Chương 94

“Bọn họ…cũng bao gôm cả chủ tịch Trâm sao?”
Nói xong, Tô Mộng cảm nhận rõ ràng được, Giản Đồng ở trong lòng, toàn thân ngay lập tức cứng đơ lại,
Một tiếng than thở không ra tiếng… Vậy là đúng rồi,
Bọn họ đều không tin… bao gốm cả Trâm Tu Cẩn,


Đến lúc này, không cân Giản Đồng phải nói nhiều lời nữa, Tô Mộng đại khái cũng có thể đoán được, những gì đã xảy ra giữa Giản Đồng và ông chủ,
Hạ Vi Minh… Trong hai năm bản thân đi theo Trầm Tu Cẩn. Hình như đã có ai từng nhắc đến cái tên này rồi,


Hình như cũng từng nghe nói, người con gái tên Hạ Vi Minh này, ở trong lòng của ông chủ, khác với những người khác, chỉ là sau đó còn trẻ mà lại gặp điêu không may rôi qua đời,
Vẫn luôn không biết, người con gái vô cùng đặc biệt ở trong lòng của ông chủ này, là vì nguyên nhân gì mà qua đời,


Hôm nay, dường như đã hiểu ra được,
Nhưng… cô không tin,
Giản Đồng quá kiêu ngạo, sẽ không thèm đi làm chuyện như thế này,
Tô Mộng giơ tay, sờ lên đầu của Giản Đồng, cô không hỏi Giản Đồng, tại sao lại không đi giải thích cho Trầm Tu Cẩn, tại sao lại không đi chứng minh bản thân mình vô tội,


Bởi vì chỉ có những người từng trải qua cảnh ngộ giống như thế, mới có thể hiểu được, người không được bản thân yêu thương, mọi sự tự tưởng, cái cảm giác đó, bi thương và bất lực như thế nào,


Chính là vì bản thân cô cũng đã từng trải qua chuyện giống như vậy, vì vậy mới hiểu được, Giản Đồng tại sao lại không đi giải thích, hoặc là Giản Đồng đã từng giải thích, nhưng không có ai tin, thậm chí không có ai thèm lắng nghe… Vào lúc nào đó, có một người không tin tưởng bạn, thì bạn có giải thích thế nào cũng vô dụng,


available on google playdownload on app store


“Có dự định gì?”
“Đợi đến khi anh ấy chán”
Chán?
Chán cái gì?
Chán Giản Đồng sao?
Nghĩ một lúc, Tô Mộng nói: “Tôi không giãu cô, số tiên và những tờ phiếu mà cô đưa cho tôi, tôi đều giấu trong tủ két, vốn không trực tiếp cho thẳng vào trong thẻ ngân hàng,


Vốn dĩ là để chờ xuất hiện kì tích, hôm nay cô có thể kiếm đủ 17 tỉ, những năm tôi trà trộn vào thành phố S này, vẫn sẽ có những mối quan hệ, thông qua những mối quan hệ đó, đem số tiền còn lại, cùng cho vào trong thẻ ngân hàng,
Nhưng tôi không nghĩ rằng, sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.”


“Giản Đồng, tôi không thể giúp cô cái gì, nhưng số tiền này, chủ tịch Trâm không hề đề cập đến, tôi cũng sẽ không cho số tiên này vào trong thẻ ngân hàng nữa, số tiên và những tờ phiếu này, quay về tôi sẽ đưa cho cô, cô tự bảo quản cho tốt, đợi đến lúc cô có thể rời đi, thì cứ cầm hết đi,


Cô cũng đừng trách tôi không giúp cô chạy trốn. Tô Mộng tôi, nói cho oai phong, thì cũng là tổng giám đốc của Đông Hoàng, nhưng thực ra, tôi chỉ là một người canh chuồng chó ở dưới tay của chủ tịch Trầm mà thôi”


Giản Đồng vô cùng cảm kích, “Em biết, chị vì những chuyện này, đã đối mặt với không ít nguy hiểm” Cô muốn nói “Cảm ơn” với Tô Mộng, nhưng lại cảm thấy hai chữ “Cảm ơn” này chẳng đáng là gì, chỉ có thế ôm chặt Tô Mộng, ôm thật chặt!
“Được rồi, tôi đi trước đây!”


Bên phía Trầm Tu Cẩn, liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại, ông nội của Hạ Vũ đích thân gọi điện thoại đến, “Tiểu Vũ không hiểu chuyện, mạo phạm đến cháu Trầm, cháu Trầm cứ việc giúp ông Hạ của cháu dạy bảo thằng cháu không biết trời cao đất dày này của ông. Cũng coi như một bài học để giúp nó trưởng thành”


Bậc cha chú của những chàng công tử gia đình quyền thế hôm nay đã sỉ nhục Giản Đồng ở trong phòng riêng ở Đông Hoàng kia, liên tục gọi điện thoại đến, những người khác đều gọi đến để xin tha thứ, rồi nhận lõi, chỉ có duy nhất ông cụ của nhà họ Hạ này, mở miệng để nhờ Trâm Tu Cẩn giúp ông dạy bảo đứa cháu nội của mình,


Màn đêm kéo xuống, ở bên cạnh cửa sổ, ánh mắt trâm lặng của người đàn ông, nhìn ra bầu trời đen bên ngoài, đối với những lời nói của ông cụ Hạ, anh chỉ hơi nheo mắt lại, đôi môi mỏng chậm rãi nói: “Nếu ông cụ Hạ đã mở miệng, vậy cháu với tư cách là thế hệ cháu chắt này, sẽ giải quyết theo lẽ phải. Ông cụ Hạ cứ yên tâm giao Hạ Vũ cho cháu, cháu nhất định sẽ làm theo yêu cầu của ông cụ Hạ, dạy bảo cậu ấy phải làm người như thế nào,


