Chương 64: Ngoại truyện tưởng tình
Lúc này, đứa nhỏ ba tuổi Mạnh Tưởng đanggõ cửa trước phòng ba mẹ nó, miệng nhếch lên liên tục kêu gào, xemchừng, nếu như ba nó không ra mở cửa, thì nó sẽ dùng chân đạp cửa mất.
Kẹt kẹt vài tiếng, cửa phòng mở ra, Mạch Dịch Nam cúi đầu bất đắc dĩ nhìnđứa con trai của mình, “Tưởng Tưởng, không phải bảo con tự mình đi chơiđi rồi sao?” Tưởng Tưởng dùng đôi tay nhỏ bé của mình hơi đẩy, nó chuiqua khe hở giữa chân ba mình với khung cửa để vào phòng, bi bô kêu,“Mẹ.” Rồi lao thẳng lên giường lớn.
Lộ Hiểu Vụ vội vàng ôm conlên giường, “Tưởng Tưởng, sao vậy?” Chỉ nhìn thấy nó bĩu môi, giật nhẹtay áo của Lộ Lộ xuống, “Mẹ, đi gặp em gái.” Lộ Lộ sửng sốt, ai, tựnhiên lại quên mất, cô đã đồng ý với Tưởng Tưởng, ngày hôm nay sẽ đưa nó đến Chung gia. Nó thấy mẹ nó không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm lại, mẹ lại quên mất rồi, hừ, nhất định là ba nó lại làm gì vớimẹ rồi (ôi đứa nhỏ =)) ). Nó dùng lực giật nhẹ tay áo mẹ mình lần nữa,“Con muốn em ấy, con muốn em ấy.”
Lộ Lộ trừng mắt nhìn Dịch Nam,“Ngày hôm qua em đồng ý đưa Tưởng Tưởng đến Chung gia rồi, đều tại anh,hại em quên mất.” Dịch Nam tỏ vẻ không quan tâm, lắc đầu, “Hôm nay làcuối tuần, không riêng gì chúng ta muốn có không gian riêng đâu, ChungBình cũng thế thôi, nếu cứ đi qua, cậu ta lại mắc công hận anh.” Đây lànỗi bi kịch khi có con mà, mỗi khi đang tình nồng ý mật thì sẽ luôn cómột bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, mà vừa nhìn thấy cáibóng dáng be bé kia, tất cả nhiệt tình đều ngay lập tức đóng thành băng, thực sự là quá bi kịch!
Tưởng Tưởng ngẩng mặt lên nhìn thấy baba nó lắc đầu, lập tức không muốn nghe theo, vừa nhấc người dậy, vừa kéo tay mẹ xuống giường, trong miệng thì không ngừng kêu la, “Em gái, emgái.”
Lộ Lộ đành vội vàng đi xuống giường, hiện tại con trai làlớn nhất, cho dù nó có muốn bầu trời hay ánh trăng, cô cũng sẽ bảo DịchNam nghĩ biện pháp. Chắc chẳng sao đâu, Chung Bình cũng đã sớm thànhthói quen rồi, bọn họ bất ngờ đến Chung gia cũng không phải ngày mộtngày hai. Cô vừa sờ đầu con trai, vừa nói với Dịch Nam, “Anh đi gọi điện cho Chung Bình đi, nói một lúc nữa chúng ta sẽ qua.”
Mặt MạchDịch Nam y như đưa đám, dùng ánh mắt khổ sở nhìn Lộ Lộ ra vẻ khẩn cầu,bọn họ cũng chưa được tận hưởng gì hết, thì đã bị chặt đứt rồi. Lộ Lộhiểu ẩn ý của anh, nhíu mày cảnh cáo anh đừng làm lãng phí thời gian,dùng miệng ra hiệu, buổi tối rồi nói. Dịch Nam bất đắc dĩ đi tới, cố ýdùng chân ngăn con mình lại ở một bên, hung hăng ôm vợ mình hôn sâu mộtcái, mãi đến lúc Tưởng Tưởng ở một bên kêu la kéo chân Lộ Lộ, thì DịchNam mới không tình nguyện buông cô ra. Cúi đầu trừng mắt nhìn đứa bé kia một cái, sau đó mới u oán nhìn cô, “Em nói có phải Tưởng Tưởng nhìntrúng Chung Tình rồi hay không. Mỗi ngày đều muốn đến nhà nó chơi.”
