Chương 24: Vết sẹo
Lâm Vĩ Cường lấy điện thoại di động ra nhìn, đã 12 giờ, Tố Tố chắc đã đi ngủ rồi. Hôm nay chẳng biết vì sao người quản lí lại bắt mọi người ở lại sau khi tan ca để huấn luyện gì đó, báo hại anh đến giờ này mới có thể đến thăm Tố Tố một chút. Lâm Vĩ Cường nhanh chóng ra khỏi thang máy vào đến tầng bệnh của Tố Tố, cứ nghĩ đến việc một lúc nữa thôi có thể nhìn thấy cô, trên mặt bất giác lộ ra một tia mỉm cười.
Lâm Vĩ Cường đi đến trước cửa phòng bệnh, đang định đẩy cửa đi vào, cũng không để ý mà khẽ liếc mắt nhìn qua cửa sổ phòng bệnh, tay đang đặt trên nắm cửa bỗng chốc khựng lại. Trong phòng có người!
Lâm Vĩ Cường nhìn kĩ bóng lưng đang đứng bên giường, đôi mắt từ từ tối lại, khuya như vậy ai còn đến thăm Tố Tố nữa? Lâm Vĩ Cường nín thở, nhìn chằm chằm người nọ, người kia lại chỉ đứng một lúc lâu, sau đó từ từ cuối xuống gần sát với Tố Tố đang nằm trên giường. Lâm Vĩ Cường không khỏi căng thẳng, do dự không biết có nên đi vào hay không. Người kia lại chỉ nhẹ nhàng nắm tay của Tố Tố rồi lại đứng bất động. Lâm Vĩ Cường trốn ở bên cửa sổ, không dám nhúc nhích.
Rốt cục, người kia cuối cùng cũng từ từ buông tay của Tố Tố ra, sau đó xoay người lại. Lâm Vĩ Cường nhìn đến khuôn mặt của người kia, thì trong lòng liền chấn động,……….Hóa ra lại là Chung Bình. Lâm Vĩ Cường khẩn trương, nhanh chóng chạy sang một bên, trốn ở một góc nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh của Tố Tố.
Chỉ một lát sau, Chung Bình liền mở cửa đi ra, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại rời khỏi.
Lâm Vĩ Cường tâm tình phức tạp nhìn theo bóng dáng rời đi cũng Chung Bình, mãi mới đi vào phòng bệnh của Tố Tố. Lâm Vĩ Cường đến bên cạnh giường, Tố Tố vẫn nằm yên, im lặng ngủ. Lâm Vĩ Cường bỗng thở phào một hơi, thật tốt, Tố Tố đang ngủ, nhất định không biết có người đã đến.
Anh ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh giường, từ từ nắm tay của cô, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn tỏa ra một chút ấm áp. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang quấn đầy băng gạc của Tố Tố, trong lòng có chút phức tạp, vì sao nửa đêm rồi mà Chung Bình còn đến thăm Tố Tố? Nếu anh ta quan tâm lo lắng cho cô thì sao không đường đường chính chính đến mà gặp? Lâm Vĩ Cường lại nhớ đến lúc ở cô nhi viện, hành động của Chung Bình với Tố Tố vô cùng mờ ám, làm anh không khỏi cảm thấy buồn bực.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ bé trong tay anh giật giật, Tố Tố đã tỉnh rồi. Tố Tố thấy tay mình bị nắm, liền mở miệng hỏi, “A Cường?”
“Là anh.” A Cường khẽ nắm chặt tay cô. Nếu Tố Tố không biết Chung Bình đã tới, vậy cũng không cần thiết phải nói với cô.
“Em ngủ lâu chưa?” Tố Tố nhẹ nhàng hỏi.
“Chắc cũng lâu rồi.” A Cường nhẹ giọng nói, “Mắt có cảm thấy khó chịu không?” Hôm nay y tá trong lúc đổi thuốc cũng bỏ đống băng gạc dày trên mặt cô đổi thành hai phiến băng mỏng, bởi vì ngày mai, đống băng trên mặt cô đã có thể hoàn toàn bỏ ra.
“Cũng được.” Tố Tố nghĩ đến ngày mai có thể gỡ hết xuống, liền có chút hưng phấn. “A Cường, cô nhi viện thế nào rồi? Lần trước không phải anh nói họ không có nơi ở sao? Bây giờ thế nào?”
A Cường vỗ nhẹ tay cô, bảo cô không phải lo lắng, “Hôm nay Tiểu Anh gọi điện thoại cho anh, hai ngày này bỗng nhiên có mấy người lãnh đạo đến trong viện an ủi, còn nói chuyện với viện trưởng rất lâu, rất vui vẻ mà đồng ý sẽ cấp tiền xây nhà mới.
