa vào ngực của Chung Bình, tay liền khựng lại ở không trung. Tố Tố giãy dụa đứng lên, cúi đầu xuống, cực muốn mau mau rời khỏi chỗ hành lang tối tăm này, không ai nhìn thấy trên mặt cô đang đỏ ửng.
Chung Bình đi rất gần cô, lại nhìn thấy rõ vành tai cô đang đỏ dần lên, Chung Bình nhanh chóng duỗi tay ra, khẽ vuốt ve chỗ thắt lưng cô vừa đụng phải, “Có đau không?” Tố Tố nhảy dựng lên như thỏ nhanh chóng đẩy tay của anh ra, trừng mắt nhìn, vội vàng nói, “Không sao, không sao.” Tay anh ta để ở đâu vậy? Chung Bình ánh mắt vô cùng dịu dàng, đem cô kéo ra phía sao, “Đi đằng sau tôi đi.” Nghiễm nhiên bày ra bộ dáng muốn bảo vệ cô. Tố Tố trong lòng bỗng khẩn trương, anh ta lại bị làm sao vậy?
A Cường nhìn thấy hai người liên tục mắt đưa mày lại, mất mát xoay người, buồn bực đi nhanh về phía trước. Viện trưởng chỉ mỉm cười mở miệng, “Chung tiên sinh, anh cũng cẩn thận một chút, nơi này hơi tối, nếu không được cậu liền nắm tay Tố Tố mà đi.” Chung Bình nghe vậy quay đầu nhìn Tố Tố, cô cực kì kinh ngạc chỉ chỉ mình, anh lại thản nhiên cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác được cô giãy dụa, tay nắm cằng chặt, cúi đầu nhẹ nói, “Viện trưởng bảo tôi làm thế.” Tố Tố giãy không được, lại không tiện ở đây mà đánh anh, đành phải nhẹ nhàng đá anh một cái, anh hơi chấn động một chút, tay lại càng nắm chặt. Ở giữa hành lang u tối này, Chung Bình đang từ buồn bực trên mặt bỗng lộ ra ý cười. Đã như vậy tôi lại càng muốn nắm tay cô!
Tầm chiều chiều, Tố Tố cùng A Cường giúp viện trưởng lau chùi bên trong. Nhưng Chung Bình cứ thỉnh thoảng lại đến, lúc thì để lau mồ hôi cho cô, lúc thì mang nước khoáng đến cho cô, làm cho tất cả mọi người đều có chút thâm ý nhìn bọn họ cười, Tiêu Tố Tâm bực tức thật muốn đánh anh một trận, anh tuyệt đối cố ý để cho bọn họ hiểu lầm quan hệ của hai người! Thậm chí đến cả Tiểu Anh cũng lôi kéo cô thấp giọng hỏi, từ khi nào qua lại với anh chàng đẹp trai dễ nhìn kia, Tố Tố vội vàng phủ nhận, Tiểu Anh không nhịn được khẽ cười sau đó liền tránh ra. A Cường buồn bực vô cùng, nhìn thấy Chung Bình cứ tự nhiên như vậy, dù có tức giận cũng không phát tác được, chỉ có thể đen mặt tiếp tục làm việc.
Buổi tối, Tố Tố kiên quyết đi xe của A Cường về, Chung Bình khó chịu đành lái xe về trước.
A Cường chở Tố Tố về nhà, rốt cục nhịn không được nữa liền hỏi Tố Tố, “Em cùng Chung Bình là như thế nào vậy?”
Tố Tố than nhẹ, “Chẳng như thế nào cả.”
“Nhưng anh ta….Giống như đang theo đuổi em.” A Cường không ngốc, tất nhiên nhìn ra Chung Bình xuất hiện ở cô nhi viện đều là vì cô.
“Sao có thể được! Anh ta là bác sĩ, mỹ nữ bên người đầy ra đấy.” Tố Tố hừ lạnh một tiếng.
Tuy rằng Tố Tố đã nói như vậy, A Cường cũng đỡ khẩn trương hơn, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, “Em cũng đừng gần gũi với anh ta quá.”
“Được.” Tố Tố đội mũ bảo hiểm ngồi ở đằng sau.