Cũng tránh để say này cậu ấy lại động vào những người vốn không nên động, để gây ra nhiều phiền phức. Không còn sớm rồi, ông cụ Hạ nghỉ ngơi sớm đi”
Ngón tay thon dài, không nhìn, trực tiếp nhấn nút cúp máy,


Đầu dây bên kia, ông già tóc trằng tức giận đập chiếc điện thoại ở trong tay: “May cho cậu là con trai của nhà họ Trầm!” Rồi lại quay sang người quản gia ở bên cạnh chửi mắng một trận: “Cậu nói xem, nhà họ Trầm này cũng quá coi trời bằng vung rồi! Người họ Hạ tôi ở trong cái giới buôn bán này, trà trộn mấy chục năm nay, cũng không phải người không có tiếng tăm gì, cũng lớn hơn Trầm Tu Cẩn cả hai thế hệ, Trầm Tu Cẩn nó, một kẻ hèn mọn của nhà họ Trầm, lại dám ở trong điện thoại, làm mất thể diện của tôi!”


Người quản gia đứng bên cạnh, chỉ có thể khuyên giải: “Ông cụ ông cũng giải tỏa phiền muộn đi, ông cũng nói rồi, người vai dưới không biết trời cao đất dày như bây giờ có rất nhỉ: cứ coi là nhường nhịn người vai dưới đi” Lời nói dễ nghe, trong ánh mắt của người quản gia, là một màn bất lực: Ông cụ, cậu ấy là Trâm Tu Cẩn của nhà họ Trầm, kể cả ông có tức giận, thì có thể làm gì được cậu ấy?


Đánh nhau cùng với nhà họ Trầm sao?
Ông có cái gan này, có sự kiên nhẫn này, có cái thực lực này không?
Đương nhiên, lời nói này, tuyệt đối không thể nói với ông cụ Hạ,


Người quản gia đi theo ông cụ Hạ đã lâu, sớm đã hiểu rõ tâm tư của ông cụ Hạ, con ngươi chuyển động: “Vừa này lúc cậu chủ gọi điện thoại về để cầu cứu, hình như có nhắc đến người con gái đó của nhà họ Giản?”


Vừa nhắc đến đây, ông cụ Hạ đột nhiên nhớ ra: “Người con gái đó của nhà họ Giản, không phải đang ngồi tù sao?” Đôi mắt bỗng sáng lên, “Cậu đi gọi điện thoại cho nhà họ Giản, tôi phải đích thân đi hỏi Giản Chấn Đông”


Gọi điện thoại đi, tối muộn như thế này, còn gọi điện thoại đến cho nhà người ta, quả nhiên phía bên kia nhận điện thoại, giọng nói có chút khó chịu: “Muộn thế này rồi, ai vậy”
“Chấn Đông à, anh ngủ rồi sao?”


Đầu dây bên kia, Giản Chấn Đông vừa nghe thấy giọng nói chậm rãi từ tốn của ông cụ Hạ, ngay lập tức tỉnh táo lại: “ồ,là ông cụ Hạ à, muộn thế này rồi, ông cụ Hạ tìm tôi có việc gì không?”
“Chấn Đông à, tôi phải chúc mừng anh nhé.”


Giản Chấn Đông vẻ mặt ngạc nhiên: “Câu nói này của ông cụ Hạ, là muốn chúc mừng cái gì chứ?”
“Chúc mừng nhà họ Giản đã được đoàn tụ đó. Cô bé tiểu Đồng kia, ra tù rồi phải không?”


Sắc mặt của Giản Chấn Đông thay đổi, vẻ mặt kính nể: “Ông cụ Hạ, đêm khuya ông gọi điện đến cho tôi, là để nói chuyện này sao?”
Cùng lúc đó, trong lòng cũng tính toán thời gian… Ước chừng, đứa con gái tội lỗi ấy chắc đã ra tù rồi,


Nghĩ đến đứa con gái đó, trong lòng Giản Chấn Đông cảm thấy khó chịu… Năm đó nhà họ Giản trải qua mưa bão, rơi vào khó khăn trâm trọng, suýt chút nữa thì hủy diệt cả gốc rễ mấy đời của nhà họ Giản, cái thứ tội lỗi này, đã hại nhà họ Giản trở thành trò cười của cả thành phố SI Ông cụ Hạ bật cười: “Tiểu Vũ của nhà chúng tôi, cậu cũng biết, đứa con trẻ tuổi nghịch ngợm, luôn thích những nơi vui chơi giải trí ấy. Chấn Đông à, dù sao thì tiểu Đồng cũng là người mà bậc trên chúng ta nhìn nó lớn lên, nó có làm sai chuyện gì, người làm bố như anh cũng không thể vứt bỏ đứa con này ở trong Đông Hoàng, làm trò cười cho những người đàn ông để sống qua ngày chứ”


Loảng xoảng!


Ông cụ Hạ nghe thấy âm thanh của chiếc cốc rơi vỡ xuống sàn truyền đến, trên khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra một chút đắc ý… Nếu như chuyện này là do đứa con của Giản Chấn Đông gây ra, làm liên lụy đến tiểu Vũ của nhà bọn họ, Giản Chấn Đông nếu muốn chỉ lo cho thân mình, đánh chén một giấc ngủ ngon lành, mơ một giấc mơ đẹp… Cũng không có cửa!






Truyện liên quan