Tố Tố nghe vậy, vui mừng bắt lấy tay của A Cường, “Thật sao?”
“Đúng vậy, hình như có người viết thư nặc danh cho bọn họ, nói lần hỏa hoạn này là do nơi mà bọn trẻ ở quá đỗi nguy hiểm nên mới phát cháy, nghe nói báo chí cùng đài truyền hình đều đến để phỏng vấn, cho nên cấp trên mới bắt đầu quan tâm.” A Cường cảm thấy kì quái, cũng có cảm giác có người đang ở đằng sau giúp đỡ cô nhi viện, chỉ là, đoán mãi cũng không đoán được ra ai.
“Người này thật sự tốt quá, có phải là viện trưởng hay không?” Tố Tố biết viện trưởng rất thương yêu bọn nhỏ, rất có thể là bà đã viết bức thư nặc danh này. Dù sao bà cũng là người hiểu rõ tình trạng của cô nhi viện nhất.
A Cường lắc đầu, “Viện trưởng nói không phải, viện trưởng cũng rất muốn tìm người kia, cảm tạ người kia đã giải quyết vấn đề nan giải như vậy cho cô nhi viện.”
Tố Tố tìm trong trí nhớ của mình người kia là ai, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn như cũ nghĩ không ra được ai cả. Tố Tố thở sâu, chờ đến khi cô khỏi hẳn, nhất định phải đi tìm người kia mới được.
A Cường và Tố Tố trò chuyện rất lâu, sau đó anh mới về nhà.
–
Sáng sớm hôm sau, Chung Bình cùng y tá vào phòng bệnh của Tiêu Tố Tâm. Hôm nay sẽ bỏ băng trắng cho cô, để xem tình hình vết thương đã lành đến đâu rồi. Tiêu Tố Tâm bị một người y tá nâng dậy ngồi tựa vào giường.
Chung Bình dịu dàng nói, “Hôm nay sẽ gỡ bỏ băng gạc cho cô.”
Tố Tố ừ một tiếng, thật lâu cũng không nghe thấy Chung Bình nói gì, giọng nói của anh không còn vẻ châm chọc như trước kia nữa, mà trầm ổn hơn một chút.
“Mắt đã thích ứng được chưa?” Chung Bình nhẹ nhàng ấn vào mí mắt của cô, ngày hôm qua đã bỏ đỡ băng ở mắt của cô đi, để cho cô có thể thích ứng dần dần với ánh sáng, hôm nay dù có bỏ hẳn băng ra cũng sẽ không bị kích thích quá lớn.
“Có thể rồi.” Tố Tố mỉm cười.
Chung Bình nhận lấy từ tay y tá một chiếc kéo, cắt bỏ băng gạc, dùng tay từ từ quấn bỏ theo vòng. Rốt cục cũng tháo hết toàn bộ đống băng đó, Chung Bình nhìn vào khuôn mặt của Tố Tố, trong lòng mơ hồ có chút đau đớn. Y tá liền lấy đi kéo và băng gạc từ trên tay của anh rửa sạch. Chung Bình tới gần khuôn mặt của Tố Tố, nhẹ giọng nói, “Đừng mở mắt.”
Tố Tố ngừng thở gật gật đầu, anh đang ở quá gần cô, khiến cô có thể cảm nhận rõ được hơi thở ấm áp của anh đang thổi trên làn da mẫn cảm của mình, làm cho toàn thân cô nổi da gà, Tố Tố cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngồi im không nhúc nhích.
Chung Bình thật cẩn thận gỡ nốt hai phiến băng ở trên mắt của cô xuống. Rốt cục, Tố Tố cũng có cảm giác trên mặt mình không còn gì vướng bận nữa, Tố Tố cẩn thận hỏi, “Có tốt không?”
Chung Bình nhìn thấy mi mắt của cô đang gần anh trong gang tấc kia khẽ rung động, hàng lông mi vốn dài và đen nhánh thì bây giờ lại có chút ngắn lại, không còn cong được như lúc trước, “Từ từ mở mắt đi.”
