Chương 65

Cả một quãng đường chạy như bay, Trầm Nhất cảm thấy, tốc độ của Boss, nhanh đến nỗi như sắp phát điên lên.
Bọn họ dừng ở Đông Hoàng.


“Boss…” Trầm Nhất vừa cất tiếng gọi, Boss của anh ấy đã nhanh chóng đi lướt qua người của anh, đi thật nhanh vào trong sảnh của Đông Hoàng, cả một đoạn đường không dừng lại, trực tiếp đi đến thang máy.
Trầm Nhất vội vàng đi theo.


Biểu cảm của Trầm Tu Cẩn vô cùng lãnh đạm, đôi chân thon dài, với tân số nhanh gấp mười lần bình thường, tiến như bay về phía trước, trước mặt là văn phòng của Tô Mộng, cửa đã ở trước mặt, anh xông thẳng vào, không thèm gõ cửa, mạnh mẽ đẩy cửa văn phòng ra.


Tô Mộng ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Trầm Tu Cẩn vô cùng mạnh mẽ đi đến cạnh chiếc sô pha.


“Chủ tịch Trầm, tiểu Đông vẫn chưa tỉnh” Tô Mộng nhìn thấy Trầm Tu Cẩn đang vô cùng tức giận, liên vội vàng lên tiếng nhắc nhở, ý của lời nói đó là: Chủ tịch Trầm, anh có lời gì muốn nói, thì đợi Giản Đồng tỉnh dậy rồi nói, cô ấy bây giờ là một bệnh nhân.


Trầm Tu Cẩn không thèm để ý đến Tô Mộng, đúng lúc đó Trầm Nhất bước vào.


available on google playdownload on app store


Trầm Tu Cấn liền cong lưng xuống ôm người phụ nữ vẫn đang nằm truyên nước ấy lên, để lại cho Trầm Nhất một ánh mắt, Trầm Nhất ngay lập tức đi lên phía trước, từ trên cái móc treo để truyền nước, lấy xuống bình nước muối.


“Chủ tịch Trầm, anh muốn đưa tiểu Đồng đi đâu chứ!” Tô Mộng nhìn thấy có gì đó không đúng, không màng đến những thứ khác, vội vàng chạy lên phía trước, vào lúc Trầm Tu Cẩn chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì chạy đến đứng chặn ở trước cửa, hai tay giơ ngang ra, chặn đường của Trầm Tu Cẩn.


Người đàn ông ở trước mặt, thân hình cao to đều đặn, dáng người đứng thẳng, trên khuôn mặt anh tuấn lúc này, viết đây sự thờ ơ, bị Tô Mộng chặn lại, Trầm Tu Cẩn rủ mắt xuống nhìn Tô Mộng.


Trong lòng Tô Mộng hồn loạn, đừng có nói đến trong lòng căng thẳng như thế nào, nhất là ánh mắt đó của Trầm Tu Cẩn, cũng khiến cho cô vô cùng hoang mang: “Chủ tịch Trầm…” Cô ấy mở miệng nói, rôi nhìn vào Giản Đồng, cắn răng nói: “Chủ tịch Trầm, tiểu Đồng vẫn chưa tỉnh, anh định đưa cô ấy đi đâu?”


Thực sự là từ lúc Trầm Tu Cẩn mở cửa bước vào, tâm trạng đã có gì đó không đúng.


Tô Mộng nghĩ đến tội hôm nay Giản Đồng vừa phải nhận… cô ấy thừa nhận, cô ấy không nên lo chuyện bao đồng, nhưng… nhưng nếu đến cả cô ấy cũng không để ý đến người phụ nữ ngốc nghếch này, thì người phụ nữ ngốc nghếch ấy thực sự sẽ phải sống trong một cuộc sống tăm tối không có lối thoát!


“Chủ tịch Trầm, bây giờ anh không thể đưa cô ấy đi”
Tô Mộng cứng đầu nói, có trời mới biết đằng sau chiếc aó sơ mi của cô ấy đang mặc lúc này đã thấm ướt hết rồi.


“Tô Mộng, chị mau tránh ra đi, Boss sẽ không tính toán với chị chuyện ban nãy đâu” Trầm Nhất động đậy đôi mắt, rồi nói với Tô Mộng.
Tô Mộng không phải không biết Trầm Nhất lúc này đang giải vây cho mình, nhưng… cô đột nhiên năm tay thành nằm đấm: “Tiểu Đồng cơ thể của cô ấy…”


“Tô Mộng, tôi chỉ nói một lần” Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Tu Gẩn liếc nhìn Tô Mộng, đôi môi mỏng động đậy, lạnh lùng nói: “Tránh ra”
Lúc này anh rất khó chịu, Tô Mộng nếu như muốn tìm đường ch.ết, thì anh cũng nguyện ý giúp.


Tô Mộng, tôi chỉ nói một lần, tránh ra. … Tô Mộng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng ấy của Trầm Tu Cẩn, trong lòng cô run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra trên trán, rồi lại nhìn Giản Đồng, thời gian của lúc này, trôi qua cực kì chậm, chí ít Tô Mộng cảm thấy như vậy.


Cuối cùng, cô cúi đầu xuống, lặng lẽ đứng tránh sang một bên… tôi xin lỗi, tiểu Đồng.
Cô cũng rất sợ Trầm Tu Cẩn. Bản lĩnh thủ đoạn, tâm địa và sự lạnh nhạt của người đàn ông này, cô đều đã tận mắt chứng kiến hết.
Trầm Tu Cẩn sẽ không tha thứ cho bất cứ người nào không nghe lời.


