Chương 82

Giản Đồng tuy rất tức giận, nhưng vẫn phải công nhận một điều – Kane nói đúng.
Cô cúi đầu xuống, Kane cũng không thúc giục cô.


Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên: “Tôi còn có một yêu cầu, anh không được dùng vũ lực để uy hϊế͙p͙ tôi. Nếu không thì, tôi căn bản không thể né tránh được, điều này, cậu chủ Kane rất rõ”
“Được”


Kane vui vẻ đồng ý, đôi mắt màu cà phê ngay lập tức dao động… Đồ ngốc, không phải không ra tay trói buộc sự tự do của cô, thì không phải sẽ không dùng vũ lực nữa.
Kể cả so sánh về tốc độ, thì anh cũng nhanh hơn cô rất nhiều.


Giản Đồng hoài nghi nhìn Kane đang ở trước mặt, luôn cảm thấy anh ta vui vẻ đồng ý như vậy, có chút gì đó không đúng, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cuộc đối thoại vừa nãy, quả thực không tìm ra được vấn đề gì.
“Đói rồi”


“Vào đi” Mở cửa kí túc ra, vẫn như mọi khi, Giản Đồng đi vào trong phòng bếp để chuẩn bị đồ.
Kane ngày càng quen thuộc với cái vị trí anh thường ngồi, nhìn vê người phụ nữ đang ở trong bếp.
Cô bê lên bát mì giống như mọi ngày, anh ăn hết sạch sẽ.


Sau khi ăn xong, anh rút cái khăn ra lau miệng, hành động lịch sự như vậy, giữa hai người bọn họ, từ đầu đến cuối không có bất kì sự tương tác nào, ai cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng mọi thứ, lại êm ái đến lạ thường, giống như cái tiết mục này đã từng biểu diễn rất nhiều lần.


available on google playdownload on app store


Nhưng Giản Đồng lúc này, trên khuôn mặt đã lộ ra sự cảnh giác.
Cô không nói gì, đôi mắt, nhìn chằm chăm vào Kane, đứng cách anh một khoảng xa.
Bỗng nhiên, Kane bật dậy, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mặt đang đầy cảnh giác: “Cô không tiên tôi sao?”


“Không, khi cậu chủ Kane rời đi hãy đóng cửa lại.”


“Người làm nghề này như các cô, chẳng phải lúc đến thì hoan nghênh lúc đi thì vui vẻ đưa tiễn sao? Lẽ nào tiễn khách hàng đi, không phải là yêu cầu cơ bản sao? Hay là, cô Giản cho rằng, bây giờ tan làm rồi, vê kí túc xá rôi, không ở Đông Hoàng nữa rồi, vì thế, tôi không phải là khách hàng của cô nữa sao?


Vậy tôi phải suy nghĩ một lát, ngày mai có nên đến khu vui chơi giải trí mà cô Giản làm việc, để gặp cô Giản không”
Lại là uy hϊế͙p͙!
Bỉ ổi bỉ ổi bỉ ổi!


Giản Đồng tức giận cắn răng cắn lợi, người đàn ông tên Kane này, mỗi lần đều có thể khiến cho cô tức giận đến mức phải cắn răng cắn lợi, “Cậu chủ Kane nói đúng, tôi không thể vì lí do đã tan làm, mà thất lễ với khách hàng, cậu chủ Kane, để tôi tiễn anh”


Giản Đồng vừa nói, vừa đi về phía trước, nhưng đôi mắt, lại càng thêm cảnh giác với người đàn ông đang đi bên cạnh, ai biết được người này bị làm sao, mà lại thích hôn lên vết thương của người khác như vậy… Ồ, nhầm rồi, cái mà người này thích, là räc muối lên vết thương của người khác, rồi đưa ra một tên gọi hay là “chữa trị”!


“Cứ thả lỏng đi, cô Giản, tối nay tôi rất mệt, nên sẽ không chạm vào cái vết thương ở trên trán của cô đâu”
Sắc mặt của Giản Đồng thay đổi!
“Anh vừa nói…”
“Tôi vừa nói hôm nay tôi sẽ không chạm lên vết thương trên trán của cô?”
“Đúng!”


Giản Đồng sờ lên trán, tức giận nhìn về người đàn ông phía trước… Người này sao lại có thể trợn mắt nói lời giả dối như vậy!
Đã đồng ý với cô, rồi lại nói một đằng làm một nẻo.


“Lời nói này, cô cũng tin sao? Vậy thì chỉ có thể nói cô ngốc. Tại sao tôi lại tiếp cận cô… Lẽ nào cô không biết sao?”
Kane nói hiển nhiên, buông lỏng tay, bộ dạng bất lực giống kiểu “Cô ngốc dễ bị lừa, thì tôi cũng hết cách”.


Giản Đồng chỉ cảm thấy bàn tay ngứa đến kì lạ, hàm răng cũng ngứa đến kì lạ, còn cả bộ mặt ở phía trước kia, nhìn thấy chỉ muốn đánh.
“Được rồi”, đột nhiên, Kane chìa tay ra, vỗ nhẹ lên trán của Giản Đồng: “Muộn rồi, ngủ sớm đi.
Ngày mai gặp lại.”
Nói xong, liền ung dung rời đi.


Trong lòng Kane có niềm vui sướng không nói được nên lời.
Người phụ nữ này…ngày càng giống một người sống.
Vào lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy giống như một xác ch.ết biết hít thở.


