Chương 13: Không thể tránh nhìn thấy anh
Một tiếng súng vang lên, xuyên qua thái dương của cô. Máu bắn lên, phủ trên toàn bộ khuôn mặt bé nhỏ trắng noãn đó của cô..Cô hét toáng lên và giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại khắp ngừoi, khuôn mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Cô ôm lấy đầu mình, tự nhủ: "Không sao đâu, mày có gì phải sợ chứ, không phải chie là giấc mơ thôi sao, chỉ là một cơn ác mộng thôi, mày vẫn còn sống và vẫn đang ở cạnh phòng anh." Cô cố gắng lôi hết tất cả các lời lẽ để phủ nhận việc anh sẽ giết ch.ết cô.
Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng đã hửng đông. Cô nghĩ cô nên đi tắm thì hơn. Nói rồi, cô đi đến bên tủ quần áo, lựa ra một bộ đồ khá kín, màu sắc nhẹ nhàng. Cô bước vào phòng tắm, cởi toàn bộ đồ trên ngừoi, cầm lấy vòi hoa sen xịt quanh cơ thể, từ trên xuống dứoi, rôi lấy xà bông chà khắp ngừoi...
***
Bên phòng sát vách, anh đang gọi điện cho bộ phận nhân sự, sắp xếp cho cô một chức vụ khá là nặng và phải xử lí nhiều ngừoi đến quấy rối, nhưng thường xuyên chạm mặt với anh. Đó chính là thư ký chủ tịch.
"Không biết nói thế nào, nhưng cô đúng là may mắn đó, nhờ mối thù giữa cô và tôi nên cô có thể dễ dàng leo lên chức vụ mà bao ngừoi mơ ước không tốn chút sức lực nào. Hừ... cô tưởng mình tìm được việc tốt thì hay lắm à, cô đừng hòng nghĩ đến, tôi sẽ để 1 phần công việc của những ngừoi khác sang cho cô làm và hành hạ cô đến kiệt sức thì thôi." Anh nghĩ mà trên mặt xuất hiện một nụ cừoi khinh bỉ.
Anh nghe thấy bên ngoài có tiếng động, là một ngừoi đang đi cầu thang. Còn ai vào đây nữa, chắc chắn là con hồ ly tinh Dương Yến Nhi. Anh liếc nhìn đồng hồ, bây giờ cũng khá sớm, vậy mà con nhóc kia đã dậy rồi, chăngr biết có đập đầu vào đâu không? Bình thường dậy muộn thế mà hôm nay... Thôi dù sao anh cũng đã dậy, xuống kia xem bộ dạng nó thế nào..
-------------------------------------------
Cô bước vào phòng bếp thì có một ngừoi cất giọng:
- Cô chủ, cô có ăn sáng luôn không ạ?
Cô gật nhẹ đầu, rồi lại gần chiếc bàn ăn. Cô lấy một tờ tạp chí ra đọc thì liếc thấy anh đi vào. Cô thầm nguyền rủa:" Mẹ kiếp, mình dậy sớm thế này mà vẫn phải ngồi cùng bàn với hắn ta.."
Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, nhìn từ trên xuống dứoi mà không nhận ra sự bất thường nào, nếu là ngừoi ngoài thì có lẽ sẽ không biết cô đã khóc suốt tối hôm qua, anh không thèm nhìn nữa mà nhẹ nhàng nói:
-Em nhớ hôm nay nhiệm vụ của mình là gì chứ?
-Nhớ..
-Hôm nay tôi sẽ cùng em đi mua vài bộ đồ phù hợp với thân phận của em, cần không?
-Không cần.. Cô trả lời rất ngắn gọn, không chủ , khôg vị.
-Em biết đấy..., tình nhân sẽ luôn đi cùng chủ của mình, còn em...
Anh chưa nói hết thì cô đã chen ngang:
-Anh muốn tôi làm gì?
-Tôi đã sắp xếp cho em một chức vụ tại tập đoàn của tôi, ngày mai em đến nhận chức và lấy đồng phục, đến ngày kia chính thức bắt đầu làm việc.
-Chức vụ gì?
-Thư kí chủ tịch..
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
-Còn cái khác hay không?
-Không muốn làm?
Anh hỏi ngược lại cô thì ngừoi giúp việc đi vào, đem thức ăn sắp lên bàn. Cô thầm thơr phào thì anh lại hỏi tiếp:
-Em không muốn làm hay không muốn nhìn thấy tôi?
"Có mà không muốn nhìn thấy anh ấy, mẹ kiếp, anh giám sát tôi như thế thì bố ai làm được." Cô nghi một đằng nói một nẻo:
-À không phải, chỉ là tôi kém cỏi như vậy làm sao có thể đảm nhận chúc vụ lớn thế chứ... Mọi ngừoi sẽ nghĩ tôi là dạng ngừoi thế nào?
-Yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, cô chỉ cần làm việc chăm chỉ là được.
Anh nói thế thì cô chối cái gì nữa nên gật đầu tỏ ý đã biết. Anh thấy cô không phản đối gì nên gắp thêm thức ăn vào bát cô. Cô thấy vậy nên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, anh trả lời:
-làʍ ȶìиɦ nhân của tôi thi phải ăn nhiều cơ thể mới đầy đặn được..