Chương 9: Mờ ám
Tô Cẩm ngồi khoanh chân dưới nền nhà, giơ miếng xương kho vừa tiện tay lấy trong bếp ra khua qua khua lại trêu Vodka.
Vodka nhảy nhiều đến nỗi thở phì phò mà vẫn không lấy được, lao vào lòng cô, kêu ư ử giống như đang bị bắt nạt.
Tô Cẩm không nhịn được cười thành tiếng, “Xem nào, ngay cả mỹ nhân kế cũng biết, đúng là thành tinh rồi!”
Hàn Hiểu ngồi ở sofa gần đó đang chậm rãi gặm táo, mắt nhìn Vodka. “Con Vodka này nhà chị hằng ngày đều bảo vệ chị rất chặt, ngay cả động vào, nó cũng không cho.”
Tô Cẩm đặt miếng xương vào trong đĩa của Vodka rồi lấy tờ giấy ăn Hàn Hiểu đưa cho để lau tay. “Chị đang trong chế độ đặc biệt… không phải an toàn là điều quan trọng nhất sao?”
Hàn Hiểu bĩu môi, vừa nhìn Vodka gặm xương một cách ngon lành vừa nói: “À, dự án ở thành phố C của em, chị nghe thấy một số lời đồn thổi, em có muốn biết không?”
Tô Cẩm hơi ngạc nhiên. Cô biết Hàn Hiểu không phải là người thích quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình, chị nhắc đến “lời đồn thổi”, lẽ nào lại liên quan đến mình?
“Là như thế này”, Hàn Hiểu nói, “dự án của Hải Công chugn ta, do lực lượng kỹ thuật không đủ phải giao một phần công việc cho bên ngoài nhận thầu đúng không?”.
Tô Cẩm gật đầu.
“Bên ngoài muốn nhận thầy phải tham gia đấu thầu theo quy định của công ty đúng không?”
Tô Cẩm lại gật đầu.
Điều này trước khi đến Hải Công cô cũng đã biết. Về cơ bản, những dự án lớn đều thực hiện hình thức này, bởi vì nhiều nguyên nhân nên phải san bớt một số công việc cho bên ngoài nhận thầu. Dự án ở thành phố C, trên thực tế là một thí điểm Hải Công đem một bộ phận kỹ thuật của mình về làm dự án ở đại lục. Lực lượng kỹ thuật có hạn nên không thể làm hết toàn bộ dự án.
“Phần công việc bên ngoài nhận thầu của dự án ở thành phố C đều giao cho công ty kỹ thuật tên là Trương Hoàn làm.” Mặc dù trong phòng không còn ai khác. Hàn Hiểu vẫn hạ giọng nói nhỏ: “Nghe nói không thông qua đấu thầu, khi lãnh đạo dự án họp, đại diện của họ cũng có mặt. Người phụ trách dự án nói, công ty này đã hợp tác với Hải Công nhiều lần, chất lượng cũng đảm bảo…”.
Tô Cẩm lại gật đầu một lần nữa.
Cô mới tham gia vào dự án này, vài lần họp cũng không gặp người của Trung Hoàn. Nhưng cô cũng không hào hứng với việc Trung Hoàn tham gia vào dự án, điều này vốn dĩ không phải là vấn đề khiến cô phải lo lắng.
“Phần do em phụ trách…” Tô Cẩm chau mày nhớ lại. “Hình như chỉ có phần lắp đặt bên chiết xuất là do họ phụ trách. Trình độ của họ như thế nào?”
Hàn Hiểu lắc đầu. “Điều này không phải là dễ nói. Chị chỉ biết tổng giám đốc của Trung Hoàn là một người rất lợi hại, lại rất giỏi lấp ɭϊếʍƈ những sai trái của mình. Năm ngoái cũng óc một dự án, kỹ thuật bên họ và kỹ thuật bên mình, chính là Tiểu Hứa, do có tranh chấp về bản vẽ, kết quả là tổ chức một cuộc họp, vị tổng giám đốc này cũng tham gia, đập bàn ầm ầm, mắng Tiểu Hứa đến mức cậu ta chảy nước mắt.”
Tô Cẩm ngạc nhiên. “Lẽ nào vì thế nên Tiểu Hứa phải đi làm dự án ở Thượng Hải?”