Trầm Tu Cẩn đưa người đi, để lại một mình Tô Mộng, cô lặng lẽ đứng yên ở vị trí cũ không hề di chuyển.
Rất lâu sau, mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với bầu không khí sớm đã trống rỗng một câu: “Tiểu Đồng, tôi vấn là yêu bản thân mình hơn, tôi xin lỗi”


Cô thương xót cho người phụ nữ ngốc nghếch đó, bởi vì từ trên người của kẻ ngốc này, cô nhìn thấy được bộ dạng đã từng ngốc nghếch như vậy của bản thân. Đó là một đoạn kí ức mà cô không muốn nhớ lại.


Nhưng, so với nỗi thương xót giành cho người phụ nữ ngốc nghếch ấy… Tô Mộng cô biết, bản thân kế tục cái đặc điểm ích kỉ đó của con người ~ cô yêu bản thân mình hơn.


Tô Mộng vốn không làm sai điều gì, thậm chí, đứng trên lập trường của Tô Mộng mà nói, khi biết rõ Boss của mình là kiểu người như thế nào, ngày hôm nay cô có thể đứng dậy, rồi cản đường của Boss, vì Giản Đồng mà thêm vài câu xin tha thứ…
Tô Mộng, đã cố gảng hết sức rồi.


Tầng 28 Đông Hoàng, nhà của Trâm Tu Cẩn vốn không phải ở đây, ở đây, chỉ là điểm dừng chân ngẫu nhiên của anh.
Trâm Nhất cả một quãng đường không nói gì, giống như một cái bóng, chỉ đi theo bên cạnh ” người đàn ông đang nổi giận kia, trong tay của anh, vẫn cầm bình nước muối.
Ting!


Trầm Nhất theo Trầm Tu Cẩn đi ra khỏi thang máy, bước vào phòng ngủ của tầng 28.


Bình nước muối không có giá treo, sau khi người đàn ông đặt người phụ nữ đang ôm trong lòng đặt lên giường, cầm đến chiếc giá treo quần áo ở cửa, lằng lặng không nói gì lấy từ trong tay của Trầm Nhất ra cái bình nước muối, vừa treo bình lên giá treo, vừa lãnh đạm nói: “Cậu có thể đi rồi.


“…Bo” Trầm Nhất vốn định nói gì đó, vừa mở miệng, âm thanh đột nhiên dừng lại, tự nghĩ một lúc, rồi do dự, cuối cùng: “Được, Boss”
Trầm Tu Cẩn không đến nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, lặng lẽ đi đến trước cửa sổ, ngồi xuống chiếc sô pha đặt cạnh cửa sổ.


Lúc này anh rất muốn đi đánh thức người phụ nữ đó, để hỏi, cô và Tiêu Hằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, vẫn kiềm chế cơn tức giận của bản thân.


Anh ngồi trên chiếc sô pha đơn bằng da đặt cạnh cửa sổ, một cánh tay đặt lên chỗ để tay của chiếc sô pha, một cánh tay chống lên đầu, yên lặng nhìn về phía chiếc giường.
Bên ngoài, trời đột nhiên mưa to.
Sấm chớp và sét đan xen lẫn nhau.


Dưới âm thanh to lớn ấy, người phụ nữ lặng yên năm trên giường giống như một xác ch.ết không có linh hồn.
Nếu như không phải cô vẫn đang thở, nếu như không phải lông ngực cô vẫn nhấp nhô theo nhịp, thì cô… thật sự giống một cái xác ch.ết, yên lặng năm trên giường.


Trong phòng ngủ, không bật đèn chính, chỉ bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường, có thể thấy rõ trong bình nước muối ấy không còn nước rồi, chiếc đèn ngủ trên đầu giường, cũng không thể phát huy tác dụng như chiếc đèn chính, không chiếu sáng được cái góc cạnh cửa sổ.


Dưới cái góc cạnh cửa sổ, là một màn tăm tối, một tia sấm chớp, ở cái góc cửa sổ đằng sau chỗ anh ngồi, xẻ lên trời cao, một tia chớp màu xanh, ngay lập tức chiếu sáng cả góc cạnh cửa sổ, dưới tia sét đó, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, trong phút chốc liền phát sáng, càng trở thêm lạnh toát.


“Ừm ~” Người phụ nữ nằm trên giường đột nhiên thốt ra một tiếng rên đau đớn, người đàn ông ngôi trên sô pha, vẫn ngồi yên không hề cử động.
“Xùy ~” Âm thanh đó càng thêm đau đớn.
Người đàn ông ngồi trên sô pha nghiến chặt hàm dưới, nhưng vẫn ngồi yên không di chuyển.


“A… hừ… hừ hừ hừ…” Âm thanh đó càng lúc càng thêm đau đớn, thậm chí, cô năm trên giường, dần dần cuộn tròn người lại thành một năm.
Đột nhiên!
Người đàn ông cử động rồi!


Trâm Tu Cẩn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, che giấu đi tâm trạng rối bời. Từng bước, từng bước… lộc cộc lộc cộc, đi đến bên cạnh giường.
Cánh tay của anh từ từ chìa ra, bàn tay thon dài, thò về phía người phụ nữ đang năm trên giường.
Đột nhiên!


Năm ngón tay thò ra, bám chặt vào cổ họng của người phụ nữ!
“Nếu như có một ngày, trên thế giới chỉ có một người có thể làm đảo loạn tâm trạng của tớ”, lời của Trầm Tu Cẩn từng nói với Bách Dục Hàng vào thời niên thiếu: “Tớ sẽ đích thân giải quyết cô ta.






Truyện liên quan