Chương 37: Sáng tỏ

Tố Tố không ngờ rằng Chung Bình không chỉ tham khảo ý kiến của cô để mua quà, mà còn dẫn cô đến tham dự bữa tiệc đầy tháng của Mạnh Tưởng.


Lúc hai người xuất hiện ở khách sạn, đã có vô số người quay đầu lại nhìn. Tố Tố ẩn khuôn mặt mình dưới chiếc mũ, nhưng từ xa xa vẫn có thể nhìn thấy Vệ Đông cùng Hàn Xa. Chung Bình ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ, “Không có việc gì chứ?” Tuy rằng anh có chút lo lắng cô sẽ không thoải mái, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể từ từ dung nhập vào cuộc sống của anh.


Tố Tố khẽ lắc đầu, ‘Không sao.”
Chung Bình quay đầu lại nhìn vào đại sảnh, “A Nam ở bên kia, đi thôi, tôi dẫn em đi nhìn Mạnh Tưởng.” Nói xong liền nắm tay cô dắt đi.
Vệ Đông là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, liền đứng dậy, “Chung Bình đến đây.”


Mặc dù đang bị mọi người vây quanh nhưng Vệ Đông vừa dứt lời, Mạch Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ đang ôm Mạnh Tưởng đều ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh Chung Bình có mang theo một cô gái. Mũ lưỡi trai đội trên đầu cô gái ấy đã che khuất hơn nửa khuôn mặt, dáng người nhỏ xinh, đi bên cạnh Chung Bình lại có vẻ nhanh nhẹn, đáng yêu. Cô gái bé nhỏ như vậy làm sao có thể là cường nữ, Lộ Lộ nói nhỏ với A Nam, “Em thấy là Chung Bình khi dễ người ta thì có.”


A Nam nghe vợ nói vậy, không trả lời chỉ cười, “Chung Bình, đến đây đi.”
Chung Bình giơ tay ra vỗ lên vai của A Nam, “Chúc mừng, chúc mừng. Lộ Lộ, em nhớ phải bắt cậu ta giặt tã, trước kia mấy tấm rèm ở kí túc xá đều là do cậu ấy giặt đấy, hơn nữa nhất định phải giặt bằng tay.”


A Nam trừng mắt uy hϊế͙p͙, “Lăn đi.” Vệ Đông và Hàn Xa liền đi theo cười phụ họa, “Đúng vậy, Lộ Lộ, em phải để cậu ấy phát huy chút sở trường đi.” Lộ Lộ mở to mắt mỉm cười, “Thật vậy sao?” Khó trách anh ấy luôn bảo máy giặt giặt không sạch, nhưng cũng không có quá đáng bắt cô phải giặt bằng tay, nói là không cam lòng.


available on google playdownload on app store


A Nam ôm Lộ Lộ dịu dàng nói, “Nếu em muốn anh giặt thì anh giặt, nhưng mà có cái dùng tốt hơn, tã giấy ấy.” Nói xong nhìn bọn họ nháy mắt mấy cái, đắc ý nở nụ cười.


Chung Bình khẽ ôm Tố Tố, cười nhẹ, “Tã giấy không tốt bằng tã vải, đúng không, Tố Tố?” Tố Tố đang nhìn bọn họ đùa giỡn lẫn nhau, đột nhiên lại chuyển chủ đề đến cô làm cô giật mình, nhất thời không biết phản ứng lại thế nào, sửng sốt một lát mới thành thật trả lời, “Ách…….Đúng vậy, dễ gây bệnh sởi.”


Cô vừa nói xong tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó thì phì cười. Tố Tố chả hiểu gì cả, chỉ đứng ngây ngốc một chỗ, không hiểu bọn họ cười cái gì, đành phải quay ra nhìn Chung Bình. Chung Bình thấy A Nam đang quay ra nhìn Lộ Lộ cười, còn Vệ Đông và Hàn Xa cũng cười nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, cũng hiểu được bọn họ đang cười vì Tố Tố ăn ý với anh như vậy. Chung Bình đột nhiên trở nên vui vẻ, lại ghé sát tai cô nói nhỏ, “Cám ơn đã phối hợp.” Tố Tố mãi mới hiểu, mặt ngay lập tức đỏ bừng lên. Cô chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.


Lộ Lộ thấy Tố Tố ngượng ngùng, nhanh chóng ôm Mạnh Tưởng đến bên cạnh cô, “Đi, chúng ta ra đằng kia ngồi vậy, đừng để ý đến bọn họ.” Chung Bình khẽ đẩy Tố Tố, gật gật đầu.