Hàn Hiểu gật đầu. “Vì thế em phải cẩn thận một chút. Người ta hợp tác với Hải Công không phải là một, hai nam, là cây đại thụ, lại có hậu thuẫn, nếu có mâu thuẫn gì thì em cũng phải cố mà nhẫn nhịn.”
Tô Cẩm lặng đi, cúi đầu rồi nói: “Nếu như em sai, nhất định em sẽ chịu nhẫn nhịn”.
Hàn Hiểu nhếch miệng cười, trong lòng ít nhiều cảm thông. Cô biết cô gái này sẽ nói như vậy. Có lẽ bởi suy nghĩ giống nhau nên mối quan hệ giữa họ mới tốt như vậy.
Hàn Hiểu nhìn cô, dường như thấy nét gì đó của mình thời trẻ. Rõ ràng biết phía trước sẽ gặp khó khăn nhưng vẫn đi đến cùng. Cô nghĩ: Tuổi trẻ thật bàn lĩnh, cho dù gặp khó khăn thì vẫn có bản lĩnh để đối chọi đến cùng.
Hàn Hiểu nhếch môi cười. “Không phải đã định ngày kia mới đi rồi, vì sao lại đổi thành ngày mai?”
Đây hoàn toàn chỉ là thuận miệng nói ra để chuyển chủ đề, nhưng sau khi nghe thấy vậy, Tô Cẩm cúi đầu, mặt mày ủ rũ, mãi mới nói: “Ngày mai… là ngày Ngạc Lâm đính hôn. Nhỡ em không chịu được mà chạy đến xem thì không phải là mất mặt lắm sao?”.
Hàn Hiểu đứng dậy thì chợt lặng người đi. Tô Cẩm vội vàng chạy lại đỡ cô, vội vã hỏi: “Không sao chứ? Không sao chứ?”.
Hàn Hiểu lắc đầu, vuốt tóc Tô Cẩm, tức giận nói: “Không nên quan tâm đến chuyện của người đàn ông đáng bỏ đi đó, cũng may đã có cô gái ngốc nghếch khách hứng hộ em rồi. Nếu sống cùng anh ta thì nửa cuộc đời còn lại của em sẽ toàn là đau khổ mà thôi”.
Tô Cẩm vội vàng gật đầu. “Đúng, đúng, sư phụ dạy rất phải, gặp loại người đàn ông như vậy, nhất định phải tránh xa.”
Hàn Hiểu không yên tâm, lén theo dõi thái độ của cô. “Em đừng có trước mặt chị nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo. Nếu thực sự không để ý thì cần gì phải cố ý tránh xa?”
Tô Cẩm buồn rầu nói: “Đã không để ý rồi. Nhưng… trong lòng vẫn không thể…”.
Hàn Hiểu lại vuốt tóc cô. “Ngoan, lúc nào về chị giới thiệu cho một người tốt. Cao hơn, đẹp trai hơn, tài giỏi hơn anh ta, sau đó chúng ta sẽ dắt anh ấy đi dạo trước cửa nhà người đàn ông đáng ghét kia.”
“Nghe giống như Vodka vậy.” Tô Cẩm cười phá lên, trốn khỏi bàn tay cô. “Sao nghe giống như kiểu Lục Hiển Phong nói thế. Có điều gì thú vị lắm sao?”
Hai mắt Hàn Hiểu sáng lên, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy tiếng Hình Nguyên xen vào. “Nhắc đến Hiển Phong, tại sao cậu ấy không đến nhỉ?”
Ăn xong bữa tối mà Lục Hiển Phong cũng không xuất hiện.
Nghĩ đến lúc chiều gọi điện thoại giọng anh hơi kỳ lạ, lúc đầu rất thoải mái, sau đó vài giây lại giống như có công chuyện không muốn bị làm phiền nữa. Tô Cẩm không thể không lo lắng.
Mặc dù anh nói việc của Tiểu Ngôn và Lâm Cường cứ giao cho anh là được, nhưng anh ấy không phải làm siêu nhân. Hơn nữa, khi gặp người đàn ông ở bãi đỗ xe của bệnh viện, thái độ của anh rất lạnh lùng, không thể coi thường được.
Đang nghĩ lung tung thì chợt nghe thấy Hàn Hiểu nói: “Để KGB nhà chị đưa em về, không phải đã quyết định ngày mai đi rồi sao?”.
