Chương 22
Ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ bằng thủy tinh len lỏi vào trong nhà, bên cạnh cửa sổ có một chiếc giường lớn, hai người đang dây dưa, ngay cả trong lúc ngủ mơ hồ khóe miệng cũng hơi hơi cong lên mỉm cười, đầu dựa vào cùng một chỗ, cùng đối phương hô hấp, giống như bọn họ vốn là một thể thống nhất, gắn bó không thể chia lìa.
Khi tỉnh lại, không nghĩ tới trời đã sáng trưng. Không khỏi trợn mắt, đợi cho thần trí tỉnh táo lại sau khi mới đánh giá hết thẩy mọi thứ trong phòng. Khung cảnh xa lạ làm cho cậu có chút không phản ứng kịp nơi này là nơi nào, chợt nhớ tới bọn trẻ, sợ đến mức nhảy dựng lên ngồi dậy.
Sức nặng trên người làm cho cậu không thể động đậy, bên hông cùng phía sau nhói đau thiếu chút nữa khiến cậu kêu ra tiếng.
“Chào buổi sáng.” lặng lẽ không báo trước bị người bên cạnh một phen kéo qua hôn một cái, theo phản xạ có điều kiện xuất ra một đấm, đợi cậu phục hồi lại tinh thần đã không còn kịp rồi.
Ba một tiếng, Doãn Lam trên mặt vinh dự xuất hiện một cái dấu đỏ.
“A ~~~~ vợ à, em thật là độc ác a.” Ủy khuất che nửa bên mặt của mình đau đến có chút không nói nên lời. Miệng có một chút mùi vị của máu, anh sách sách miệng, biết chắc không cẩn thận nên cắn vào đầu lưỡi.
Tuy rằng là sai lầm của mình, nhưng bộ dạng Doãn Lam thật sự quá buồn cười, Du Duyên có chút khó nhịn cười nhẹ nửa ngày: “Ha ha ~~~ tôi tưởng là người khác.”
“Người khác? Trừ bỏ tôi còn có ai sẽ xuất hiện ở trên giường của em? Trừ bỏ tôi còn có ai xúc cảm mạnh mẽ cho em một nụ hôn mãnh liệt vào buổi sáng? Trừ bỏ tôi...”
Miệng vừa vặn bị che, ánh mắt Du Duyên đầy bất mãn và căm tức. Người nên tức giận là tôi nha, em ấy ngược lại so với tôi còn tức giận hơn mình, hừ! hôm nay không phải là đã nói cái gì không thể nói chứ, cảm giác hình như để cho cậu đội nón xanh vậy,(từ đội nón xanh dùng để chỉ người đàn ông bị vợ cắm sừng) ai có thể nhẫn không thể nhẫn!
“Anh có thôi hay không, tôi nói là tôi nhất thời không kịp phản ứng.”
Không kịp phản ứng? Là tôi sẽ không kịp phản ứng, vậy là ai mới có thể để cho em kịp phản ứng? Hừ! Đáp án này không thể hài lòng.
Thất bại thở dài một hơi: “Anh nghĩ lung tung cái gì. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đã từng phái người theo dõi điều tr.a tôi, anh nói một chút, anh có thấy tôi với người khác ở cùng một chỗ sao?”
Hình như là không có a, nói như vậy, là anh hiểu lầm cậu?!
“Vốn không có.” Thu lại tay, quay về vỗ anh một cái, Du Duyên lắc lắc đầu, chống giữ đau nhức thân mình xuống giường mặc quần áo.
“Vợ à, làm sao em biết tôi thuê người điều tr.a em?” Trơ mắt nhìn Du Duyên hướng phòng tắm đi đến, Doãn Lam không quên tò mò hỏi. Anh luôn luôn tận tâm nha, hơn nữa còn là mời đến thám tử tốt nhất thế giới.
Trong phòng tắm, miệng đầy là kem đánh răng hé ra nhìn gương cười cười, cậu trừng mắt nhìn, tiếp tục cúi đầu rửa mặt.
