Chương 19

Tục ngữ có câu, gần chu sa thì đỏ, gần mực thì đen. Cũng không phải nói nghe lời nhu thuận như Lưu Ly ở cạnh hồ ly con Vũ Y bị ảnh hưởng hun đúc trở nên làm sao làm sao, mà là khi chúng về nhà chứng kiến tình cảnh ba thiếu chút nữa quỳ gối trên mặt đất van xin, mà mẹ lại chưng ra cái mặt xa cách, phản ứng duy nhất của chúng chính là lại có trò hay để xem.


Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng là đại khái đoán ra một chút gì đó. Dù sao nguyên nhân chỉ có một, mẹ lại bắt đầu không nói lý lẽ, làm cho ba đau đầu nhức óc.


Không phải chúng phản bội mẹ, bọn họ là thật sự không rõ, vì cái gì người mẹ ôn nhu phân rõ phải trái sẽ ở trong vòng một đêm trở nên hung hãn như thế, hơn nữa ở trước mặt ba còn hơn thế nữa, quả thực làm cho chúng cũng vì ba yên lặng cầu nguyện chúc ba gặp may mắn. Bất quá, mỗi lần thấy ba bị chửi đến một bụi đầu, còn cười a a. Cái này gọi là gì a? Gọi… Giống như gọi là gì một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng đi, đúng! Liền là một nguyện đánh một cái nguyện chịu đựng! Cho nên nói sao, chúng là người ngoài cuộc không nhúng tay vào thật là tốt.


“Này.”
Đầu cũng không quay lại, nhận thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện xe lửa vây, đặt mông ngồi xuống quả nhiên có hai cái ghế của trẻ con đã muốn cất kỹ.


“Mẹ thoạt nhìn giống như rất tức giận.” Du Ly nghiêng đầu nhỏ, rốt cục cũng học được ở nơi này thời điểm này hẳn là nên lặng lẽ nói chuyện.


“Mẹ khi nào mà không tức giận với ba.” Doãn Y hừ nhẹ một tiếng, cười nhìn thấy bé ăn hết đồ ăn vặt trong tay mình, “Ăn nhiều một chút, ba khuya hôm nay khẳng định lại là nấu cơm rất muộn.”
“Ừm.” Ngoan ngoãn, Du Ly có thói quen được người khác cưng chiều.
“Ăn vị táo, cái này ngon nà.”


available on google playdownload on app store


“Hừ!” Hảo phiền nga, Y là tên phản đồ vậy, người ta đút gì ăn đó. Bé như thế nào không học một chút Tiểu Bạch cách vách, người ta cũng sẽ không ăn bậy đồ vật này nọ của người khác nha, người ta chỉ ăn đồ chủ nhân đút. Du Lưu rất bất mãn bĩu môi nhìn bé, căn bản là không để ý tới Doãn Vũ đang cười hít mắt chờ bé trả lời.


“Lưu, anh không ăn sao?” Doãn Vũ kỳ quái nhìn bé, trộm cùng Doãn Y trao đổi ánh mắt. Hảo hảo chơi nga, hai anh trai so với đồ chơi còn đáng yêu hơn, ha ha ha ha ~~~~
“sao gọi vậy ~~~ ”
“Chính là em thích gọi anh là Lưu a.”
“Nhưng mà anh là anh trai, Vũ không thể không nói lễ phép như vậy.”


“Chính là em thích gọi anh là Lưu nha, anh chỉ thương anh hai, tuyệt không thương em.” Càng nói càng thương tâm, Doãn Vũ cái mũi đều đỏ lên.
Đột nhiên phát giác thân phận của mình là anh cả, Du Lưu vội vàng ôm Doãn Vũ giống như dỗ Ly dỗ bé hôn một cái: “Không có hay không, anh cũng thương em mà.”


“Thật vậy chăng?” Ai ai, nước mắt nhanh rơi xuống, nhanh rơi xuống, nhanh nhanh.
“Thật sự thật sự.” Vì tỏ rõ tính chân thật, Lưu ở trên mặt bé hôn vài cái. Bé là anh trai, không thể làm em trai khóc như vậy, hắn cũng thương Vũ vậy.


Nói thì chậm làm thì nhanh, Vũ trừng mắt nhìn, mở to một đôi mắt to trong veo cười híp mắt quay về hôn Lưu vài ngụm.”Em yêu nhất Lưu.”
Ha ha ha ha ~~~~ tôi đây quả nhiên là anh trai thành công nhất. Đang lúc Lưu vui vẻ, một tiếng gào khóc làm cho mọi người phòng trong hoảng sợ.