A Nam nhìn hai người họ rời đi, mãi mới mở miệng, “Đến đâu rồi?” Nghe Vệ Đông nói Chung Bình rất để tâm đến Tố Tố, chắc là cũng phải xác định rồi.


Chung Bình trừng liếc anh một cái, thật lâu sau mới trả lời, “Không biết, cô ấy rất khó theo đuổi.” Ai biết được, Tố Tố đối với anh luôn thản nhiên, xa cách như vậy, anh cũng biết trong lòng cô có rất nhiều gánh nặng. Nên anh chỉ có thể hy vọng cô có thể tháo bỏ mọi khúc mắc, chậm rãi chấp nhận anh.


“Còn có người cậu không theo được? Tôi còn nghĩ ngay đến cả đàn ông cũng không thoát khỏi ma chướng của cậu chứ.” Mạch Dịch Nam khẽ nhếch miệng, chế giễu anh.


“Này, cậu nghĩ tôi giống cậu nam nữ đều ăn? Nghe nói Diệp Tỉ gần đây cùng với bạn trai của cậu ta bất hòa, nói không chừng sẽ lại về đây quấy rối cậu đấy, cậu cứ cẩn thận đi.” Chung Bình cũng không cam lòng chịu yếu thế, anh làm sao có bản lĩnh được bằng A Nam, ngay đến cả GAY cũng si tình với cậu ta lâu như vậy.


Mặt Mạch Dịch Nam bỗng chốc tối sầm, giơ tay chuẩn bị đấm Chung Bình một cái, thì Chung Bình đã nhanh chóng chạy đi, “Tôi đi tìm Tố Tố.”
Mạch Dịch Nam bực tức quay ra trừng mắt nhìn Vệ Đông và Hàn Xa, “Dạo này cậu ta bất mãn cái gì, mà mở miệng ra lại thối như vậy!”


Hàn Xa nhanh chóng gật đầu, “Vừa thấy đã biết cừu non còn chưa vào miệng, thật không nghĩ tới, lúc trước tiểu tử kia còn nói chỉ trong một tháng sẽ thu phục được cô ấy, không nghĩ tới cuối cùng người bị thu phục lại là cậu ta.”


Lộ Lộ ôm Mạnh Tưởng đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ, “Cái gì một tháng vậy?”


Hàn Xa nhẹ liếc mắt nhìn Chung Bình cùng Tiêu Tố Tâm đang đứng ở đằng xa, thấp giọng nói, “Lúc trước, Chung Bình đánh cuộc với bọn anh trong một tháng sẽ thu phục được Tiêu Tố Tâm, cuối cùng cậu ta lại nhận thua.”


“Sao các anh lại làm mấy trò nhàm chán như vậy chứ?” Lộ Lộ vừa nghe xong mặt đã tối sầm, mấy người đàn ông này đều ăn no không có việc gì làm. Đương nhiên, là trừ A Nam của cô ra.
“Là Chung Bình đề nghị mà.” Hàn Xa giật nhẹ Vệ Đông


“Hừ, anh ấy thể nào cũng gặp báo ứng.” Lộ Lộ tức giận thay cho Tố Tố. Nhưng mà ngẫm lại, Chung Bình hồi trước lăng nhăng vô tâm như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng biết nghĩ lại rồi.
Bữa tiệc đầy tháng càng về sau càng náo nhiệt vui vẻ, sau đó mọi người đều rời đi.


Tố Tố nhìn Mạch Dịch Nam vẫn ôm vợ con mình đứng trước cửa, mặt lộ vẻ mỉm cười, “Bọn họ rất ân ái.”
Chung Bình khẽ gật đầu, khởi động xe, “Kì thật, hồi trước bọn họ cũng từng có xích mích, nhưng mà, A Nam quả thật không tồi, hiện tại rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng.”


“Bọn họ cũng từng xích mích sao?” Tố Tố tò mò hỏi, Mạch Dịch Nam nhìn có vẻ rất yêu quý vợ mình.


Chung Bình đơn giản kể chuyện Lộ Lộ từng muốn ly hôn cho Tố Tố nghe, Tố Tố nghe xong trợn mắt há hốc mồm, thật không nghĩ tới cuộc sống của hai vợ chồng họ lại phấn khích như thế. Thật may, cuối cùng họ vẫn có thể cùng bên nhau đối mặt với mọi khó khăn.