Lộ Lộ đẩy anh ra, ôm lấy con trai đi ra phía ngoài, “Ai bảo anh không đẻthêm cho Tưởng Tưởng một em gái cơ.” Sau khi Tưởng Tưởng được một tuổikhông lâu, Dịch Nam liền lừa Tưởng Tưởng ra ngủ riêng, gạt nó rằng sẽsinh cho nó một em gái, cho nên nó phải làm quen với việc ngủ một mìnhđi. Nhưng sau này, chính anh lại lật lọng, vừa nghĩ lại mấy tháng phảilàm hoà thượng, hơn nữa đến lúc đó Lộ Lộ lại quan tâm đến đứa bé, anh sẽ lại không được cô để mắt đến nữa, càng nghĩ, anh lại càng không muốnsinh thêm. Kết qua, mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đuổi theo cô truy hỏi lúcnào có em gái, cô cũng khó trả lời. Cũng may đúng lúc, con của ChungBình ra đời, là một bé gái. Bọn họ mới đưa Tưởng Tưởng theo, để cho nógặp em bé.
Lại không nghĩ rằng, Tưởng Tưởng đối với cô em gái này cảm thấy hứng thú vô cùng, từ nay về sau càng không thể cứu chữa đượcnữa.
Mạnh Tưởng vừa vào đến Chung gia, còn chưa kịp chào hỏi bamẹ nuôi, liền thành thạo vọt ngay vào trong phòng trẻ em, để lại một đám người cười vang ở đằng sau. “Tưởng Tưởng hay đến thăm em gái quá.”
Mạnh Tưởng đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy hình dáng bé nhỏ ở trên giường trẻ em,cậu liền dừng bước, nhẹ nhàng, chậm chạp đi tới. Vừa đi tới bên cạnhgiường, cậu chậm rãi nghẹo đầu trừng mắt nhìn, em gái đang làm gì vậy?Chỉ thấy em gái đang ngồi ở trên giường, trong miệng ngậm một bình sữa,toàn bộ suy nghĩ liền chuyển về cái bình kia, em gái đang ngủ hay làđang ăn? Vì sao, lại không nhúc nhích? Tưởng Tưởng vừa định giơ tay lênchạm vào mặt em, em gái bỗng nhiên động đậy. Làm cho Tưởng Tưởng sợ đếnmức nhanh chóng rụt tay về, rồi lại trừng mắt nhìn người không nhúcnhích kia. Hai mắt em gái nhắm nghiền lại, từ từ ngẩng đầu lên, trongmiệng vẫn còn ngậm bình sữa, nên vừa ngẩng đầu thì chiếc bình cũng giơlên. Đáy bình chỉa vào không trung lộ ra một khuôn mặt mập mạp, lắc lưlắc lư, cả người cũng trái đưa phải lắc, Tưởng Tưởng trừng đôi mắt tochằm chằm nhìn em gái, em gái còn chưa nhận ra cậu sao?
Cả người ở trên giường trẻ lắc lư qua lại, tưởng như ngã lộn lại cuối cùng lạikhông ngã, đột nhiên Tưởng Tưởng vươn tay, đẩy cái trán của em gái, vậylà em gái liền ngã uỵch về phía sau. Cả người mập mập té ngã ở trên nệmdày, Tưởng Tưởng nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, thì cười khanh khách. Emgái mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt to chớp chớp, một đôi tay nhỏ bé vô ý thức xoè năm ngón tay ra sờ sờ hai bên đầu, trong miệng vẫn còn ngậm bình sữa, vẻ mặt mịt mờ. Tưởng Tưởng duỗi cả người qua, nhìn emgái cười không ngừng. Đôi mắt mở to ra vài giây, làm cậu tưởng là em gái đã tỉnh thì, đôi mắt to kia chớp chớp vài cái, sau đó lại khép lại!
Tưởng Tưởng trừng mắt chằm chằm nhìn đứa bé, sao đột nhiên lại ngủ tiếp vậy!
Phía sau lại truyền đến một trận cười, Tưởng Tưởng buồn bực quay đầu lại. Ba mẹ cậu cả ba mẹ nuôi, tất cả đều chen chúc ở cạnh cửa, sau đó chỉ nghethấy được ba nuôi nói, “Nhìn đi, nhất định là lúc em mang thai ngủnhiều, nên con gái cũng tham ngủ vô cùng, hết ăn uống thì chỉ ngủ, thậtlợi hại.” Mẹ nuôi đỏ mặt trừng mắt liếc ba nuôi. Tưởng Tưởng bĩu môiđành nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn em gái đang thoải mái đến mức khônggì sánh được, trong lòng liền mất hứng. Vươn tay ra muốn bóp khuôn mặtnhỏ nhắn kia, nhưng tay còn chưa kịp đụng tới hai má mập mập, đã bị mẹnắm lấy, Lộ Lộ ôm con vào trong lòng, “Hư, đừng quấy em ngủ.” TưởngTưởng nghe vậy sờ sờ đầu, có chút mất hứng, thì thào kêu, “Em gấi.” LộLộ lại ôm chặt con mình, “Tí nữa em tỉnh, chúng ta sẽ đưa em đi chơi cóđược không?” Tưởng Tưởng nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu.