Tố Tố hơi run rẩy, giọng nói của anh nhẹ nhàng đến kì lạ, mềm mỏng như vậy lại làm cô có chút hoảng hốt. Tố Tố hơi động mí mắt, từ từ mở mắt ra. Nhưng ánh sáng mạnh mẽ kia rất nhanh tràn vào mắt, làm cô có chút đau liền nhanh chóng nhắm chặt lại. Tay phải tự nhiên có chút nóng lên, thì ra là Chung Bình cầm tay cô, “Đừng vội, có thể sẽ khó chịu một chút, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”
Tố Tố vẫn nhắm hai mắt gật gật đầu, mắt bị chịu kích thích nên có chút ướt át. Vì nhắm cả hai mắt, nên cảm giác không khỏi tập trung đến bàn tay ấm áp kia, cảm giác này thế mà lại khiến cô cảm thấy có chút quen thuộc. Nhiệt độ ấm áp, bàn tay mềm mại, tim Tố Tố thắt lại, trong đầu bỗng nhớ lại kí ức về một đêm nào đó, bàn tay ấm áp kia thì ra là của Chung Bình!
Tố Tố lại từ từ mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy Chung Bình đang ngồi trước mặt nhìn chằm chằm cô. Vầng trán cao và rộng, đôi mắt to và sâu, hàng lông mày rậm, chiếc mũi cao thẳng, làn da trơn mịn, cô không thể không thừa nhận, Chung Bình quả thật rất đẹp.
Chung Bình nhìn thấy Tố Tố đã mở mắt ra, vẻ mặt khẩn trương cuối cùng cũng chuyển thành cười đến sáng lạn, “Mọi thứ ổn chứ?”
Tố Tố nhìn nụ cười quá mức chói mắt kia, thì có chút ngây ngốc, kinh ngạc gật đầu, tim lại không tự chủ được mà bắt đầu đập nhanh.
Chung Bình nhìn cô đang ngơ ngẩn như vậy, liền chậm rãi thu lại nụ cười, đứng thẳng dậy, “Đừng có gãi đấy.”
Tố Tố hạ mắt xuống, nhìn tay trái mình vẫn còn quấn đầy băng gạc, đột nhiên lên tiếng, “Có gương không?”
Chung Bình ngây ngẩn cả người, nhìn Tố Tố không biết nên làm sao, chẳng lẽ cô muốn xem mặt mình ra sao? Chung Bình hơi căng thẳng, cố gắng ngăn chặn trái tim đang đập loạn của mình, nhẹ giọng an ủi, “Vài ngày nữa rồi hẵng nhìn.” Vài ngày nữa rồi sẽ để cô phẫu thuật lần cuối cùng, hy vọng có thể xóa sạch được vết sẹo còn lại ở vùng tai, cằm và cổ của cô.
Tố Tố dừng một chút, từ từ mỉm cười, “Không sao đâu, tôi muốn nhìn một chút.”
Chung Bình đứng im bất động, do dự nên làm thế nào thì cô mới bỏ ý định này ra khỏi đầu. Hiện tại cô xem sẽ có ích gì? Sẽ chỉ làm cô có thêm bóng ma tâm lí thôi, mà anh lại hy vọng cô không bị tổn thương.
“Chung Bình, giúp tôi tìm gương, tôi xin anh đấy.” Tố Tố nhìn Chung Bình, ánh mắt kiên định, cô muốn xem. Chung Bình nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng hết cách xoay người nói với y tá, “Đi lấy gương lại đây.” Y tá rất nhanh đi ra ngoài.
Chung Bình xoay người nhìn lại Tố Tố, thở dài cố gắng thuyết phục lần cuối, “Tố Tố, tốt nhất hiện tại đừng nhìn.”
Tố Tố nghe vậy liền nâng tay lên, nghĩ muốn sờ thử mặt mình nhưng lại không dám, đành giương mắt lên nhìn anh, “Đáng sợ lắm sao?”
Tim anh thắt lại, liền lắc đầu, “Không đâu.” Trong mắt anh một chút cũng không đáng sợ, chỉ là anh không dám cam đoan cô có thể chịu được hay không, cô gái nào mà chả quan tâm đến ngoại hình của mình chứ?
Tố Tố nở nụ cười, “Vậy vì sao không nên nhìn.” Anh bình tĩnh nhìn đôi mắt đang mỉm cười kia, trong lòng phức tạp hỗn độn vô cùng, cô gái này luôn có khả năng khiến anh phải kinh ngạc.
Một lát sau, y tá đã cầm gương trở về, đưa cho Chung Bình.
Chung Bình cầm chiếc gương, lại hỏi Tố Tố một lần nữa, “Cô muốn xem thật sao?” Tố Tố dùng sức gật đầu, tay chìa ra. Chung Bình đành đưa gương cho cô.
Tố Tố chậm rãi giơ lên nhìn.
Chiếc gương run lên một chút, Chung Bình lo lắng nhìn vào đôi mắt của Tố Tố, nhưng trên mặt cô vẫn không có chút hoảng sợ nào.