Tô Cẩm vội vàng xua tay từ chối: “Không cần, em gọi xe là được”.
Hàn Hiểu đứng dậy, lấy áo khoác cho Hình Nguyên, cười nói với cô: “Đại tiểu thư, em nghĩ xem, ở đây không dễ kiếm xe bus đâu”.
Hình Nguyên cười. “Đừng khách sáo, cũng đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em.”
Lòng Tô Cẩm vô cùng hồi hộp, điều đầu tiên nghĩ đến là gần đây, cơn ác mộng đó luôn làm phiền cô.
Lòng lo lắng bất an, cô chào Hàn Hiểu rồi lên xe với Hình Nguyên, nhìn ra ánh đèn chiếu bên vệ đường, cô cảm thấy tim đập ngày càng nhanh nhưng không dám chủ động hỏi trước.
“Tô Tô.” Cho đến khi xe chạy qua cổng lớn ở vịnh Nước Nông, Hình Nguyên mới chậm rãi nói với cô: “Mấy người bạn làm cảnh sát bạn anh nói, trước khi bị mất tích cô Lâm đã sắp xếp hết mọi việc cho người thân, có vẻ giống như là…”
“Tự sát?” Tô Cẩm lắc đầu. “Em không tin.”
Hình Nguyên hỏi lại cô: “Vì sao không tin? Không phải là việc gì của cô ấy em cũng biết sao? Có lẽ là cô ấy đã gặp chuyện gì không có lối thoát”.
“Không thể.” Tô Cẩm vẫn lắc đầu. “Cô ấy còn có một đứa con chưa tròn một tuổi, sao cô ấy có thể bỏ lại đứa trẻ được? Cô ấy đã nói bố của đứa trẻ…”
Nói đến đây, Tô Cẩm chợt nhớ ra viện trưởng Trần đã nói Lâm Chi Chi hy vọng sự ra đời của đứa trẻ có thể kéo bố đứa trẻ trở về, người đàn ông đó tên là Mạnh Hằng Vũ. Rốt cuộc anh ta đã làm điều gì sai trái? Vì sao bây giờ mình mới nghĩ đến người đàn ông khả nghi này?
Hình Nguyên hỏi lại: “Đứa trẻ nào?”
Đầu óc Tô Cẩm rối tung. “Anh Hinh, anh có biết ai là Mạnh Hằng Vũ không?”
Chiếc xe lượn thành một hình chữ S, Hình Nguyên phanh gấp, quay đầu hỏi: “Em vừa nói ai?”
Tô Cẩm ngạc nhiên rồi nói: “Mạnh Hằng Vũ”.
Nét mặt Hình Nguyên cứ như là nhìn thấy quỷ. “Người đó và bạn của em có quan hệ gì?”
Tô Cẩm do dự, mình nhờ anh ấy giúp đỡ mà lại giấu anh ấy thì không được. “Là thế này: Người ấy có thể là bố đứa trẻ, con của Chi Chi, trên giấy khai sinh viết như vậy nhưng em không có cách nào để chứng thực.”
Hình Nguyên bám lấy vô lăng, gõ gõ ngón tay, lẩm bẩm: “Mạnh Hằng Vũ…”
Tô Cẩm kể nhanh chuyện Bành Tiểu Ngôn và Lâm Cường nằm viện, lại nhớ đến việc gặp người đàn ông ở bãi đỗ xe. “Người đó có khuôn mặt rất hung dữ. Lục Hiển Phong nhìn thấy anh ta như nhìn thấy quỷ vậy, còn cảnh cáo em không được tham gia vào chuyện này.”
Hình Nguyên ngồi thẳng dậy, gật đầu. “Nói thật, anh cũng cảm thấy lả em không nên tham gia vào chuyện này. Cứ giao cho Lục Hiển Phong đi.”
“Thế em cứ đợi thế này à?” Tô Cẩm thở dài. “Ngày nào em cũng mơ thấy ác mộng, không chịu nổi nữa rồi. Cứ rỗi một tý là lại nghĩ ngợi, lúc nào mới có thể gặp lại Chi Chi đây?”