Tố Tố từ đáy lòng cảm thán, “Lộ Hiểu Vụ rất hạnh phúc, có một người yêu cô ấy như vậy.”
Chung Bình nhìn cô, trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng nói, “Em cũng có thể mà.”


Tim cô vì lời nói của anh mà loạn nhịp, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, ánh mắt sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, hô hấp đột nhiên ngưng lại. Đằng trước bỗng có một luồng sáng kích thích rọi vào, Chung Bình vội vàng đảo mắt nhìn lại phía trước, Tố Tố cũng kinh hãi thu hồi lại ánh mắt của mình, đã chợt thấy trước mắt mình một mảnh sáng chói lòa, ánh đèn xe đối diện rọi vào mắt khiến cô không thể nhìn thấy rõ.


Một vài giây sau, ánh sáng chợt lóe rồi lại trở về tối tăm như lúc ban đầu, Tố Tố lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, còn Chung Bình chỉ giữ im lặng tiếp tục lại xe. Tố Tố đương nhiên cũng không nói, giả vờ như câu nói vừa rồi của anh đều là do cô tự tưởng tượng, tựa như lúc ngọn đèn soi sáng ánh mắt sâu đen kia, cô lại như thấy một chút gì đó kín đáo, sâu lắng, chậm rãi tỏa ra bao bọc lấy xung quanh.


Chung Bình tất nhiên không để cho cô làm ngơ, một lúc sau cũng từ từ mở miệng, “Tố Tố, làm bạn gái của anh đi.”


Tố Tố rụt lưng lại, đờ người dựa vào chiếc ghế đằng sau, ánh mắt vẫn nhìn thẳng tắp phía trước. Giờ phút này cô thực hối hận khi đã cởi mũ lúc lên xe, nếu bây giờ đội mũ, cô đã không lo lắng anh có thể nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của mình.


“Tố Tố, hãy cho anh một cơ hội để chăm sóc cho em.” Chung Bình đột nhiên nắm tay cô, làm cô sợ tới mức khẽ run lên, mà bàn tay ấm áp kia đương nhiên không có ý định buông bỏ, chỉ gắt gao cầm. Anh không muốn cô né tránh nữa, cái cảm giác động tâm nhưng lại mờ mịt này làm cho anh cảm thấy thật khó chịu, nhìn thấy A Nam cùng Lộ Lộ hạnh phúc, anh thật hâm mộ cũng muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực mình.


Tố Tố cố gắng hít thở, trong đầu như là thiếu không khí, lại không tìm ra được lời nào để từ chối, nhưng lí trí thì không ngừng nhắc nhở cô, cô nhất định phải cự tuyệt anh, “Chung Bình…..”


Chung Bình rất nhanh không cho cô nói, “Không cần nói lí lẽ với anh, anh thừa nhận lúc đầu, nhìn thấy em bị thương, anh chỉ đau lòng, tất nhiên sẽ có cảm giác muốn quan tâm đến em. Nhưng dần dần sự thương hại này dường như tiến xa đến mức không thể nào vãn hồi được nữa, kể cả anh có cố kìm nén không nên lo lắng cho em đến mức nào cũng đều không được.”


Tố Tố vẫn không nhúc nhích, khẽ cắn môi, lòng bàn tay bắt đầu túa ra từng đợt mồ hôi lạnh. “Chung Bình, chúng ta cứ như vậy không tốt sao?” Cứ tưởng tượng đến ánh mắt nhớ mãi không quên của chị Như, cả những câu nói châm chọc khiêu khích của chị, cô sẽ luôn cảm thấy áy náy, cô biết rõ chị Như đã quá si mê anh.


Cô vừa nói xong, xe đột nhiên quẹo ngay ven đường dừng lại. Xe dừng có chút nhanh khiến cho cả hai người họ đều đồng thời nghiêng về phía trước, Chung Bình trừng mắt nhìn cô, to giọng nói, “Không tốt, một chút cũng không tốt.” Anh nắm chặt lấy bả vai của cô, nhìn thẳng vào trong mắt, “Tố Tố, vì sao em không thể vì trái tim của mình mà dũng cảm lên một chút?” Cô cứu đứa nhỏ cũng dũng cảm như vậy, vì sao lại sợ hãi không dám tiếp nhận anh?


“Trái tim nói cho tôi biết, như vậy là tốt rồi?” Tố Tố nhẹ nhàng khẽ nói ra một câu, ánh mắt mang một chút tia khẩn cầu.