Một đámngười rời khỏi phòng trẻ con, bên trong lần thứ hai trở lại vẻ tĩnhlặng. Ở trên giường trẻ cách đó không xa, có một đứa bé đáng yêu vẫn như cũ bình thản ngủ mà cắn bình sữa, giống như toàn bộ sự ầm ĩ vừa rồikhông có lọt được vào tai nó, nó vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp màthôi.
Lúc trong phòng trẻ truyền đến một tiếng khóc, thì MạnhTưởng giùng giằng nhảy từ trên đùi của ba mình xuống, chạy một mạch tớiphòng trẻ, em gái tỉnh rồi.
Quả nhiên, em gái nằm ở trên giường,lớn tiếng khóc, bình sữa đã lăn qua một bên. Tưởng Tưởng nằm bò ở bêncạnh giường, cười, “Em gái, em gái.” Chung Tình vừa mới hơn một tuổi mởto hai mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn khuôn mặt ở trước mắt nó, sụt sịt sụt sịt, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ đi. Tưởng Tưởng vui vẻ vươntay sờ lên mặt em gái, Chung Tình đặt tay ở bên miệng khẽ ʍút̼ chùn chụt, không chớp mắt nhìn anh trai. Tưởng Tưởng lại càng cười đến vui vẻ hơn, nhấc tay bắt cái gì đó lắc lư trên đầu em gái, Chung Tình nhìn theođộng tác kia, từ từ nở nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện lên hailúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu.
Mẹ nuôi vào trong, vừa nhìn thấy con mình cười, liền xoa đầu Tưởng Tưởng, “Tưởng Tưởng ngoan, còn biếtchăm em nữa.” Nói xong, mẹ nuôi ôm Chung Tình vào trong ngực, TưởngTưởng cũng từng bước từng bước đi theo mẹ nuôi ra phía ngoài, hai conmắt dù một giây cũng không rời khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái.
Theo đuôi mẹ nuôi đến cạnh nhà vệ sinh, thì Tưởng Tưởng bị mẹ mình kéo lại,”Em gái phải đi vệ sinh, con trai không thể nhìn đâu.” Tưởng Tưởng xoayđầu lại nhìn mẹ mình, “Vì sao ạ?” Mẹ cậu cười khẽ vuốt lên trán cậu,“Bởi vì con là con trai, em gái là con gái.” Tưởng Tưởng nghe, nghiêngđầu suy nghĩ một chút, “Con đây cũng làm con gái.” Câu nói vừa nói ranhhất thời, khiến cho cả một đám người cười ồ lên, cậu kỳ quái nhìnngười lớn, cuối cùng đôi mắt dừng lại ở phía cửa đóng chặt kia, làm congái có thể ở cùng một chỗ với em gái, đến chỗ nào cũng cùng với nhau.
Lộ Lộ ôm Tưởng Tưởng ngồi lên ghế salon, “Tưởng Tưởng là con trai, contrai phải bảo vệ con gái, con phải bảo vệ em, sao có thể làm con gáiđược?” Tưởng Tưởng nghe vậy còn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó dùng sức gật đầu, “Vậy con làm con trai là được rồi, sau này em gái sẽ theo con, con sẽ đưa em đi vệ sinh.” Ha ha ha, tất cả mọi người đều cười rộ, bởivì Tưởng Tưởng rất đáng yêu.
Chỉ lát sau, mẹ nuôi ôm em gái đira. Tưởng Tưởng liền vươn tay, kêu, “Em gái, em gái.” Mẹ nuôi nghe vậychỉ cười ôm em gái đi qua ngồi ở bên cạnh Tưởng Tưởng, cậu liền vội vãmuốn chạm lên mặt Chung Tình, chắc là vì vừa mới tỉnh, nên bên mép vẫncòn vết nước miếng đọng lại, bị Tưởng Tưởng chạm mạnh một cái, trongmiệng Chung Tình đột nhiên phát ra thanh âm kỳ quái, bên mép phì phì tạo bong bóng. Tưởng Tưởng không chút suy nghĩ gì, đầu nhỏ khẽ đưa về phíatrước, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của em gái một phát,a, mọi người độtnhiên càng cười đến dữ hơn, Lộ Lộ ngượng ngùng vừa kéo vừa ôm con vềchỗ, khẽ mắng, “Tưởng Tưởng.” Em gái nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của anh trai, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ trên miệng, vui vẻ cười. Tưởng Tưởngcũng học theo, vuốt vuốt lên miệng mình, rồi cười lớn.