Hình Nguyên nghĩ: Tình hình thế này, lúc gặp lại e rằng đã là một thi thể được cảnh sát phát hiện, thông báo người thân đến nhận xác… Liếc nhìn vẻ mặt vô cùng buồn bã của Tô Cẩm rồi vội vàng xua đi những suy nghĩ đó. Mặc dù anh không quen biết người phụ nữ mất tích này, nhưng Lục Hiển Phong và Tô Cẩm có quan hệ mật thiết đến cô ấy, cũng hy vọng việc này nhanh chóng có kết quả. Tuy Nhiên, xét về phía Lục Hiển Phong, anh không muốn có quá nhiều áp lực dồn lên vai cậu ấy. Hoàn cảnh của cậu ấy đã quá khó khăn rồi.
Hình Nguyên thở dài một tiếng. “Mong sao chuyện rắc rối này chóng qua.”
Tô Cẩm lại cảm thấy hoang mang với suy nghĩ này. Phải như thế nào mới được gọi là qua đi? Nếu điều đó đến, có thể kết quả sẽ giống với những cơn ác mộng của cô…
Thế thì không kết thúc có lẽ là tốt hơn.
Khi chuông điện thoại reo, Tô Cẩm đang nấu mì ở trong bếp.
Nhà ở trên tầng cao, cô thường lười đi xuống mua đồ ăn sáng.
Điện thoại của Lục Hiển Phong. Sau khi cả đêm không về nhà, giọng nói của anh nghe có vẻ mệt mỏi, nói là cần dẫn bạn về nhà thu dọn đồ đạc, hỏi cô có thấy tiện không?
Tô Cẩm nhìn mì ở trong nồi, nghĩ đâu đâu rồi mới cẩn thận hỏi anh: “Tại sao lại nghĩ đến việc thu dọn đồ đạc?”
Lục Hiển Phong hờ hững trả lời: “Gần đây việc ở công ty rất nhiều, tôi chuyển sang nhà ở của công ty thì tốt hơn. Bạn tôi cũng nói, tôi suốt ngày ở chỗ em cũng không tiện cho lắm”.
Rõ ràng là anh ấy có ý gọi điện hỏi cô có tiên không. Tô Cẩm đương nhiên cho rằng người bạn mà anh nói là đàn ông. Vì thế, khi nghe tiếng chìa khóa mở cửa lách cách, cô từ trong bếp ngó đầu ra, chưa kịp nở nụ cười thì cả người đã như bị bất động.
Theo sau Lục Hiển Phong là một phụ nữ đang cười rất tươi, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp.
Tô Cẩm từ từ quay vào bếp, trong lòng nghĩ: Tại sao ai cũng thích những người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp?
Họ không nhìn thấy Tô Cẩm, tự nhiên thay dép rồi cười cười nói nói bước vào phòng ngủ của anh ấy.
Khi bước qua phòng khách, người phụ nữ ấy còn hỏi một câu, giọng kiêu kỳ: “Vị khách của anh đâu?”.
Lòng Tô Cẩm thắt lại, nghe thấy Lục Hiển Phong đáp giọng thờ ơ: “Chắc là ra ngoài rồi”.
Dường như có cái gì đó đâm vào tim Tô Cẩm, cảm giác bị tổn thương lan dần, đầu ngón tay cũng bắt đầu đau. Nhưng cảm giác tồi tệ nhất không phải là đau mà là không biết phải làm gì?
Tô Cẩm làm rơi chiếc khăn lau bát, dựa vào bàn lặng lẽ nhìn ra cửa, không biết phải làm gì tiếp theo. Trốn ở trong bếp thế này thì giống như là đang trốn tránh điều gì đó trong lòng mình. Nhưng bảo cô giữ thái độ như một vị khách, ra chào hỏi, coi như không có chuyện gì xảy ra… cô không làm được.
Thật sự là cô không làm được.
Tô Cẩm chợt thấy vết dấu bẩn ở gần chân, không kịp nghĩ gì, cô cầm miếng phơi sắt, dùng hết sức lục để cọ, chưa lau được hai lượt thì nghe thấy tiếng nói ở ngoài vọng lại. Tiếng người phụ nữ ẽo ợt trách móc Lục Hiển Phong. “Chuyển đi, anh không được hút thuốc trong phòng ngủ đâu đấy.”
Lục Hiển Phong cười. “Em không định bắt anh giao hết tiền cho em, sau đó đợi em phát tiền thuốc từng ngày chứ?”
Cô gái cười nói: “Em phải suy nghĩ kỹ đã…”.
