Chương 49
Trên cằm đau xót, một gương mặt tuấn tú đột nhiên ép tới gần, “Nhìn cho rõ, tôi là ai.”
Thanh âm u lãnh, cùng với khí tức quen thuộc phả vào mặt, trong nháy mắt Giản Đồng thanh tỉnh “Anh tại sao lại…”
“Tôi tại sao lại ở chỗ này?” Trầm Tu Cẩn hoàn toàn không cho Giản Đồng cơ hội nói hết câu, thần giác cười nhạt: “Cô hỏi tôi? Chẳng nhẽ không biết, nhìn cô sống không bằng ch.ết là một trong những niềm vui của tôi?”
Trầm Nhất ở một bên chấn động một cái, ánh mắt quét về phía tay phải ông chủ của hắn.
Tí tách, tí tách… Tay phải của ông chủ còn đang nhỏ từng hạt máu, tại sao không nói rõ ràng cho Giản đại tiểu thư?
Bàn tay Trầm Tu Cẩn gần như thô lỗ hất cằm Giản Đồng, thân thể thon dài đứng lên, thuỳ mắt bố thí cho Giản Đồng một ánh mắt: “Đứng lên, chưa ch.ết thì đi với tôi.”
Trầm Nhất mặc dù đối với Giản đại tiểu thư trước mặt này không quá yêu thích, nhưng giờ phút này người đàn bà trên ghế salon cùng người tự tin ba năm trước, khác xa hoàn toàn, mà cô ta lại mới vừa đi qua quỷ môn quan, nhìn hết sức chật vật, Trầm Nhất đi lên phía trước, đưa tay chuẩn bị đỡ Giản Đồng một chút.
“Tự cô ta không có chân à?” Tầm mắt u lãnh rơi vào trên người Trầm Nhất, Trầm Nhất giật mình một cái, thu hồi tay đang đưa về phía Giản Đồng, yên lặng lui qua một bên.
Giản Đồng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, chỉ thấy dung nhan hắn lạnh như băng, liền chậm rãi chống ghế salon, tựa như động tác quay chậm, hết sức chậm rãi đứng dậy, người ngoài nhìn vào, như có vẻ hết sức tận lực, lại tỏ ra có chút ‘giả bộ’.
Đuối nước, thân thể yếu ớt một chút, cũng sẽ không ‘yếu đuối’ như bây giờ.
Lần này, chút lòng thương hại của Trầm Nhất cũng không còn.
Thuỳ mắt Trầm Tu Cẩn từ trên cao nhìn xuống nhìn cô đứng lên, mặt không đổi sắc nói:
“Gãy chân rồi?”
Tay Giản Đồng chống ghế salon nắm chặt lại, nhỏ đến mức không ai phát hiện, nhưng chỉ một giây thời gian lại thả lỏng ra, không kêu một tiếng, không nói một lời, không giải thích, chẳng qua là lặng lẽ nắm chặt quả đấm, dùng tất cả ý chí sức lực của mình tăng nhanh nhịp bước.
Đột nhiên, cô dừng lại bên người Đỗ tổng, đưa tay ra trước mặt Đỗ tổng.
Đỗ tổng không rõ vì sao lại dừng trước mặt mình, bóng dáng thon dài kia cũng ngừng một lát, nhìn về phía cô, nhưng cũng không nói một lời, lẳng lặng đem mọi cử động của cô nhìn ở đáy mắt.
Giản Đồng chẳng qua môi nhấp lên một kẽ hở, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ tổng trước mặt, đem lòng bàn tay đẩy gần thêm trước mặt Đỗ tổng.
Mắt kính Đỗ tổng rũ ở trên sống mũi, lại không có bộ dạng áo mũ chỉnh tề lịch sự như lúc trước, trải qua phen ‘lũ lụt’ đánh vào, kiểu tóc cũng như mặt đều chật vật không chịu nổi.
Nhìn lòng bàn tay trước mặt, nháy mắt mấy cái, “Ý của Giản… tiểu thư là?”
“Tiền, Đỗ tổng quên rồi sao? 200 vạn phí biểu diễn, Đỗ tổng đã đáp ứng rồi.”
Thanh âm ồm ồm của Giản Đồng bởi vì sặc nước, càng thêm vỡ giọng, nghe như sỏi cát cọ xát, khó nghe, lại khiến cho người khác cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.
Đỗ tổng không nhịn được thấy ngứa cổ họng, vội vàng móc ví tiền từ trong ngực ra, chi phiếu đã ướt, cái này không cách nào dùng nữa, do dự một chút, nghĩ tới người xấu xí này cùng Trầm gia Trầm Tu Cẩn quan hệ nhất định không đơn giản, tâm động một chút, cắn răn móc ra một tấm thẻ từ ví:
“Giản tiểu thư, chi phiếu bị ướt, cô cầm thẻ này…”
Đang nói, một giọng nói đột ngột vang lên:
“Khoản tiền này, cô ta dám lấy, Đỗ Lập Đàn cậu dám cho sao?”
Tay Đỗ tổng run lên, ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông xuất sắc kia… Cái này…
“Trầm tổng, ý của ngài là… Tiền này, không cho Giản tiểu thư?” Đỗ tổng là người làm ăn rành sỏi, tự nhiên vừa nghe là có thể lý giải ý trong lời nói, chẳng qua là không quá chắc chắn, trong lòng một phen cổ quái.
Trầm Tu Cẩn nhìn cũng không nhìn Đỗ tổng một cái, nhưng hắn không phản bác lời của Đỗ tổng, cái này đã nói rõ — Đỗ Lập Đàn đã đoán đúng.