Bốn ngườihọ vừa nhìn thấy hai đứa con mình, cũng vui vẻ cười không ngừng. ChungBình vỗ vỗ vai của A Nam, “A Nam, xem ra chúng ta sau này có khả nănglàm thông gia đấy, Tưởng Tưởng nhà cậu nhỏ như vậy lại chiếm nụ hôn đầucủa Tình Tình nhà tôi rồi.” A Nam mắt cong hết cả lên, “Vậy cũng đượcthôi, tôi ước gì mỗi ngày Tưởng Tưởng đều đến chơi với Tình Tình, cậukhông biết tiểu tử này nghịch ngợm thế nào đâu, tôi sắp bị phiền đếnch.ết rồi.” Lộ Lộ trợn mắt nhìn anh, lại dám nói con mình như vậy, “Nàocó, Tưởng Tưởng cũng ngoan mà.” A Nam bị Lộ Lộ trừng, đành nhanh chóngcười cười, “Anh đùa, đùa thôi, chẳng qua là, khi Tưởng Tưởng ở cùng vớiTình Tình thì ngoan lên rất nhiều.” Tố Tố hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Em cũng cảm thấy Tưởng Tưởng rất ngoan, hơn nữa còn rấtquan tâm đến Tình Tình nữa.”
“Thôi được rồi, nhìn hai đứa bé nàyăn ý như vậy, thôi thì định hôn ước luôn đi, có thể tương lai không nóirõ được nhưng thân càng thêm thân.” Chung Bình xoa đầu Tưởng Tưởng hỏi,“Tưởng Tưởng thích em gái sao?” Tưởng Tưởng ra sức gật đầu, “Thích ạ.”“Vậy sau này cho con chăm sóc em có được không?” “Được ạ.” Tưởng Tưởnglớn tiếng trả lời, nói xongng liền nắm bàn tay nhỏ bé của em gái lắclắc. Cậu thích nhất là em gái, mỗi lần thấy vẻ mặt ngây ngốc của em, cậu lại muốn trêu chọc, muốn sau này mãi mãi có thể trêu chọc em như thế.
Kết quả là, mới một tuổi hơn mà Chung Tình đã bị ba mẹ mình đẩy cho MạnhTưởng hơn mình hai tuổi. Từ nay về sau, cô bắt đầu bị một tiểu bá vươngkhi dễ vô cùng thảm thương!
Mạnh Tưởng 4 tuổi, Chung Tình 2 tuổi.
“Mặt em bẩn quá.”
Chung Tình giơ lên bàn tay nhỏ bé cố sức xoa lên má phải mà Mạnh Tưởng chỉ,nhìn anh Tưởng Tưởng vẫn lắc đầu, cô lại tiếp tục lau, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng lên, vừa đỏ hồng, cô mới mở to hai mắt đã lưngtròng nói, “Đau quá, đau.”
Mẹ đi ra, vừa nhìn thấy cô liền sợ hãi kêu lên, “Tình Tình, con đang làm gì thế? Mặt sao lại bẩn thế này?”Tình Tình vô tội nhìn anh Tưởng Tưởng, cậu đành nhìn về phía mẹ nuôi,“Mặt em ấy bị bẩn rồi ạ.” Mẹ nuôi nhanh chóng ôm lấy Tình Tình vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, chit chốc lát sau, mẹ nuôi lại thét chói tai, “Tay con sao cũng bẩn vậy, thảo nào càng lau càng dơ chứ.” Một bên vừa rửamột bên lại nói, “Sau này mặt bị bẩn, phải để anh lau hộ, nhớ chưa?”Tình Tình dùng sức gật đầu.
Mạnh Tưởng 6 tuổi, Chung Tình 4 tuổi.
“Tình Tình, có muốn ăn kẹo không?” Chung Tình nghe vậy thì ra sức gật đầu,Mạnh Tưởng liền lấy ra một viên kẹo đường, “Há miệng ra.” Tình TÌnhngoan ngoãn há ra, vươn đầu lưỡi. Mạnh Tưởng cầm kẹo, nghiêm túc nói,“Kẹo này nổ đấy, nên là ăn vào trong là phải ngậm chặt miệng, không được há miệng ra, nhớ chưa?” Tình Tình hiểu rõ gật đầu.
