Chương 59: Bá đạo
Tuần trăng mật ở Maldives của Chung Bình và Tố Tố cuối cùng cũng kết thúc, lúc này Tố Tố mới chợt giật mình nhận ra rằng họ đã đi gần 10 ngày rồi. Càng làm cho Tố Tố kinh ngạc hơn chính là lúc ở trên máy bay, đột nhiên Chung Bình lại nói ra một kế hoạch với cô. Anh muốn dẫn cô đến Hàn Quốc để phẫu thuật lại.
Tố Tố ngạc nhiên nhìn anh, “Vì sao?”
Chung Bình vỗ về khuôn mặt đầy vẻ bất bình của cô, “Anh không muốn em bị người ta phân biệt đối xử.” Anh nghiêm túc nhìn cô, mọi phản ứng ngạc nhiên này đương nhiên đều nằm trong dự đoán của anh, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng lúng túng lần trước của cô ở siêu thị, thì trong lòng anh không có cách nào bình tĩnh được nữa. Cho dù cô có thể không để ý mà đối diện với người khác, nhưng những vết sẹo kia vẫn sẽ mang đến thương tổn cho cô, mà anh lại muốn vì cô mà gắng hết sức để xoá bỏ mọi thương tổn ấy.
Trái tim khẽ nhảy lên, cô phủ lên bàn tay anh đang để trên mặt cô, “Lâu rồi cũng quen mà.” Chung Bình lắc đầu, đem đầu cô đặt lên vai anh, “Anh không chịu được khi người ta đối xử với em như vậy.”
Tố Tố trầm mặc một lúc, mới khẽ mở miệng, “Anh không quen sao?” Cô không để ý đến người khác nghĩ như thế nào, chỉ để tâm đến anh nghĩ gì mà thôi, có phải vết sẹo trên mặt cô làm anh thấy xấu hổ không?
Cô rõ ràng cảm thấy Chung Bình hít một hơi thật sâu, nâng đầu cô dậy, rồi chăm chú nhìn, “Bất luận em biến thành gì, em đều là vợ của anh, là người duy nhất mà anh yêu.” sau đó anh khẽ in một nụ hôn lên gò má của cô. Khoé miệng cô chậm rãi cong lên, vợ, chồng, đây chính là lời hứa hẹn cả đời.
Chung Bình ôm Tố Tố, “Nhưng sau đó em còn phải gặp nhiều người khác, còn phải làm việc, chữa trị hết những vết sẹo kia vẫn sẽ tốt hơn.” Thật ra từ lúc trước anh đã nghĩ đến việc để cô tiếp tục phẫu thuật, nhưng cô luôn nói mình đã nợ anh quá nhiều nên không đồng ý. Bây giờ, anh muốn dành cho cô những thứ tốt nhất. Hơn nữa, còn có một nguyên nhân khác, anh hy vọng Tố Tố luôn có thể tự tin ngẩng đầu trước mặt người khác. Người ngoài phân biệt đối xử với cô chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Tố Tố còn phải thường xuyên gặp mặt những người trong Chung gia, anh không hy vọng bọn họ vì mấy vết thương kia mà cùng nhau đả kích cô.
Tố Tố trầm mặc, cuối cùng cũng hiểu mọi lo lắng của anh. Chung Bình cẩn thận từng li từng tí một nhưng lại không muốn nói rõ với cô, chỉ vì không muốn cô phải suy nghĩ quá nhiều. Tố Tố khẽ hỏi, “Tiền phẫu thuật nhất định rất đắt phải không?” Chung Bình xoa lên trán cô, “Em đừng lo lắng, lần này trở về chủ yếu anh muốn sắp xếp công việc, rồi lại xin nghỉ dài hạn để cùng em đến Hàn Quốc.” Tố Tố ngẩng mặt lên, “Anh lại xin nghỉ thì không tốt lắm đâu?” Chung Bình mỉm cười, “Không có gì quan trọng bằng em.” Tố Tố nghe vậy, đem cả khuôn mặt mình chôn sâu trong lồng ngực anh, cô lại làm liên luỵ đến anh rồi.
Chung Bình hình như có vẻ đã đọc được suy nghĩ của cô, liền dịu dàng nói, “Tố Tố, cứ ỷ lại vào anh.” Cô luôn đối xử tử tế, cẩn thận với người khác, nhưng lại toàn quên đối xử tốt với chính mình.