Vài ngày sau, mỗi khi Giản Đồng nhìn thấy bóng hình đó đứng trước cửa kí túc xá của mình mỗi tối, luôn cảm thấy hàm răng ngứa ngáy, bàn †ay cũng ngứa.
Nhiều lần chiến đấu nhưng vẫn thất bại, thất bại nhiều lần nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu.


Bất giác, vết thương đó dường như không mãn cảm như lúc ban đầu nữa.
Cũng dường như, khi đôi môi của người đàn ông tên Kane này, hôn lên vết thương đó, vết thương đó, cũng không giống với trước kia nữa.
Nhưng sự đau đớn thì vẫn vậy.


Nhưng, nỗi đau này của Giản Đồng, đã có thể căn răng chịu đựng, có người rắc muối lên vết thương của cô, cô sẽ cắn răng cản lợi nhìn chằm chằm lại Kane.
“Hahaha… thật là ngốc. Cô Giản, sao cô có thể ngốc nghếch như vậy chứ, đã nói rồi, mà chuyện này, cô vẫn cứ tin!”


Giản Đồng thở hổn hển, mở to đôi mắt, trừng mắt nhìn đối phương: “Anh khiến cho cả người anh máu chảy đầm đìa như thế! Anh nói anh bị người của anh lập kế, nên bị thương, anh cả người máu chảy đầm đìa nằm trước cửa kí túc xá của tôi như vậy, tôi nghĩ, nếu đổi lại là ai, thì đều sẽ tin.


Ai lại tự đi nguyền rủa mình sắp ch.ết chứ?”
Cô không dám tin, người đàn ông tên Kane này, có thể vì để tiếp cận cô, mà lại diễn ra một tiết mục lớn như vậy.
Đạo cụ lại được chuẩn bị đầy đủ như vậy.
“Cô ngốc, tôi cũng không có cách nào khác.”


Kane phủi mông đứng dậy: Mì đâu? Đói rồi.”
Giản Đồng tức giận xông thẳng vào phòng bếp, bát mì hành của hôm nay, cho thêm hai thìa ớt.
“Hu ~ Cô muốn cay ch.ết tôi à?”
“Thật xin lỗi, cậu chủ Kane, có thể do vừa nấy tôi không cẩn thận nên thêm nhầm gia vị, nên đã thêm hai thìa ớt. Mong anh tha thứ.”


Kane nheo mắt nhìn Giản Đồng một hồi, ngay lập tức, dưới sự quan sát của Giản Đồng, từng miếng từng miếng, liền ăn hết bát mì hành, vừa ăn, vừa cay đến nỗi toát hết mồ hôi.
“Ăn xong rồi, tôi đi đây” Đặt đôi đũa xuống, Kane đứng dậy đi về phía cửa.


Giản Đồng nhìn vào cái bát trống không, trong lòng liền giật lên… ăn hết sạch rồi.
“Anh..” Tại sao cay như thế, cô có thể nhìn ra, anh không thể ăn cay như vậy, mà tại sao vẫn ăn hết sạch.
Cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng, lại không hỏi gì cả.


Cách kì hạn một tháng hai ngày, Giản Đồng đem những tờ phiếu của Kane cho vào những ngày vừa rồi, đặt hết lên trên bàn của Tô Mộng.
“Lại là anh ta?”
Tô Mộng kinh ngạc: “Nhiều như vậy sao?”
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên: “Giản Đồng, cô đã làm những gì?”


Mỗi một tờ phiếu có giá trị 1 tỉ 7, tổng cộng có năm tờ, cộng lại là 8 tỉ rưỡi, cộng thêm số tiền của trước kia, cũng đã được 12 tỉ rồi.
“Giản Đồng, có phải cô… người tên Kane kia có phải đối với cô…”


“Không phải, chị Mộng, không phải đâu” Giản Đồng ngắt lời Tô Mộng: “Còn có hai ngày thôi, chị Mộng, cậu chủ Kane mỗi ngày cho em 1 tỉ 7, vậy thì đến lúc đó, em vẫn thiếu 1 tỉ 7 nữa. Em… còn có cách khác không?”


Trên trán Tô Mộng toát mồ hôi lạnh, Giản Đồng nói, người tên Kane kia trong một ngày cho cô ấy 1 tỉ 7… Rốt cuộc cô ấy đã làm gì rồi?
Tô Mộng không thể tin được, một bát mì hành, 1 tỉ 7 sao?


Cô nheo mắt lại nhìn Giản Đồng: “Tiểu Đồng, giữa cô và anh ta, rốt cuộc tồn tại giao dịch như thế nào?”
Trong lòng Giản Đồng rung lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Mộng… Biểu hiện này của cô, nhìn vào trong mắt của Tô Mộng, đã thấy rõ ngọn ngành rồi… Xem ra, mình đoán đúng rồi.


Giản Đồng biết không giấu được Tô Mộng, nghĩ một hồi, rồi kể đầu đuôi câu chuyện cho Tô Mộng nghe.
Nhưng Tô Mộng, lại càng thêm lo lăng.


“Người tên Kane này, anh ta rõ ràng là đang chơi đùa với cô, cô trong mắt của anh ta giống như là con chuột trong mắt của con mèo, Giản Đồng, cô có hiểu không, anh ta muốn chơi đùa với cô thế nào thì sẽ chơi đùa với cô như vậy, sao cô lại nhất quyết không nghe lời của tôi chứ!”






Truyện liên quan