…
Miếng cọ rửa đâm vào lòng bàn tay cô đau tựa kim châm. Tô Cẩm nghe thấy họ cười cười nói nói, sau đó có tiếng đóng cửa, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Tô Cẩm ngồi trên nền nhà, sẵn miếng cọ rửa trong tay ném vào tường.
Anh ấy cố ý, cô biết là anh ấy cố ý. Khi anh ấy vào nhà, không thể không nhìn thấy giày của cô vẫn đặt trên giá, nhưng anh ấy không giải thích một lời. Lẽ nào trong mắt anh ấy, mình thực sự chỉ là… khách?
Nhưng Tô Cẩm luôn cảm thấy căn hộ này, những ngày sống cùng một nhà, thuộc về hai người. Cảm giác này rất thật…
Tuy nhiên, đó chỉ là một cảm giác sai lầm.
Thật may là trong phòng không có người khác, cô không cần lo ai đó nhìn thấy sự đau khổ của cô. Có lẽ việc thất tình vào ngày lễ Tình nhân đã làm cho cô trở nên yếu đuối, bất giác ỷ lại vào những gì gần gũi nhất với mình. Có lẽ sự ỷ lại này cũng chỉ là cảm giác mơ hồ của mình nhưng mình không chịu thừa nhận.
Rất hiển nhiên, cái người bị cô ỷ lại đó lại lý trí hơn cô, biết cách phải làm thế nào để nhắc nhở cô giữ khoảng cách mà không cần nói thẳng thắn.
Lẽ nào anh ta điên rồ với cô một câu đại loại như: “Không thể vì cô mà làm lỡ hết cuộc sống của tôi”, Tô Cẩm nghĩ, vốn dĩ từ đầu đến cuối chỉ có cô điên rồ mà thôi.
Cũng may anh ta không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình, Tô Cẩm nghĩ. Cô phải đi thôi, anh ấy đã đi rồi. Sau này không biết còn có thể gặp mặt nữa hay không? Có câu nói rằng: “Tư thái làm người rất quan trọng”, Tô Cẩm không nhớ ai nói câu này nhưng chút sĩ diện cuối cùng vẫn phải giữ lấy, dù sao anh ấy cũng đã từng giúp đỡ mình.
Tô Cẩm nhặt miếng cọ rửa vừa ném đi, lau hết nước trên bàn, cho đến khi mọi ngóc ngách trong nhà bếp đều sạch bóng.
Hành lý của cô đã sớm được thu xếp gọn gàng, ngoài chiếc va li da mang theo người, trong phòng không còn đồ vật gì khác chứng tỏ cô đã từng có mặt ở đây. Có lẽ, khi anh ấy bước vào phòng cũng cảm thấy được điều này.
Tô Cẩm để chìa khóa trên chiếc tủ thấp, kéo va li, chậm rãi bước ra khỏi khu Cẩm Hoa.
Không nhìn thấy cảnh mọi người đi làm tấp nập, Tô Cẩm mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Đúng là cuối tuần. Vốn dĩ nên là cuối tuần vì có ai lại tổ chức lễ đính hôn vào ngày làm việc đâu.
Những rung động mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong lòng Tô Cẩm, cô quyết định gọi một chiếc taxi, không đợi đóng cửa xe đã nói với tài xế: “Đến khách sạn Hyatt”.
Từ của hàng nước ngọt nhìn ra, đối diện bên đường là khách sạn Hyatt nổi tiếng của thành phố T. Đây là một nơi rất sang trọng, nghe nói ngay số lượng tăm trên bàn ăn cũng được quy định nghiêm ngặt. Tô Cẩm biết chỗ này từ lâu nhưng chưa bao giờ bước vào.
Trong những khách sạn mà cô đã vào, sang trọng nhất là nhà hàng Giang Nam. Nhưng nhà hàng Giang Nam rõ ràng là không đủ đẳng cấp đối với phó thị trưởng Trần và cảnh sất Ngạc.
Hyatt rất đẹp. Mặc dù đồ ăn ở đây không hẳn là ngon nhưng khách sạn này được lát bằng đá đó, nổi tiếng với hai trăm năm lịch sử, với nét cổ kính, xa hoa mà nho nhã khiến những người giàu có rất thích. Tô Cẩm không dám mơ ước có một ngày được bước vào khách sạn này.