Cô nhớ lại lời nói kia của Chung Bình, tự nhiên lại cảm thấy bất an, trái tim lại đập nhanh hơn. Vì sao bây giờ lại nhớ đến, trái tim lại vẫn quặn thắt như vậy. Một câu nói rung động như vậy lại được anh dịu dàng nói ra, mặc dù nghe cực kì thành khẩn cùng bình tĩnh, nhưng Tố Tố lại như phản xạ có điều khiện lên coi nó như một lời đùa vui của anh. Nhưng từ trước đến nay vẫn là chưa bao giờ gặp phải tình huống này, Tiêu Tố Tâm vẫn là không kìm được lòng mình rối loạn, một lần lại một lần chồng chất lên nhau tạo thành một cơn sóng lớn ập tới đánh vỡ lí trí của cô. Cô chỉ có thể giả vờ tỏ vẻ mình không sao, làm cho anh phải tức giận, để gạt bỏ đi những mất mát trong lòng mình. Tố Tố thở sâu, cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ của mình lại, mau mau quên đi, kia cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Hai người bọn họ cả đường đều trầm mặc, cứ như thế hướng về nhà.
–
Buổi tối, ở cửa khách sạn, có một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ lại.
Người bảo vệ ở bãi đậu xe nhanh chóng tiến lên mở cửa, một người đàn ông cao gầy, đẹp trai bước xuống, đi xuống mở cửa xe bên kia, từ trong xe lộ ra một chiếc váy siêu ngắn, một khuôn mặt kiều diễm vô cùng tận của người phụ nữ hiện ra. Người đàn ông kia dịu dàng cười, liền ôm chặt lấy thắt lưng của người phụ nữ kia, người phụ nữ thuận theo dựa vào trong ngực anh. Hai người vô cùng thân thiết đi vào trong khách sạn.
Cửa mở, hai người liền đi vào thang máy.
Trong thang máy không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ, người phụ nữ kia lả lướt đưa tay kéo cổ người đàn ông kia xuống, nhẹ nhàng ở bên tai người đàn ông kia nhè nhẹ thổi khí, oán trách nói, “Như thế nào gần đây không tìm em? Không muốn em sao.” Trong giọng nói nhuốm đầy mùi ghen tuông.
Người đàn ông ôm người phụ nữ kia càng chặt, gắt gao đem cô ta dán ở trước ngực, bạc môi dán trên đôi môi đỏ kia, nhẹ nhàng trượt xuống, “Anh không rảnh nhớ em….” Người phụ nữ vẫn ở trong lòng anh ta, gương mặt bỗng cứng ngắc, chưa kịp nói gì, đã bị người đàn ông kia cắn nhẹ trên môi, thấp giọng lẩm bẩm ngăn chặn sự tức giận của cô, “Lúc nào cũng muốn em..” Bàn tay to chậm rãi xoa nhẹ trên lưng của người phụ nữ, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên đường sống lưng. Người phụ nữ kia lập tức bị nụ hôn nhiệt tình của người đàn ông kia cướp đi hết sạch lí trí cùng tức giận, thậm chí, còn phối hợp cùng với anh ta, chỉ một lúc, kích tình đã tràn ngập cả phòng thang máy.
Hai người họ nhanh chóng đi vào trong phòng, thở dốc hướng giường lớn mà đi, người phụ nữ kia vẫn ôm lấy đầu người đàn ông kia, nhưng trong lòng còn một chút oán giận, “Chung Bình, nghe nói dạo này anh đi tập Judo.” Chung Bình khẽ cười, cuồng nhiệt quấn lấy người kia, hôn lên trên cổ cô ta, còn nhẹ cắn một cái, “Gần đây đang dạy dỗ một chú chó lạc không biết nghe lời, chờ đến khi dạy xong, nó mới ngoan ngoãn được.” Cô ta khẽ cười, đấm vào vai anh, “Chẳng lẽ dạy chó còn phải đến phòng tập Judo?” Chung Bình thân thể ấm áp đè xuống khẽ đem hai tay của người kia đặt sang hai bên, nhẹ cắn lên vai của cô ta, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Nó thích đến nơi đó.” Vừa dứt lời, anh đã muốn vùi đầu vào nhuyễn ngọc ôn hương kia, nóng bỏng cùng cuồng dã, một đêm kích tình mãnh liệt.
Chung Bình nhớ đến lúc Tiêu Tố Tâm cự tuyệt anh, trong đôi mắt vẫn còn chút run rẩy, anh rõ ràng thấy, cô chẳng qua chỉ là mạnh miệng, lòng cô đã sớm rố