Anh nhất định không biết Ly là một đứa bé yêu thích viết nhật kí. Bọn nhỏ tuy tuân thủ ước định của anh không nói cho cậu biết cùng anh đã ở trong mộng gặp mặt, nhưng đáng tiếc chính là, Ly đem viết toàn bột ở trong nhật ký. Hơn nữa Ly còn có một tật xấu lớn nhất, chính là thích nhất ở trong nhật ký vẽ tranh, vẽ xong rồi còn thích để cho cậu xem xem, có đôi khi vui vẻ, liền bỏ lại nhật kí vốn luôn mang bên mình để cho cậu nghiên cứu những hình ảnh xinh đẹp, vì vậy ngày hôm sau thì cậu đều biết bên trong vẽ những chuyện gì.
Cho nên, coi như cậu không có thói quen xem nhật kí, cũng bị buộc phải có. Đương nhiên chính là việc anh phân phó con trai hỗ trợ giám thị không cho phép cậu bên ngoài…, hơn nữa anh cũng tuyên bố là mình biết hết thảy, nếu các con nói dối là đều bị anh biết. Còn có anh thông qua đặc điểm tâm linh tương thông của bốn bào thai, thông qua hệ thống thần kinh trí nhớ cùng ngôn ngữ đại não chuyền phát, cùng bọn nhỏ trong lúc ngủ gặp nhau, cũng làm cho bốn đứa con trai có thể ở bên nhau.
Rửa sạch sẽ mặt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái làm cho cậu hơi mỉm cười. Quay người lại nhìn về phía Doãn Lam đang dựa vào ở cạnh cửa nhìn cậu, cậu thản nhiên cười nghênh hướng anh: “Không nói cho anh, đây cũng là bí mật của tôi.”
“Con dâu, con biết không? Con ta thật sự rất yêu con.”
Cùng ba Doãn sóng vai ngồi, vui vẻ thưởng thức những con ngựa xinh đẹp. Nhìn thấy thân hình to lớn xinh đẹp của chúng nó ở trong bãi cỏ khoái hoạt chạy băng băng, cảm nhận quang cảnh chỉ có thể được nhìn thấy ở trên TV, Du Duyên cảm xúc luôn luôn thập phần tăng vọt, như nếu không phải bởi vì đêm đó phóng túng quá độ đến nay còn có chút đau nhức eo, cậu thật sự nghĩ bốn anh em Doãn Lam cứ như vậy thuê một chiếc xe ngựa đi dạo.
Những lời nói đột ngột này của ba Doãn cũng không làm cho cậu quá mức kinh ngạc, có lẽ cậu đối với Doãn Lam là thích anh, nhưng yêu, có thể là có đi.
“Con còn tại trách nó ba năm trước đây mang Vũ Y về nhà sao?”Ba Doãn thản nhiên cười, tiếp nhận chén trà nóng Du Duyên dâng lên uống một ngụm.
“Không, anh ấy đã nói cho cháu biết nguyên nhân. Anh ấy cũng là sợ cháu biết được sự thật mà chịu không nổi, cho nên mới phải mang theo Vũ Y rời đi.” Hướng Doãn Lam ở xa xa cười phất phất tay, Du Duyên cũng mím chặt môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đứa nhỏ ngốc, chẳng lẽ nó ba năm trước đây sợ con có biết được sự thật, ba năm sau sẽ không sợ con có biết được sự thật sao?”
Hơi nghiêng đầu nhìn ông, ánh mắt sắc bén kia vẫn chưa dời về phía cậu, mà là nhìn thẳng lên phía trước, chính là khóe miệng kia câu lên một nụ cười dịu dàng. Du Duyên thật không biết bọn họ là như thế nào dưỡng, hơn 50…tuổi ba Doãn cùng mẹ Doãn thoạt nhìn chỉ như ngoài 40, như thế cùng tuổi thật không hợp mặt, thật sự làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
Du Duyên xuất thần cũng không có làm cho ba Doãn cảm thấy không hài lòng, ngược lại than nhẹ một tiếng lắc lắc đầu, quả nhiên theo như lời con trai, cậu chỉ cần gặp được chuyện chính mình không muốn biết hoặc muốn trốn tránh vấn đề thì liền kìm lòng không được chìm vào trong suy nghĩ của mình mà ngẩn người.
” Vấn đề gen của Vũ Y bất quá là một trong các nguyên nhân mà thôi, kỳ thật nó rời đi nguyên nhân thực sự là ta và mẹ chồng con.”