Chung Bình trừng mắt nhìn cô thản nhiên cười, càng ngày càng buồn bực, “Em nói dối.” Tay đột nhiên kéo lại, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, mặt rất nhanh cúi xuống, ngăn chặn đôi môi mềm mại của cô. Lừa mình dối người, anh rõ ràng nhìn thấy trong tim cô cũng có anh.


Chung Bình tức giận, dùng sức trừng phạt đôi môi cô, dùng răng tinh tế cắn, làm cho hai cánh hoa vì bị kích thích mà có một chút đau. Tố Tố theo phản xạ muốn đem người đang cuồng loạn trước mặt đẩy ra, nhưng tay anh siết chặt lấy cô, chặt chẽ không buông, làm cho cô cả hai tay đều không thể động đậy. Đôi môi anh bừa bãi tàn sát trên môi cô, đầu lưỡi ngang ngược ɭϊếʍƈ trên môi cô, lại giống như một con vật nhỏ tiếp tục gặm cắn. Tố Tố mím chặt môi, trong lòng có một tiếng hét điên cuồng đến chói tai, tay càng ngày càng dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng Chung Bình lại giống như không cảm thấy đau đớn, tay càng dùng sức đè cô lại siết chặt, đáng giận hơn anh lại còn dùng tay véo vào thắt lưng của cô, làm Tố Tố phát bực.


Đột nhiên đầu lưỡi ấm áp xâm nhập vào trong mang theo hơi thở của anh, một chút ngang ngược, làm cho cô ngay tức khắc xụi lơ, Tố Tố hoảng sợ tránh đi đầu lưỡi của anh, đầu ra sức lui mạnh về đằng sau. Nhưng nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, đem cô gắt gao áp trên ghế, đầu lưỡi linh hoạt vẫn hoành hành ở trong khoang miệng cô. Chung Bình chưa bao giờ giống như giờ phút này, nguy hiểm, ngang ngược xâm chiếm, Tố Tố do dự không biết có nên quật ngã anh hay không.


Bàn tay đang đặt bên hông cô chậm rãi di chuyển về phía trước, mắt thấy tay anh sắp phủ lên trước ngực mình, Tố Tố kinh hãi dùng răng cắn mạnh xuống, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm sau đó anh buông cô ra. Tố Tố nhanh chóng nắm chặt tay đấm một cái vào ngực anh, làm cho Chung Bình bật ra ngoài. Chung Bình nặng nề bị ngã đập vào cửa xe ở đằng sau, đôi môi khẽ nhếch trừng mắt nhìn cô.


Cả khuôn mặt của Tố Tố đỏ bừng, hai tay vẫn nắm chặt tức giận trừng anh. Nhưng hô hấp dồn dập lại làm cho phòng bị của cô yếu đi vài phần, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kích tình vừa rồi mà trở nên nóng rực.


Chung Bình chậm rãi xoa nhẹ khóe môi, tay có chút ẩm ướt, thì ra là chảy máu. Chung Bình nhìn Tố Tố, từ từ nở nụ cười. Hơi thở cô vẫn còn chút hỗn loạn, chỉ biết trừng mắt nhìn anh, anh còn dám cười.


Chung Bình lần thứ hai tới gần cô, Tố Tố nhanh chóng đặt hai tay che đầu, ngăn anh lại. Anh cười có chút không chính đáng, bàn tay to cầm lấy tay cô hạ xuống, “Em sợ cái gì?”


Tố Tố ngẩn ra, “Tôi…….nào có…..sợ.” Cô rất muốn bình tĩnh lại và tỏ ra tự nhiên, nhưng lưỡi cô lại không nghe lời mà cứ run rẩy làm cô không thể nói rõ, tựa như trái tim vẫn còn đập loạn vì kinh hoàng. Cô ngoan cố cho rằng mình hô hấp hỗn loạn đều là do mình không thích nụ hôn vừa rồi.


Chung Bình một tay giữ chặt lại hai tay của cô, tay khác nhẹ nhàng phủ lên trên mặt cô, “Mặt của em rất nóng, tim đập cũng rất nhanh.” Tố Tố khó chịu mặt nhăn lại, anh không cần phải dùng cái giọng điệu ngả ngớn này để nói chuyện với cô, cứ là lạ thế nào ấy, “Anh đừng có lại đây.”


Đối với cảnh cáo của cô, anh làm như không nghe thấy, hơi thở ấm áp chậm rãi đảo qua hai má cô, theo đôi môi khẽ khép mở, bâng quơ nói, “Làm sao bây giờ? Anh vẫn còn muốn hôn em.” Nói xong ánh mắt liền di chuyển xuống dưới, bình tĩnh nhìn đôi môi kiều diễm ướt át vẫn còn sưng đỏ kia, cảm giác được hôn cô thật tốt.