Kẹo vừa vàotrong miệng, Tình Tình liền dùng lực ngậm chặt miệng lại, oa a a, kẹonày giống như đốt pháo vậy, lập tức nổ ra, cô cũng liền bật dậy, cảmthấy lạnh cóng, sợ đến mức Tình Tình dùng hai tay che miệng lại, mở tomắt nhìn anh Tưởng Tưởng cầu cứu. Mạnh Tưởng lại vui mừng nhìn cô mỉmcười, “Có phải nổ rất mạnh không? Em xem anh rất tốt đấy, anh tiếc không dám ăn, còn để cho em ăn trước.” Tình Tình hít hít mũi, cái hiểu cáikhông mà vẫn cảm kích, hoá ra anh Tưởng Tưởng còn chưa được ăn, thậtđáng thương.
Mạnh Tưởng 10 tuổi, Chung Tình 8 tuổi.
“TÌnh Tình, em chờ anh.” Mạnh Tưởng đuổi theo ở phía sau, Chung Tình lại càng chạy trốn nhanh hơn.
“Tình TÌnh, mẹ muôi muốn anh đưa em vê.f” Nha đầu kia sao càng chạy càng nhanh vậy?
Chung Tình quay đầu, hướng cậu làm cái mặt quỷ, “Em mới không cần anh đưa.”
Mạnh Tưởng vốn nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi được Chung Tình, liền lôi kéo tay cô, “Vì sao không muốn anh đưa về?”
“Em ghét anh.” Chung Tình gạt tay anh ra. Mạnh Tưởng lại kéo lại không chocô đi, “Nói bậy.” Tình Tình sao có thể không thích anh được?
“Anh làm hỏng đồ chơi của Chu Đồng, cậu ấy không cho em chơi nữa.” Chung Tình nhìn anh chằm chằm, bĩu môi.
“Em muốn chơi, ngày mai anh bảo ba anh đưa đi nhé. Sao phải đi cùng cậu tachứ?” Tưởng Tưởng cứ nhớ tới cái đầu heo kia, trong mắt liền hiện lêncăm giận, ai bảo cậu ta chiếm cứ thời gian của Tình TÌnh.
“Khôngđược, Chu Đồng nói muốn đưa em đến nhà cậu ấy, nhà cậu ấy có máy chơigame rất to.” Tình Tình nghiêng mặt đi, không để ý tới anh.
Tưởng Tưởng hừ một cái, không phải là PS sao, anh hiện tại đã chơi đến PS rồi, “Máy của nhà anh chơi hay hơn nhà cậu ta, đến nhà anh đi.”
Tình Tình bĩu môi, “Không đi, cuối cùng em toàn thua.” Anh Tưởng luôn luônđánh cho cô hoa rơi nước chảy, còn Chu Đồng rất tốt, luôn luôn để côthắng.
Tưởng Tưởng đi lên một bước, ôm lấy Chung TÌnh, xoa bópkhuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Cùng lắm thì, lần sau anh nhường em thắng.”TÌnh TÌnh nghi hoặc quay đầu, “Thật chứ?” Tưởng Tưởng không thể nàothành thật hơn mà gật một cái, “Thật. Nhưng mà, nếu nhường em rồi, mà em vẫn thua, thì vẫn phải bị phạt nhé.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Tìnhnhất thời xịu xuống, lại muốn phạt, mỗi lần cô đều bị phạt đến cả mặtđầy nước miếng, anh Tưởng Tưởng thật đáng ghét. “Tình Tình cựa người rachạy đi, “Vậy em đi tìm Chu Đồng chơi thích hơn.” Tưởng Tưởng vừa nghexong đã sốt ruột, liền đuổi theo ở phái sau, “Không được, nếu không lầnnày cho em phạt anh!”
Hai đứa trẻ một trước một sau mà chạy đi rất xa.
Không nghĩ tới, một lần đuổi, cuối cùng phải đuổi theo cả chục năm, lúc niênthiếu qua đi, thanh xuân qua đi, bọn họ vẫn như cũ người đuổi ngườichạy. Mạnh Tưởng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, vì sao Chung TÌnh luônmuốn chạy trốn anh, chạy đến một nơi mà anh không thể nào đuổi kip.Nhưng dù Mạnh Tưởng không đuổi kịp, anh cũng chưa bao giơd buông xuôi,một ngày nào đó, anh nhất định sẽ đuổi kịp được em gái Chung TÌnh củamình