Tố Tố cẩn thận nhìn chính mình trong gương, một nửa bên mặt trái của cô có một vết sẹo rất dài, từ bên tai trái từ từ kéo dài đến cổ, ở vùng chung quanh vết sẹo và ở cằm da đều bị nhăn nheo và co rúm lại một chỗ, mà ngay cả ở khóe mắt ở gần thái dương cũng có những vết sẹo nhỏ. Cảm giác chấn động lúc ban đầu rất nhanh đã khôi phục lại, Tố Tố tiếp tục di chuyển chiếc gương để có thể nhìn thấy rõ hơn.
Chung Bình nhẹ nhàng an ủi, “Đừng sợ, vài ngày nữa sẽ phẫu thuật.” Cô không nên khổ sở, anh nhất định sẽ cố gắng xóa sạch hết những vết sẹo đó.
Tố Tố nhìn mãi, mới từ từ buông gương xuống, bỗng nhiên nhìn Chung Bình cười, “Cám ơn anh, người khác vẫn có thể nhận ra tôi là Tiêu Tố Tâm.” Cô là thật lòng nói tiếng cám ơn với anh, vì anh đã quyên góp một số tiền lớn như vậy cho cô nhi viện, vì anh đã giúp cô trả tiền viện phí, vì anh đã quan tâm đến cô.
Chung Bình kinh ngạc nhìn nụ cười của cô, những vết sẹo ấy lại hoàn toàn không làm tổn hại gì đến nụ cười của Tố Tố, một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thật kiên cường biết bao! Tim anh như bị ai bóp chặt lại, trong mắt cũng có chút đau đớn, Tiêu Tố Tâm, cô thật là một cô gái kiên cường và lạc quan!
Tố Tố thấy Chung Bình đang ngẩn ngơ nhìn mình, liền khẽ đẩy tay anh, “Chung Bình, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Chung Bình lúc này mới giật mình sực tỉnh, nhanh chóng thu lại vẻ mặt thất thần của mình, quay đầu nói nhanh với y tá, “Cô đi trước đi.” Người y tá kia liền khẽ liếc mắt nhìn Tố Tố một cái rồi mới rời đi.
Tố Tố chỉ vào ngăn kéo ở bên giường, Chung Bình đi đến mở ra, lại nhìn thấy một cái gói nhỏ ở bên trong, “Đúng rồi, giúp tôi lấy ra đây.”
Chung Bình cầm gói nhỏ đấy ra đi đến trước mặt cô, Tố Tố liền mở chiếc gói ở trong tay anh, Chung Bình dừng lại một chút, ở trong đó rõ ràng là vòng tay mà bà đã đưa cho Tố Tố, nó hóa ra vẫn còn.
Tố Tố cầm lấy chiếc vòng tay, “Tôi cứ tưởng là làm mất rồi. Không ngờ mấy chị y tá lại nói cho tôi biết, là lúc cứu tôi đã tạm tháo nó xuống. Nó ở trong đám cháy, mà lại không hư hại một chút nào, thật là thần kì.” Tố Tố mỉm cười đưa vòng tay cho Chung Bình, “Anh tìm một cơ hội trả lại cho bà, nói chúng ta chia tay rồi đi.”
Chung Bình hoàn toàn chấn động, kinh ngạc nhìn Tố Tố, ý định của cô cùng với ba anh không hẹn trước mà lại hợp nhau đến như vậy! Cô nói là chia tay, mặc dù tình cảm này từ đầu đến cuối chỉ là giả, nhưng vì sao nghe thấy hai chữ đó anh lại thấy chói tai đến vậy, tim cũng không nhịn được mà thắt lại.
Chung Bình chậm chạp đón lấy chiếc vòng tay, khó khăn nuốt xuống rồi máy móc gật đầu. Trừ bỏ việc này, anh còn có thể yêu cầu gì nữa?
Tố Tố yên lặng nhìn anh, mỉm cười xin lỗi, “Chung Bình, thực xin lỗi, trước kia tôi đối với anh rất tồi tệ.”
Khuôn mặt anh nhất thời trắng bệch, chỉ cảm thấy đằng sau lưng mình như có một luồng gió lạnh thổi qua, một trận mồ hôi lạnh cũng điên cuồng chảy xuống, tim anh đập nhanh chóng, sự đê tiện của anh mà so với những gì mà cô đã làm, thật sự là càng khiến cho anh vô cùng xấu hổ. Chung Bình thì thào nói, “Không sao, không có việc gì.” Ngay lúc Tố Tố còn chưa phản ứng tiếp, anh đã nhanh chóng chạy đi như gặp phải quỷ!
Tố Tố kỳ quái nhìn về phía cửa, gần đây tinh thần Chung Bình có vẻ không được tốt lắm, thế nào mà cứ cảm thấy có chút kì lạ.