“Bác cùng mẹ chồng?” Mẹ chồng là ai?... Hình như là mẹ Doãn đi, thật đúng là không quen.
Ba Doãn gật đầu cười: “Khi chúng ta biết nó và anh hai nó dùng con làm thí nghiệm gen thí nghiệm sinh con chúng ta rất tức giận, vốn định để cho Tiểu Lam đem con mang về Edinburgh, sau đó giúp con loại bỏ sạch thuốc thử trong cơ thể. Chính là Tiểu Lam lại rất kiên trì, vì để cho nó đánh mất ý nghĩ này, ta và mẹ chồng con yêu cầu nó trong vòng ba tháng nhất định phải tìm được rồi Ly Nhĩ Na đưa về bên người chúng ta, nếu như có thể làm được, chúng ta để cho nó đi Trung Quốc làm bạn với con cho đến khi đứa trẻ sinh ra, không nghĩ tới nó thật sự làm được.”
Ly Nhĩ Na?! “Là tiểu thiên sứ tóc vàng kia sao?”
“Đúng vậy, chính là nó.”
Ly Nhĩ Na, là cháu gái xinh xắn của Doãn Lam. Ba là người của tổ chức chống khủng bố quốc tế, mẹ là bác sĩ của hội Chữ Thập Đỏ, sinh ra trên một đất nước loạn lạc ở Châu Phi, không may mắn khi còn chưa mở mắt vào một cái ban đêm bị tù nhân Châu Phi ôm đi khỏi bên người ba mẹ. Dựa vào trên rốn có một ấn ký màu đỏ, người người của Tứ Sắc Cẩn tìm bé ước chừng mười ba năm, còn chưa có tin tức.
Ở trong lòng mọi người, thậm chí trong lòng ba mẹ bé, đều cho rằng đứa bé này đã ch.ết, không bao giờ … tìm lại được nữa. Không nghĩ tới sẽ được Doãn Lam tìm thấy, cũng an toàn mang về nhà.
Du Duyên tinh tế nhớ lại những gì cậu biết từ trước, nguyên lai để mang Ly Nhĩ Na về nhà, Doãn Lam liều mạng chui vào chiến trường giữa các bộ Châu Phi, cuối cùng kết quả lại là vì cậu.
“Tiểu Lam rất lợi hại, không phải sao?” ba Doãn kiêu ngạo cười.
“Nhưng khi nó trở lại Trung Quốc ngày đầu tiên liền gọi điện thoại nói cho chúng ta biết, nó đã yêu con, đã yêu người mang thai các con của nó. Sau khi chúng ta biết con là một người đàn ông, chúng ta sợ ngây người, không thể chấp nhận con trai thế nhưng lại yêu một người cùng giới tính, con phải biết rằng, cha mẹ nào cũng không tiếp thụ được sự thật con của mình là một người đồng tính luyến ái.”
“Cháu đương nhiên hiểu.” Nguyên lai bọn họ cũng phản ứng như bình thường a, cậu còn cho là bọn họ thật sự là tiến bộ đến mức cái gì cũng cho là không sao cả.
“Cho nên khi ta nổi giận, mẹ chồng con lấy nước mắt tấn công, hơn nữa một đại đội người thân uy hϊế͙p͙, nó đồng ý tạm thời thỏa hiệp, nhưng điều kiện duy nhất chính là để cho Quý Bạch giúp con mang thai sinh con, cũng ở trong khoảng thời gian trước khi đứa trẻ được sinh ra, không được đến làm phiền con. Nếu chúng ta có thể làm được, nó liền chờ sau khi con sinh, lén lút biến mất, sẽ để cho các con không bao giờ biết được sự tồn tại của nó.”
Ba Doãn vỗ vỗ bàn tay Du Duyên đang nắm chặt, cảm nhận được cậu đang run rẩy, ông hơi nở nụ cười.
“Bất quá, không nghĩ tới nó sẽ mang theo hai hồ ly con mới sinh xuất hiện. Bọn nhỏ trong hình thái hồ ly dần dần biến hóa thành hình thái con người, sự lanh trí đáng yêu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Tiểu Lam, làm cho chúng ta tiếp nhận bọn chúng làm cháu của chúng ta, hơn nữa cũng đã yêu chúng.