Thế là, khi cô đang nheo mắt bên tách hồng trà bốc hơi nghĩ ngút, lần đầu tiên cô nhận ra khoảng cách giữa cô và Ngạc Lâm.
Gia thế của Ngạc Lâm rất tốt, vì thế anh không cần phải vất vả để kiếm tiền. Đối với anh, làm cảnh sát hay làm gì khác cũng được, chỉ là những vai diễn khác nhau mà thôi. Con đường của anh đã được trải thảm rồi, cứ thế mà bước. Rất có thể anh sẽ ngồi ở chức cục trưởng khi còn trẻ tuổi.
Tô Cẩm không như vậy, bố mẹ cô chỉ là nhân viên bình thường. Từ năm thứu ba đại học, cô đã không cần xin một đồng tiền nào của bố mẹ. Mỗi hạt gạo cô ăn đều là do cô tự kiếm được. Cô có kế hoạch tiết kiệm tiền, có kế hoạch tiêu tiền, từ trước đến giờ chỉ biết nhìn ngắm những đồ xa xỉ. Cô vẫn chưa có bằng kĩ sư. Cô chưa từng đi một đôi giày giá năm trăm tệ.
Nói đi nói lại, vẫn là mô típ cũ, cô gái chăn dê và công tử nhà giàu, không hề tương xứng chút nào.
Bị hơi nóng phải vào mắt, Tô Cẩm ngước mặt lên. Khi nhìn sang, cửa khách sạn đã được nhân viên phục vụ trang hoàng lộng lẫy. Hai bên cửa chính và bậc thềm đặt rất nhiều hoa tươi, mang không khí của tiệc mừng.
Tô Cẩm nhìn thấy rất nhiều xe sang trọng và khách mời đến dự, co cũng nhìn thấy hai nhân vật chính đứng trên bậc thềm đón khách.
Cách một con đường lớn, cô không nhìn rõ được gương mặt anh, nhưng trực giác cho cô biết là anh đang cười.
Đúng rồi, cuộc đời anh đã chính thức bước vào một đường ray hoàn hảo được sắp xếp từ trước, tất cả đều trọn vẹn, vì sao lại không cười cơ chứ?
Tô Cẩm nhấp một ngụm hồng trà. Trà đã nguội, vị trà cũng nồng hơn, miệng cô đắng ngắt.
Nên như thế này, cô nghĩ, vốn dĩ nên như thế này. Chỉ có tận mắt nhìn thấy vết thương của mình thì mới có cơ hội chữa lành nó. Huống hồ cô còn trẻ, sau một khoảng thời gian nữa, anh sẽ chỉ còn là một chút tình cảm vui đùa, rất có thể khi nghĩ lại cô sẽ không còn cảm thấy xúc động gì nữa.
Tô Cẩm giơ cốc về phía Ngạc Lâm. Coi như là tạm biệt, cô nghĩ, cứ coi như là tạm biệt, hy vọng là anh sẽ hạnh phúc.
Tô Cẩm gọi thêm một cốc hồng trà. Hơi nước bốc lên mặt, thật ấm áp. Cô bỗng thấy thoải mái trong lòng.
Trong một buổi sáng mùa xuân nắng đẹp như thế này, kết thúc một mối tình và đang diễn ra những điều mờ ám... Có thể coi như một điều may mắn. Cô nghĩ, có lẽ mỗi người đều phải trải qua những thời khắc như thế này, mặc dù đau khổ nhưng không thể không đối mặt. Bởi vì, chỉ có như vậy mới không bị sương mù che mắt, chỉ có như vậy mới có thể nhìn rõ con đường mình muốn tiến về phía trước.
Tô Cẩm lấy điện thoại, không ngần ngại ấn số của biệt thự Vịnh Nước Nông.
Những người sống có quy củ quả nhiên rất dễ tìm, Hình Nguyên vừa cùng vợ đi dạo trở về, trước khi nghe điện thoại đã để ý nhìn số người gọi. “Tô Tô, đã đến nới chưa? Đợi một lát, anh gọi sư phụ của em”.
“Đợi một lát! Anh Hình, em có việc muốn nhờ anh.” Tô Cẩm vội vàng nói: “Đừng nói cho sư phụ của em biết”.
“Gì?”. Hình Nguyên có vẻ lo lắng: “Em nói đi, cô ấy đang ở trong bếp nói chuyện cơm nước với người giúp việc.”