Trên mặt Giản Đồng vốn đã tái nhợt, cái đắp thêm một tầng tro tàn, đột nhiên quay đầu: “Anh dựa vào cái gì! Đây là tiền thưởng tôi dùng mạng để đánh cược! Trầm Tu… Trầm tổng! Anh không thể, cũng không có tư cách đưa ra cái quyết định này!”
Cô tức giận, tức giận đến thiếu chút nữa quên đi mình hèn mọn!
Nhưng cô… Vẫn như cũ chỉ là Giản Đồng chỉ còn lại cái xác, vẫn hèn mọn như lúc ban đầu!
“Dựa vào cái gì?” Hắn cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, dựa vào cái mạng đánh cược kia, lại hắn cứu lại!… Đáy lòng Trầm Tu Cẩn bốc lửa, nhưng hàn băng trong mắt đông lại: “Bằng ba chữ Trầm Tu Cẩn!”
“Đó chính là tiền của tôi, đó chính là tiền tôi vốn nên có được.” Hốc mắt cô đỏ lên, vội vàng cúi đầu, Giản Đồng, đừng khóc, không có gì để có thể khóc. Khó khăn gì đều đã trải qua hết rồi, bất quá chỉ là bị trêu đùa một trận, thì sao chứ.
Giản Đồng, ai kêu cô mệnh khổ không đáng tiền, tiện đến mức có thể tuỳ ý lấy ra làm tiền đặt cược, thời điểm cô quyết định đi đánh cược mạng, mạng của cô liền không phải là mạng của cô nữa, nó chẳng qua chỉ là một đồ vật để trao đổi trong trận giao dịch này, đã là đổi chác, thì sẽ có lúc thất bại… Giản Đồng, không có gì để khó chịu, A Lộc qua đời, liền không có gì đáng để cô chảy nước mắt, dù là Trầm Tu Cẩn cũng không được!
“Tiền của cô? Cô nên được? Nếu như trên đời này đồ ‘nên được’ đều sẽ có được, nếu vậy thì đã không có câu công dã tràng, mà cô, có phải hay không cũng nên được ‘đi xuống địa ngục’?”
Giản Đồng cúi thấp đầu, trợn to cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân mình… Đúng, tôi nên xuống địa ngục, nhưng không liên quan đến Hạ Vi Trà!
“Cô hỏi tôi dựa vào cái gì, tôi nói cô biết, nơi này là Đông Hoàng, lời tôi nói đều tính.” Thanh âm u lãnh của người đàn ông chui vào trong lỗ tai Giản Đồng: “Còn nguyên nhân, tôi nói cô nghe, mạng của cô, không đáng giá 200 vạn.”
Phập… Một nhát kiến vô hình hung hăng xuyên qua tim!
Theo bản năng Giản Đồng nâng tay lên che ngực… Cô có bao nhiêu muốn gắt gao bấm lên ngực, bấm lên cho thật đau, nhưng tay của cô đưa đến giữa không trung lại mềm nhũn rũ xuống bên chân, cô vẫn rất có lý trí mở miệng: “Trầm tổng nói phải, mạng của tôi không đáng tiền.”
Nói mạng của cô không đáng tiền là hắn, nói cô nên xuống địa ngục cũng là hắn, nhưng khi chính miệng cô thừa nhận — Mạng của tôi không đáng tiền, Trầm Tu Cẩn không khỏi dâng lên một trận phiền não không chịu nổi.
Bực bội dâng lên từng chút một, Trầm Tu Cẩn thô bạo quát một tiếng “Đi với tôi!” rồi xoay người rời đi.
Giản Đồng trầm mặc bước theo.
Tốc độ đi của Trầm Tu Cẩn không chậm, Giản Đồng gắt gao cắn chặt răng, dùng hết sức đi theo bóng người trước mặt.
Chân đã đau như xương nứt ra, eo trái trống rỗng chỉ còn lại cảm giác đau, trừ đau không còn cảm thấy gì.
Trên trán cô thấm ra mồ hôi lạnh, một người trời nóng bức cũng không có chút mồ hôi như cô, vậy mà lại đau đến thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh.
Chẳng qua trên người từ đầu đến chân đều bị ướt, cho dù mồ hôi lạnh đầm đìa, cũng không nhìn ra được là mồ hôi hay là nước.
Trầm Tu Cẩn đi trước một bước, bước vào thang máy, vừa nhấc mắt, người phụ nữ kia còn cách hắn 3 4m, mi tâm không khỏi vặn một cái, lạnh giọng quát lên:
“Chậm ch.ết đi được.”
Thanh âm ồm ồm của Giản Đồng nói: “Sắp đến đây.” Cắn răng một cái, đã sớm bất chấp cái chân đau, tăng nhanh tốc độ đuổi theo.
Vừa vào thang máy, thở hồng hộc nói: “Trầm tổng, xin lỗi, cũng không tính chậm trễ…” Vừa dứt lời, hai mắt trợn trắng, thẳng tắp ngã xuống đất.
Hô hấp Trầm Tu Cẩn hơi chậm lại, tay nhanh hơn não sớm đưa tay ra, cánh tay ôm chặt: “Giản Đồng! Đừng giả bộ ch.ết!” Vừa cúi đầu, mắt phượng hẹp dài bất ngờ trợn to, lúc này mới phát hiện cánh môi cô hiện lên vẻ tro tàn, giờ khắc này trong lòng không tư chủ đau nhói, vội vàng ôm lấy người:
“Giản Đồng, tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Lại cầm điện thoại, “Bạch Dục Hành đâu! Bạch Dục Hành đã tới chưa! Nói hắn nhanh lên tầng 28! Nhanh!”