Ba năm, Tiểu Lam cho tới bây giờ không hề đề cập qua phải về Trung Quốc, hoặc là chuyện cùng con gặp lại. Nó chỉ là mỗi ngày mỗi ngày đều đối với chúng ta kể lại, về toàn bộ chuyện xưa của một người đàn ông tên là Du Duyên, chính là sự hoạt bát của cậu dáng vẻ rạng rỡ hay u buồn của cậu từ sự xinh đẹp tới sự thiện lương của cậu. Nó thu thập ảnh chụp trong sinh hoạt của con kể cả khi lơ đãng, đem nó làm thành quyển, chừng sáu cuốn. Nó sẽ cầm những quyển sách đó mỗi phút mỗi giây nhìn xem, cũng hưng trí bừng bừng lôi kéo chúng ta kể lể, tấm hình này là con đang làm gì, tấm hình này con lại nghĩ đến cái gì, tấm hình này con đang ở đó đối với ai ôn nhu cười, tấm hình này lại là con như thế nào nghịch ngợm vui cười. Trong ba năm, nó mỗi ngày luôn luôn như vậy qua đi, ở trong tim trong mắt của nó, ngay cả Vũ Y cũng chỉ là vậy phẩm để nó nhớ tới con mà thôi.”
Nắm tay cậu, chậm rãi buông ra. Ba Doãn hướng mắt tới phía con trai bọn họ đối diện cười một cái, ông đứng dậy chuẩn bị rời đi, chính là trước khi đi nhẹ nhàng nói một câu: “Con trai như vậy chúng ta sao có thể không tiếp thu việc nó yêu con.”
Chờ đợi Du Duyên phát giác, ngăn không được nước mắt sớm đã chảy khắp khuôn mặt, đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay chạm phải nước mắt trong suốt, ở trước mặt cậu phản xạ lên ánh mặt trời chói mắt, đâm vào mắt của cậu càng đau, càng muốn khóc.
“Vợ à, em tại sao lại khóc? Là ai bắt nạt em sao? Nói cho tôi biết, tôi đi đánh hắn!” Rất xa liền nhìn thấy cậu đang khóc, khóc đến cái mũi và đôi mắt đỏ bừng, ngay cả mặt cũng đỏ rần, thương tâm như vậy, chẳng lẽ không biết cậu đang rât đau lòng sao?
Một tay ôm cậu kéo vào trong lòng, Doãn Lam nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Vừa rồi là ở cùng ba nói chuyện, chẳng lẽ là ba nói gì đó nói để cho cậu thương tâm sao? Không thể nào ~~~~ ba sẽ không làm như vậy đi.
Hít lấy hương vị của Doãn Lam, Du Duyên gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực anh, nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt cười đối với anh nói: “Khi dễ tôi chính là anh.”
“Tôi?! Tôi cái gì cũng không còn làm a, vợ à, oan uổng a ~~~” khoa trương thét lớn, tay chân luống cuống giải thích không ngừng, anh thực sợ vợ sẽ tức giận, sau đó không cho anh chạm vào cậu, không được sờ cậu, không được hôn cậu, không được yêu cậu, không được làʍ ȶìиɦ vậy.
“Đúng! Chính là anh!” Du Duyên kéo đầu của anh xuống, đem nụ hôn của mình đưa đến bên môi của anh, nhẹ nhàng hôn, nước mắt ở trên mặt của cậu chảy xuống, chảy qua hai má, chảy tới hai đôi môi đang quấn lấy nhau, hạnh phúc mang theo chút vị mặn ở trong lòng tràn ra, thẳng đến khi thiên hoang địa lão( mãi mãi về sau)cũng không thay đổi.
Nguyên lai tình yêu cứ như vậy tới mạc danh kỳ diêu ( không hiểu ra sao cả), hạnh phúc cũng đơn giản đến mức như thế. Yêu anh, chỉ biết đem hạnh phúc một bên để lại cho anh.
Cúi đầu ở trong không gian gần gũi thân thiết nhẹ lẩm bẩm: “Em yêu Anh.” trong lúc Doãn Lam còn chưa kịp nghe rõ ràng liền cuốn lấy anh, cùng anh làm sâu sắc nụ hôn, dây dưa lên, ôm ấp lấy.
Đúng vậy, em yêu anh, cho tới tận cùng của thế giới.