Trong lòng khẽ nhói, cô siết sao ôm lấy anh, “Em không muốn anh gặp rắc rối.” Anh luôn tốt với cô như vậy, sao cô lại không biết. Ngày đó, một đám cưới chấn động như vậy, đã làm cho tất cả mọi người trong Chung gia đều bị hù doạ. Khách mời của Triệu gia, thì sau khi Long Sính kéo Triệu Điềm đi thì đều từ từ rời khỏi đó hết. Lúc sau ở tiệc cưới, hai người họ đến mời rượu ba Chung, vẻ mặt của ông lạnh như băng. Lúc đó Tố Tố đã hiểu, dù Chung Bình có chống đối lại ông, thì ông vẫn không chịu chấp nhận cô. Người thân trong Chung gia mặc dù ngoài miệng thì nói chúc mừng nhưng trong ánh mắt đều lộ rõ sự hoài nghi cùng khinh thường, Tố Tố vẫn có thể rõ ràng nhận ra.
Chung Bình khẽ cười, “Cho nên em phải đứng chung một chiến tuyến với anh.” Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt theo mái tóc mềm mại của cô, “Ba tương đối cố chấp, nhưng vụ việc với Triệu gia lần này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của ba với Triệu Vệ Thành. Hơn nữa, lần này ông ấy không thành công có thêm cổ phần công ty, khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo với em. Anh chỉ hy vọng em không được lui nữa, phải cùng anh thay đổi cái nhìn của ông ấy được không?”
Tố Tố gật đầu, xấu hổ chớp mắt với anh, “Hiện tại cũng không có nơi nào để lui nữa rồi.” Chung Bình sửng sờ nửa giây, lập tức cười đến cực kì vui vẻ. Anh ôm chặt cô vào trong lòng, ngang ngược nói, “Đúng, chỗ nào cũng không cho em đi.” Chung Bình vừa nói vừa cười, rồi cù cô, cù đến mức cô vùi hẳn đầu ở trong ngực anh khanh khách cười khẽ.
Trên máy bay, ngập tràn tiếng cười ngọt ngào của hai người.
–
Hai người họ vừa mới về đến nhà, hành lý còn chưa kịp sắp xếp xong xuôi, điện thoại đã vang lên. Tố Tố kinh ngạc nhìn Chung Bình, không biết là ai đây?
Hoá ra là điện thoại của mẹ Chung, tối hôm qua ở khách sạn Chung Bình đã gọi điện về nói giờ bay, mẹ anh đã tính toán thời gian để gọi điện tới. Bà bảo ngày mai hai người nhớ về nhà ăn cơm, Chung Bình đồng ý, sau đó hỏi thăm sức khoẻ của bà rồi mới cúp máy.
Tố Tố rửa mặt, thay đổi quần áo đi ra, nghe thấy anh cười liền hỏi, “Bà có khoẻ không?”
“Rất khoẻ, nhưng nghe mẹ nói mỗi ngày bà đều nhắc bảo nhớ em.” Chung Bình cười đến cực kì xấu xa, anh đi tới chỗ cô, hai bàn tay xoa nắn mặt cô. Tố Tố buồn bực nhìn anh, “Nhớ em?” Không phải bà thương anh nhất sao, sao có thể nhớ cô được.
Chung Bình ôm lấy thắt lưng cô, chóp mũi khẽ ngửi được mùi sữa rửa mặt thơm nhàn nhạt, “Anh có thể đoán được ngày mai bà gặp em câu đầu tiên nói sẽ là gì?” Tố Tố càng mơ hồ, khẽ nghiêng đầu đợi anh tiếp tục. Chung Bình cười đến cực kì quỷ dị, đôi mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, bàn tay khẽ vuốt ve xuống, vòng vo ở phần bụng dưới của cô, “Nhất định sẽ hỏi em đã có thai chưa?” Xoạt, mặt Tố Tố lại đỏ như một chiếc đèn lồng được đốt lên, đỏ bừng bừng, xấu hổ lẩm bẩm, “Sao có sớm vậy được.”
Chung Bình vui vẻ cười to, ôm cô chặt hơn, “Có con trước khi em phẫu thuật lại ư, anh cũng không muốn phiền phức như thế, mà chồng em khoẻ mạnh như vậy, làm em mang thai có gì khó khăn sao?” Tố Tố đỏ mặt quay đi chỗ khác, anh thật không biết xấu hổ gì hết, sao có thể tự nói mình mạnh cơ chứ. “Không phải từ lần trước anh đã hỏi em chu kì kinh nguyệt sao? Thật ra, anh có tính qua rồi, mấy ngày đầu của tuần trăng mật vừa lúc trong khoảng thời gian an toàn của em, mấy ngày sau mới phải dùng đồ bảo hộ.” Tố Tố giờ mới hiểu vì sao mấy ngày sau đó toàn ở thời khắc quan trọng nhất anh sẽ dừng lại dùng bao. Lúc đó cô còn có chút nghi hoặc, nếu như anh chưa muốn có con, thì vì sao vài ngày đầu lại có thể không kiêng nể gì cả, thì ra là thế.