Tô Cẩm vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. “Là thế này, trong những người em quen, chỉ có anh Hình là quen biết nhiều người nhất...”
Hình Nguyên không nhịn được cười: “Không cần nịnh nữa, em cứ nói vào vấn đề chính”.
“Em đang nói vấn đề chính mà.” Tô Cẩm thở dài. “Em đã nghĩ kỹ rồi, em không muốn như bây giờ, chỉ đợi chờ mà không làm gì. Tìm người là công việc của cảnh sát, Lục Hiển Phong tìm người chỉ vì Chi Chi là bạn của anh ấy. Nhưng đối với em, Chi Chi chẳng khác nào chị gái của em.”
Hình Nguyên hạ giọng hỏi lại cô: “Em định làm gì?”
Tô Cẩm nói rõ: “Em có số tiền tiết kiệm gần một trăm nghìn tệ...”. Bốn mươi nghìn là do cô tự tích cóp được, năm mươi nghìn còn lại là “tiền thưởng” do cái đêm đen đủi đó đem lại. Đương nhiên, lúc này không phải là lúc nhấn mạnh điều này với anh. “Anh Hình, em muốn hỏi anh, số tiền này có đủ để mời thám tử tư không?”
Hình Nguyên im lặng.
“Anh Hình?” Giọng Tô Cẩm có vẻ bất an, “Tự mình thuê người đi điều tra... không phải là rắc rối quá đúng không? Bây giờ em chỉ còn cách này thôi, muốn nhờ anh giúp đỡ...”
Hình Nguyên thở dài. “Em quyết định rồi?”
Tô Cẩm gật đầu, sau đó mới nhớ ra là người nói chuyện điện thoại không thể nhìn thấy động tác của mình, vội nói: “Em quyết định rồi. Nếu không đủ tiền, em vẫn có thể kiếm...”. Nếu tạm dùng đến số tiền nuôi con của Lâm Chi Chi để lại, cô ấy biết thì thế nào cũng sẽ không thể tức giận với mình được. Dù thế nào, tìm lại mẹ cho Chính Chính có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tìm lại một đống tiền. cô đã bắt đầu nhớ đứa trẻ trắng trẻo, mũm mĩm rồi. Từ khi Lục Hiển Phong nói cô cần lưu ý đến hành động của mình thì cô không dám đến thăm cậu bé nữa.
“Tiền không phải là vấn đề lớn nhất”, Hình Nguyên nói. “Tô Tô, anh có một người bạn rất hiểu biết về vấn đề này của em. Em có muốn anh nói chuyện này với anh ấy để xin ý kiến không?”
Tô Cẩm không nghĩ ngợi gì vội đáp: “Được, em có thể nói chuyện với anh ấy không?”
Hình Nguyên tiếc nuối trả lời: “Tạm thời sợ là không được. Anh ấy đang ở Đức”.
“Ồ.” Giọng Tô Cẩm không thể giấu được nỗi thất vọng. “Đức à, xa quá...”
“Nhưng, người bạn này của anh có lúc rất điên rồ.” Hình Nguyên cười. “Nếu cậu ấy thấy hứng thú với việc này, rất có thể ngay ngày mai cậu ấy sẽ đặt vé máy bay về nước để gặp em, tìm hiểu tình hình. Tuy nhiên trong nước anh ấy cũng có việc phải làm, nếu anh ấy có thể kiêm luôn việc công việc tư thì sẽ có cơ hội cho cả hai người.”
Tô Cầm nghe thấy nói như vậy thì bán tín bán nghi, bèn nói: “Anh Hình, không phải là anh đang an ủi em đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải!” Hình Nguyên phủ nhận ngay. “Em và Hiểu Hiểu giống nhau, có lúc rất thẳng thắn, đúng là người có chủ kiến. Anh không cần phải an ủi em”.
Tô Cẩm nghĩ đến hai phút cũng không hiểu được lời nói này là khen hay chê. Cô đành chuyển chủ đề: “Thế anh nói xem, trong thời gian chờ đợi ý kiến của chuyên gia thì em nên làm gì?”
“Quay về làm dự án ở thành phố C của em đi”, Hình Nguyên khuyên cô. “Nên làm điều gì cứ làm. Tin tưởng vào cảnh sát và những người đang giúp đỡ em.”