Chỉ thấy Ly chìa tay nhỏ bé một phát bắt được Lưu thương tâm khóc, mở to miệng còn thấy đang ăn một nửa cái bánh kem, bé một bên nuốt một bên không quên chìa một bàn tay hướng Vũ vung lên: “Anh trai anh trai, oa ~~~~ anh trai không thể hôn người khác, oa ~~~ ”
“Anh trai, oa ~~~~ Anh trai hôn người khác, oa ~~~~ tránh ra tránh ra, oa ~~~~ ”


Ly ghé vào trên người Lưu thực hiện khí thế Mạnh Giang nữ khóc trên Trường Thành trước kia, bi thảm khóc lớn, bộ dạng người bị cướp một món đồ chơi, đối Vũ không thuận theo không buông tha.


“Ngoan ngoan, làm sao vậy?” Chuyện gì khóc đến thương tâm như vậy nha, đều sắp nghẹn rồi, Doãn Lam một phen ôm lấy bé đau lòng dỗ dành.
“Oa ~~~ anh trai hôn người khác, ba, oa ~~~ ”


Anh trai hôn người khác?! Doãn Lam vẻ mặt tôi không hiểu nhìn Du Duyên, trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, người khác kia là ai? Chẳng lẽ Lưu ở lớp học có bạn gái sao?! Không thể nào, còn bé như vậy đã nói yêu giống như rất ~~~~


“Tốt lắm, đừng khóc đừng khóc, khóc đến thương tâm như vậy, ba cũng thấy đau lòng a.”
“Chính là… Oa ~~~~ không cần, heo con không cần vậy ~~~~~ oa ~~~~~ ”


Trời ạ trời ạ, cái lỗ tai sắp điếc. Vũ Y tuy rằng nghịch ngợm, nhưng chưa từng có khóc như vậy a. Doãn Lam nhăn nhăn khuôn mặt, kích động dỗ dành, chính là Ly căn bản không nể tình, ngược lại là càng dỗ càng phải khóc to hơn nữa, khóc không dứt.


Du Duyên nhìn nhìn cười đến cùng hồ ly Vũ Y giống nhau, lại nhíu mày nhìn nhìn mặt Lưu đang gấp tới độ sắp khóc, giống như có chút hiểu ra cái gì đó.
Cậu đẩy Doãn Lam: “Đừng động nó, đem nó trả lại cho Lưu.”


Tuy rằng vợ cùng anh nói chuyện làm cho anh rất vui, bất quá Ly khóc đến thương tâm như vậy mặc kệ có thể chứ?
“Nếu không còn chính là sẽ có hai đứa khóc, chính anh nhìn rồi lo liệu đi.” Chỉ chỉ Lưu đã bắt đầu nức nở, Du Duyên không hề gì nhún nhún vai.


Có hai đứa cùng khóc?! Doãn Lam bị giật mình, vội vàng đem Ly đặt ở bên người Lưu, nói đùa gì vậy, bộ quần áo này còn mới, anh còn muốn mặc thêm vài ngày nữa.
Quả nhiên, đôi tay nhỏ bé của Lưu ôm một cái, lau lau nước mắt cùng dỗ thêm vài câu, Ly liền ngừng khóc ôm anh trai đánh nấc.


“Không khóc không khóc, em trai ngoan ngoan.” Một chiêu cuối cùng là ở trên cái miệng nhỏ nhắn cắn khẽ vài cái, hôn trên dưới có dư, sau đó mỗi người ôm một cái túi sách nhỏ về phòng chơi đùa, đương nhiên đằng sau đi theo hai người đang vô cùng vui vẻ Vũ Y.
“…” Như vậy thu phục?!


“Ừm hừ!” Đương nhiên, chỉ đơn giản như vậy.
“…” Không tốt, lại hôn môi nha.
“Hừ!” Trẻ con, hôn lên khuôn mặt miệng mông đều giống nhau, chúng biết cái gì.
“Nhưng mà…” Hiện tại trẻ con trưởng thành rất sớm nha, đặc biệt là bốn đứa trong nhà này.
“Lo lắng vớ vẩn.”


Đưa mắt nhìn Doãn Lam đang bị đả kích lớn, Du Duyên đột nhiên phát giác tâm tình tốt lên rất nhiều, tâm tình tốt lên, phát hiện đã đói bụng rất nhiều. Vì thế cậu vỗ vỗ vai anh: “Nấu cơm, tôi đói bụng.” Sau đó nhấc cái chân bắt chéo xem ti vi.
“Nga, được.”


Lưu lại Doãn Lam mờ mịt gật đầu, đi vào phòng bếp. Thẳng đến khi đồ ăn được bày lần lượt lên bà anh vẫn còn đang suy nghĩ, thật sự không sao chứ?
Đương nhiên, việc chính mà hai người tranh chấp cả ngày, bị quên không còn một chút, tạm thời không đề cập tới.


Sáu người vui vẻ sống cùng nhau, đến trường đến trường, đi làm đi làm, không có việc gì ăn không ngồi rồi làm theo gia đình của anh chồng nấu cơm. Chính là, hôm nay…
“Vợ à, chúng ta tới nước Anh được không?”


Bị Doãn Lam tố gọi về nhà có việc quan trọng cần bàn bạc, mà sau khi tam tầm Du Duyên bước vào cửa, một ngụm nước còn chưa được uống chợt nghe thấy Doãn Lam mặt mày nghiêm túc nói một câu như vậy.