Tố Tố đỏ mặt chu cái miệng nhỏ nhắn lên trừng anh, “Anh lúc nào cũng tự quyết định.” Tâm ý của anh có lúc sẽ khiến cô ngạc nhiên và hạnh phúc, có lúc lại làm cho cô không biết phải làm sao, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, mà cô chỉ có thể bị động mà tiếp nhận tất cả.
Chung Bình sợ run một giây, ôm sát cô, “Em giận à?” Anh vốn theo thói quen chuyên chế một chút, mọi người ở nhà đều nghe anh, trước đây cùng với những người khác qua lại, bọn họ cũng đều nghe anh. Nhưng từ khi quen với Tố Tố, anh luôn cẩn thận lấy lòng cô, cho nên mới không khiến cô cảm thấy cái tính đó của mình. Còn bây giờ đã kết hôn rồi, anh bất tri bất giác lại muốn giữ vị trí chủ đạo một chút, hơn nữa anh không muốn cô phải suy nghĩ quá nhiều, nên có một số việc không muốn thương lương với cô mà tự quyết định luôn, không nghĩ rằng lại khiến cô bất mãn thế này.
Tố Tố mím môi lắc đầu, ngón tay đang đặt trước ngực anh nhẹ nhàng vẽ vài vòng, “Em mong anh về sau nếu làm gì đều có thể nói cho em biết, em….” Cô cắn môi, ngượng ngập nói, “Em muốn chia sẻ mọi thứ với anh.” Cô không chống đối lại mọi sự sắp xếp của anh, nhưng cô càng hạnh phúc hơn nếu được cùng anh sẻ chia mọi việc, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết mọi thứ.
Chung Bình ra sức gật đầu, “Tố Tố, là anh không tốt. Anh không nên thay em….quyết định, sau này anh sẽ hỏi trước ý kiến của em.” Anh sợ mình không đủ tốt với cô, sợ cô lại nhát gan thêm một lần nữa, cho nên anh chỉ có thể nghĩ hết tất cả những thứ tốt cho cô, nhưng vì thế mà anh lại quên mất phải tôn trọng quyền quyết định của Tố Tố.
Tố Tố nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhanh chóng ôm chặt anh lại, “Em không trách anh, đừng để tâm.”
Chung Bình hôn lên mặt cô, “Tố Tố, không cần phải giấu mình, thỉnh thoảng anh thích em mạnh mẽ như vậy.” Có lẽ vì quá đỗi quý trọng nên mới khẩn trương đến vậy, anh với cô đều giống nhau.
Tố Tố cắn môi, đôi mắt cong lên cười làm nũng, “Vậy anh muốn ở nhà ăn mì hay là ra ngoài ăn?” Đột nhiên cô muốn làm gì đó cho anh ăn, nghĩ như vậy cô lại cảm thấy vui. Chung Bình không chút nghĩ ngợi liền trả lời, “Mì đi.” Anh muốn ăn đồ ăn do cô tự tay làm. Tố Tố mỉm cười, nhón chân hôn lên mặt anh một cái, rồi đẩy anh vào trong thay quần áo, còn mình thì đi xuống bếp.
Ăn xong, Tố Tố mới chợt nhớ tới một việc, cô đứng trong phòng bếp gọi anh, “Chung Bình, điện thoại của em anh để ở đâu?” Chung Bình đang ở trong phòng sắp xếp hành lý, liền nói vọng ra, “Ở tủ đầu giường.” Nói xong, anh đã đi tới lấy ra điện thoại của hai người, bắt đầu khởi động cả hai máy, tiếng tít tít kêu liên tục, điện thoại của hai người bị từng tin từng tin ập tới gần như muốn bể ra, Tố Tố nghe được tiếng liền vội vàng rửa sạch sẽ xong bát đĩa, nhanh chóng chạy vào trong phòng, “Xem đi, chỉ vì anh không mang theo điện thoại đấy, nhất định là có rất nhiều người tìm.” Chung Bình đưa điện thoại cho cô, “Cũng vì quá ồn thế này nên mới không mang theo.”