Tố Tố hoảng sợ, lắp bắp uy hϊế͙p͙, “Anh……….đánh anh, thật sự………đánh anh đấy.” Anh cũng biết cô có bao nhiêu lợi hại, tốt nhất đừng có trêu cô.


Chung Bình khẽ nhếch miệng, “Hôn rồi đánh sau.” Nói vừa dứt lời, môi của anh đã nhẹ nhàng dán lên môi cô, sau đó khẽ lui ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, Tố Tố bị anh nhìn như vậy liền khẩn trương không thôi. Nếu…..chỉ là khẽ chạm một chút……cô……..cô sẽ tha thứ cho anh. Nhưng một chút lại một chút, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng đụng chạm đôi môi cô, sự dịu dàng này làm cho lòng cô rối tinh rối mù, tình cảm cùng lí trí vẫn tiếp tục giằng co, mau ra tay đi, mau đánh anh ta, nhưng trái tim lại bị sự đụng chạm nhẹ nhàng kia hoàn toàn hòa tan, toàn thân cũng nhũn xuống, yếu ớt dựa vào chiếc ghế, để thân thể ấm áp của anh nhẹ nhàng vây quanh.


Ý thức được hô hấp của cô lại bắt đầu hỗn loạn, anh lại rời khỏi cô, lẳng lặng nhìn cô. Tố Tố run sợ mở mắt ra, mọi sự ngượng ngùng cuồn cuộn ào đến, vậy mà cô không đẩy anh ra, lại để cho anh hôn đến mức hoàn toàn quên đi lí trí.


“Tố Tố, anh thích em.” Chung Bình cuối cùng khẽ hôn lên mặt cô, chậm rãi buông cô ra. Cả người cô đỏ ửng, cứng ngắc ngồi, Chung Bình vui vẻ nắm tay Tố Tố, đặt lên môi mình khẽ hôn, “Anh biết em cũng thích anh.”
Tố Tố khẽ nắm chặt tay, không chịu nói gì.


Chung Bình khởi động xe, chậm rãi lái xe chạy tiếp, nắm tay cô, một khắc cũng khuông muốn buông ra. Hóa ra Tố Tố cũng là người ăn mềm không ăn cứng, sớm biết vậy, anh đã không phải buồn bực lâu đến như thế.


“Em không cần lo lắng đến Đinh Như.” Một câu nói của anh đã hoàn toàn làm cô trở nên thanh tỉnh. Tố Tố trừng mắt nhìn đôi mắt đang cong cong lên của anh, “Anh thật là có tâm.” Đinh Như thích anh, anh đã sớm biết, chỉ là anh cùng Đinh Như không thể nào có khả năng, dù cho Tố Tố có mượn cớ này mà không chấp nhận anh, anh tất nhiên vẫn không đồng ý với Đinh Như rồi. Cái đạo lí đơn giản này làm sao chuyển đến người cô thì lại phức tạp vậy?


Tố Tố yếu ớt kêu, “Chị Như thật sự rất thích anh.”
“Người thích anh rất nhiều, nhưng anh chỉ quan tâm đến người anh thích.” Chung Bình khẽ cười, cô làm cho anh đau lòng lâu như vậy, nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.


Tố Tố lo sợ bất an nhìn phía trước. Chị Như cùng mấy người phụ nữ đó không giống nhau, chị Như là chị của cô, sao có thể đánh đồng được.


Về tới nhà, Chung Bình đưa cô đến tận cửa phòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng mình, hôn lên mặt của cô, nói nhỏ, “Lần sau đừng để Lâm Vĩ Cường ôm em.” Tố Tố giật mình, anh vẫn còn nhớ. Lần trước đưa cô từ cô nhi viện trở về, anh liền hành động quái gở, hóa ra là đã ăn dấm chua của A Cường rồi.


Chung Bình nhẹ hôn cô một hồi lâu, mới chậm rãi buông cô ra, mặt Tố Tố lại đỏ bừng, nhanh chóng chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại.


Chung Bình ngắm cửa phòng đã đóng chặt, khóe miệng không tự giác giương lên, vui như mở cờ trong bụng, nhẹ nhàng trở về phòng của mình. Tố Tố rốt cục cũng không trốn tránh nữa! Vô luận có khó khăn gì, anh nhất định sẽ thay cô xử lí, chỉ cần lòng cô đủ kiên định ở bên anh!






Truyện liên quan