“Tức Sắc Cẩn ở thành phố Edinburgh ( thủ đô của Scotland), nơi đó rất được, là một nông trang lớn rộng 15 ha, chúng ta nuôi rất nhiều ngựa còn có bò sữa, còn có một vườn hoa lớn, em nhất định sẽ thích nơi đó.”


Du Duyên thừa nhận nơi đó điều kiện thật là hấp dẫn cậu, nhưng vẫn một câu như trước, đi chơi có thể, đi định cư tuyệt đối không có khả năng.


“Vì cái gì?” Lần trước nói đi… Đi… Đi nơi nào? Dù sao có nói là đi du lịch, Doãn Lam đều không có đáp ứng, như thế nào lại nhanh như vậy muốn mang cậu tới Anh, nhất định là có chuyện.


“Anh cả anh ba của tôi muốn gặp em, hơn nữa cũng rất lâu rồi không có gặp anh hai. Quan trọng nhất là, ba mẹ muốn gặp cháu trai, vợ của tôi, còn có hai đứa cháu trai chưa từng gặp mặt nữa mà.”


“Ba mẹ anh?!” Đúng rồi, Doãn Lam nói qua anh có ba mẹ, khi đó anh ta là một người đang chạy trốn, Du Duyên thiếu chút nữa đem anh trở thành hòn đá đụng phải.
“Đúng vậy, em cũng nên mang theo Lưu Ly đi gặp bọn họ.”


“… Không gặp cũng không thể được?” Quyết định cùng một người đàn ông với bốn đứa trẻ cả đời sống cùng nhau cũng đã đủ để cho cậu chịu đựng, hiện tại còn hai cái bậc tiền bối nữa. cậu lấy gì thân phận đi gặp. vợ?!mẹ của cháu trai?! Không cần đi, cậu là đàn ông a. Mấy năm nay xem nhẹ thân phận với giới tính đã quá nhiều, bây giờ còn đi làm vợ người ta, vậy đây chẳng phải là cả đời không có khả năng xoay chuyển.


Biết Du Duyên đang suy nghĩ cái gì, Doãn Lam cười hì hì ôm Du Duyên: ” Ba mẹ đã muốn gặp em từ lâu rồi, em không có khả năng nói là tôi là chồng em đi, các con là do em sinh, nói như vậy không có sức thuyết phục a.”


Còn không phải do anh làm hại! Du Duyên bất mãn trừng mắt nhìn Doãn Lam một cái, thoải mái dựa vào trong ngực của anh.
“Đi bao lâu?” Xem ra chỉ là đi gặp mặt, cho nên không lâu lắm. Đối ông chủ Xin nghỉ phép đi, mấy năm nay nghỉ phép có lẽ hơi nhiều, không biết ông chủ có cho nghỉ hay không.


“Ba mẹ, anh cả anh hai anh ba đều ở đó, mấy chị dâu cũng đã, tôi xem có thể sẽ khá lâu.” Nghĩ nghĩ, “em tốt nhất xin nghỉ hai tháng đi.”
“Hai tháng a, quá lâu ông chủ sẽ không đồng ý.”


“Thuận tiện đi chơi a, lâu một chút mới có thể vui vẻ. Chẳng qua, em cùng ông chủ bọn họ nói, mỗi người sẽ có một phần quà lớn từ nước anh, tiếp tục chủ động yêu cầu khấu trừ tiền lương tiền thưởng của kỳ nghỉ, lại thêm một tháng tiền lương không lĩnh, tôi xem ông ấy trăm phần trăm sẽ đem em đóng gói ném đi.” Xem ra Doãn Lam còn đem tính cách của Điền Hồng Nhạn bọn họ tìm hiểu đến nhất thanh nhị sở.


“Không tốt, nghỉ phép đã mất rất nhiều tiền, lại thêm một tháng tiền lương không lĩnh, đây không phải là ba tháng không có tiền tiêu sao?!” Nghĩ đến đây liền lắc đầu, “Không nên không nên, tôi rất nghèo.”


“Vợ à, em đã quên chồng em kỳ thật rất có tiền a. Cùng lắm thì tôi nuôi em.” Không nói tới cái khác, anh mấy ngàn vạn vẫn phải có nha, nghĩ đến đây rất muốn cho cậu chỉ ăn không ngồi rồi a.


Nga, vậy cũng được. Trải qua trùng điệp suy tính, Du Duyên rốt cục quyết tâm: “Nuôi tôi không cần. Nhưng là phải trả ba tháng tiền lương tiền thưởng cho tôi, vé máy bay anh mua, quà tặng anh mua, tôi sẽ mang bốn đứa bé tay không đi đến đó.”
“OK, bàn bạc xong!”


Cười híp mắt ở trên mặt cậu hạ xuống dấu ấn, Doãn Lam cười như một đứa trẻ, rất vui vẻ.






Truyện liên quan