Tố Tố vừa nhìn, hầu như một nửa tin nhắn đều là của chị Như, trong lòng cô khẽ run lên, ôi, chị Như nhất định là sắp phát điên rồi. Cô ngượng ngùng nhìn anh, “Chị Như.” Chung Bình khẽ nhếch môi, “Đừng lo, cô ta không tự sát đâu.” Tố Tố trừng mắt liếc anh một cái, chị Như đã rất thảm rồi, anh còn cho thêm dầu vào lửa nữa. Tố Tố từ từ xem từng tin nhắn một của chị, lúc đầu toàn là tin trách cô cướp lấy Chung Bình, về sau lại biến thành khóc lóc, người đàn ông kia lừa tiền của chị rồi bỏ chạy mất. Tố Tố lo lắng muốn gọi lại cho chị, Chung Bình lại nhanh chóng chặn tay cô lại, “Ngày mai gọi cũng không muộn, bây giờ trễ thế này rồi còn gọi tới, cô ta sẽ lại chạy tới đây làm loạn đấy.” Anh hiểu người như cô ta, luôn luôn coi việc gây khó dễ cho Tố Tố là chuyện đương nhiên. Tố Tố do dự cầm điện thoại trên tay, cuối cùng vẫn gật đầu, vấn đề này của chị Như cần phải gặp mặt mới nói được, trong điện thoại muốn nói cũng không rõ.
A Cường cũng để lại mấy tin nhắn, đại ý là rất đau khổ khi cô cứ như vậy mà cưới Chung Bình. Tố Tố chợt cảm thấy ngại. Đám cưới kia thật sự khiến rất nhiều người trở tay không kịp, cô căn bản còn chưa kịp báo tin cho A Cường thì đã bị Chung Bình bắt đi tuần trăng mật. Chung Bình liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, thấy tên của A Cường, thì trong lòng khẽ giật, anh dùng tay đoạt lấy điện thoại của cô, rồi nâng cằm cô lên, “Làm sao vậy?” Giọng nói kia vị chua đến nồng đậm, mũi cô khẽ nhăn lại, trong lòng thì cười trộm, “Em có nên gọi điện cho A Cường không, anh ấy nhất định đang rất buồn.” Vừa dứt lời cô đã muốn đoạt lại chiếc di động.
Chung Bình khẽ nhíu mày, nhìn cô thật sự đang nghiêm túc cúi đầu gọi điện thoại, thì bỗng quýnh lên, bước tới ôm chặn cô đi đến giường lớn, “Em mà gọi, anh cũng buồn bực.” Tố Tố nhịn không được bật cười, đưa điện thoại nâng lên cao một chút, làm bộ như sẽ nhấn nút gọi đi, “Làm người phải phúc hậu một chút.” Bộ dáng khi ghen của anh thật là đáng yêu.
Mặt của Chung Bình lại càng đen hơn, trong lòng cũng càng chua hơn, “Làm chồng thì phải bá đạo một chút.” Không giành được điện thoại của cô, anh liền xoay người đè cô xuống, đem cô đặt ở dưới thân, đưa hai tay về phía dưới cù cô, khiến cho thân thể mềm mại kia run lên. Bàn tay đang giơ cao rất nhanh đã rút về chặn lại tay anh, vừa cười vừa đẩy tay anh ra cầu xin tha thứ, mà anh càng cù càng nghiện, khiến cho người nằm bên dưới điên cuồng xoay qua xoay lại, hổn hển vừa thở vừa cười không ngừng. Anh thừa dịp cô vô lực chống đỡ, thần không biết quỷ không hay đoạt lại điện thoại. Tố Tố cười đến mệt lả đi, nằm im ở trên giường, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, mái tóc mềm mại rơi toán loạn trên giường, vài lọn tóc cùng mồ hôi dính lại trên thái dương, nhìn trông có vẻ vô cùng quyến rũ, bộ ngực mãnh liệt phập phồng. Chung Bình chống tại hai bên của cô, ngắm nhìn bộ dáng mềm mại này, anh thích nhất nhìn cô vì hưng phấn đến nỗi mặt đỏ bừng, giống như mọi tế bào đều vì sung huyết mà cực độ kiều diễm. Anh kìm lòng không được đưa ngón tay khẽ vuốt qua má cô, vết sẹo nhàn nhạt này mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở anh phải nỗ lực càng nên yêu thương cô hơn, Chung Bình chậm rãi cúi đầu hôn lên môi cô, mềm mại không gì sánh được, thương yêu hết sức mà triền miên.
Tiếng thở dồn dập, tiếng thở dốc mập mờ, tiếng người rên rỉ, chậm rãi vẽ ra một đêm lãng mạn.