Chương 2

Hai tháng sau, anh rể của Anh Tử tìm được một mối..
Nhà trai lớn tuổi hơn Anh Tử, gia đình cũng không ở thành phố này, trong nhà mở hiệu thuốc bắc, cũng làm nghề thợ mộc. Mà bản thân anh làm quản đốc không lớn không nhỏ ở thành phố này.
Mọi người gọi anh là A Vinh.


“Anh rể, sau mối này, còn mấy mối khác nữa?”
“Em còn muốn mấy mối hả?” Anh rể của Anh Tử dẫn cô đi xem mắt, ngoài miệng cười khổ: cô em gái này không giống phụ nữ dịu dàng chút nào.


Nói thật, cô em gái này không nấu cơm, cũng không may vá, toàn thân không có khí chất của con gái, anh thật là lo lắng cô chỉ có một mối không biết thành hay không, sợ nhà trai chướng mắt.
Anh rể của Anh Tử không khỏi nói: “Được rồi, đề phòng vạn nhất, mối này không thành, anh giới thiệu cho mấy mối nữa.”


“Em cũng hiểu được mối này hơn phân nửa không thành.”
“Em cũng biết em…”
“Vâng, em cũng rất lo lắng, ngộ nhỡ em thấy anh ta không được thì sao? Em cũng không thể chọn qua loa.” Anh Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chung thân đại sự, em cần phải lựa chọn thật tốt.”
“…” Anh rể không nói gì.


Tới chỗ người làm mối xem mặt, Anh Tử đi vào, liền nghe thấy thanh âm ôn hoà giống như châu ngọc: “Em là Anh Tử à, anh là A Vinh.”
Cô ngẩng đầu, thấy một anh chàng trai mặt mũi anh tuấn, vóc dáng cao cao, mặc áo sơ mi quần tây, nụ cười như gió xuân.


Thật là đẹp trai, có góc có cạnh, đôi mày kiếm, đôi mắt như nước, mũi cao thẳng, nhất là đôi môi đẹp mà không mỏng.
Môi mỏng nhất định là người bạc tình, anh không phải.
Anh Tử liếc mắt một cái liền đối diện với gương mặt của anh. Trái tim cô như mưa rơi lộp bộp trên cửa kính.


available on google playdownload on app store


“Chỉ có hai người chúng ta, em muốn trò chuyện không?” Tính tình A Vinh rất ôn hoà, là người có tri thức lễ nghĩa mà Anh Tử chưa bao giờ gặp qua.
Anh Tử đột nhiên nắm lấy tay anh, kéo anh qua bên cạnh mình.


A Vinh ngạc nhiên một lát, sau đó anh không nói, chỉ là cười mặc cho sự đường đột của cô, anh trước sau vẫn ôn hoà dịu dàng, tựa như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, lại giống như nắng sớm trong trẻo lại ấm áp.
“Tên gọi đầy đủ của anh là gì?” Anh Tử hỏi anh.


A Vinh liền nắm tay cô mở ra, vẽ một nét chữ, viết trong lòng bàn tay cô. Sự bình thản và nho nhã của anh, Anh Tử cảm thấy cô như đi hái ngó sen trong hồ sen giữa hè, không thưởng thức bằng mắt nhưng âm thầm vui sướng trong lòng.
“Em không biết chữ.” Cô ngước lên, “Nét chữ này em cũng không biết viết.”


“Sau này anh đọc cho em nghe.” Anh khiêm tốn tiếp lời.
Khi xem mặt trở về, anh rể cười hỏi Anh Tử nãy giờ trên đường tự mình cười trộm, “Thế nào, còn muốn anh rể đi tìm mối khác không?”
“Bỏ đi, em đã quyết định rồi!”
“Lần đầu tiên xem mặt đã quyết định?”


“Quyết định rồi! Anh ấy đẹp trai, hơn nữa…” Mặc dù khuôn mặt đỏ bừng, nhưng Anh Tử vẫn đủ thản nhiên: “Hơn nữa, em nắm bàn tay của anh ấy, rắn chắc dẻo dai, em rất yên tâm.”
Cô đã định rồi, anh chính là chồng của cô.


Chính là loại xướng ca trong hí kịch: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!
(mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen người khôi ngô tuấn tú, đẹp như ngọc, có một không hai)






Truyện liên quan