Chương 1
"Mạc Thanh Ngải!!" Một tiếng gọi to, thiếu chút nữa đã làm điếc tai Mạc Thanh Ngải, còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi động đất, nàng đã bị mẹ mình giữ lại.
"Ai cho con đi đốt tóc của Tiểu Hồng, con có phải không bình thường không, nếu như Tiểu Hồng bị biến thành người ngốc, con phải chịu trách nhiệm nửa đời sau cho người ta sao?" Mạc mẹ một tay túm tóc Mạc Ngải Thanh, một tay giơ cái nồi, bộ dạng cực kỳ hung ác.
Hàng xóm vây xem cũng bàn tán ầm ĩ.
"Haiz, đứa nhỏ Tiểu Ngải này, từ nhỏ đã làm chuyện gì cũng không phân biệt được nặng nhẹ."
"Đúng vậy đúng vậy. Vốn tưởng là cho lên học trung học tính tình sẽ có thay đổi, ai ngời vẫn như vậy..."
Mạc Thanh Ngải cực kỳ uất ức, vành mắt ửng đỏ, ai có thể nghe cô giải thích sự thật đây? Có lẽ, cũng không có ai tin...
Đột nhiên, cảm giác được lực đạo buông lỏng, ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen vô cùng xinh đẹp.
"Dì à, dì đừng kích động, Tiểu Ngải cũng không phải là cố ý, dì tha cho em ấy một lần đi." Nhan Hàn Thành nhìn thì lễ phép nhưng cũng rất cứng rắn vuốt tay Mạc mẹ, kéo Mạc Thanh Ngải.
Đột nhiên Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, đầu óc xung huyết, tay nắm chặt thành quả đấm, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Nhan Hàn Thành.
Nhưng mà Mạc mẹ lại có ánh mắt có lực sát thương vô cùng, đẩy lùi cơn giận của Mạc Thanh Ngải, cô biết, người có ngốc hơn nữa cũng phải biết thức thời, tại sao? Điều này căn bản không cần phải hỏi...
Mạc mẹ nhìn vẻ mặt của Nhan Hàn Thành, từ Tu La vương biến thành Quan âm Bồ tát trong nháy mắt, giọng nói cực kỳ dịu dàng. Mạc Thanh Ngải đã từng muốn đề nghị mẹ mình đi làm diễn viên.
"Đại Thành, con không muốn dì dạy dỗ Tiểu Ngải, cũng vì con như vậy mà Tiểu Ngải ngày càng càn rỡ."
Đám người lại một lần nữa vây quanh xem náo nhiệt.
"Đúng vậy đúng vậy, Đại Thành, cháu không thể luôn dung túng Tiểu Ngải."
"Haiz, nếu Tiểu Ngải hiểu chuyện bằng một phần ba Đại Thành thì tốt."
"Sao có thể, một thông minh lễ độ, một mạnh mẽ cứng đầu..."
Mạc Thanh Ngải khóc không ra nước mắt, ngay cả mẹ cũng không bênh mình, sao cô có thể đi trách hàng xóm đây.
Nhan Hàn Thành cười ôn hòa, đi tới trước mặt Mạc mẹ: "Dì, con thay Tiểu Ngải nói xin lỗi với Tiểu Hồng, may là cũng không xảy ra chuyện lớn gì, coi như chuyện đã qua đi."
Mẹ Tiểu Hồng vốn đang ôm Tiểu Hồng khóc thút thít đứng một bên, giận đến nỗi nói tuyệt đối không cho qua chuyện này. Vậy mà chỉ cần một câu nói của Nhan Hàn Thành, mẹ Tiểu Hồng mặt mày hớn hở: "Nếu Đại Thành cũng nói đi vậy, dì cũng không so đo nữa, tất cả giải tán đi..."
Đây là một góc của thành phố lớn, trong tiểu khu có người già ở cả đời, có các đời không hề rời bỏ của lớn, có lũ trẻ cùng nhau lớn lên, mỗi khi xảy ra việc gì, tất cả mọi người đều tới giải quyết.
Trong tiểu khu tràn đầy yêu thương và vui vẻ, mọi người quan tâm lẫn nhau, gặp nạn là ra tay hỗ trợ, dĩ nhiên, việc bàng quan, đổ dầu vào lửa cũng không phải là thú vui lúc rảnh rỗi.
Nói xong, người vây xem giải tán, Mạc mẹ lôi kéo Mạc Thanh Ngải về nhà.
Nhan Hàn Thành lại cười lễ độ: "Dì à, cho con nói chuyện với Tiểu Ngải một chút đi, chẳng qua là em ấy nhất thời xúc động thôi."
Mạc mẹ mặt mày hớn hở gật đầu một cái, ném cho Mạc Thanh Ngải ánh nhìn cảnh cáo, ý bảo cô nên nghe lời Nhan Hàn Thành thật tốt, sau đó hăng hái cầm nồi về làm thịt kho tàu.
Đám người tan hết, mặt Mạc Ngải Thanh đỏ lên, rốt cuộc cũng hét lớn với Nhan Hàn Thành: "Nhan Hàn Thành! Cậu là đồ tiểu nhân hèn hạ!"
Trong chốc lát, vẻ mặt Nhan Hàn Thành từ tao nhã lễ độ biến thành hả hê: "Mạc Thanh Ngải, chắc chắn là cậu không phải do cha mẹ sinh ra rồi, loài vật sinh ra cũng không đến nỗi như cậu."
Cái gì?
Mạc Thanh Ngải đã từng nghĩ mình sẽ bị lời nói ác độc của tên hai mặt này làm cho tức giận đến ch.ết non, kết quả là đến tận bây giờ, suốt mười hai năm, cô vẫn còn sống, Thượng đế thật quá không công bằng đối với mình.
Tại sao bọn họ lại cùng nhau sinh ra ở tiểu khu này, đã sinh Du sao còn sinh Lượng? [ ]
[ ] Đã sinh Du sao còn sinh Lượng: Chu Du là một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, xuất hiện từ hồi 15 đến hồi 56. Vì muốn đề cao Gia Cát Lượng, La Quán Trung đã hạ bớt vai trò của Chu Du trong trận Xích Bích. Sau trận Xích Bích, Chu Du trở thành người nhọc công chiến đấu để Gia Cát Lượng giúp Lưu Bị nẫng tay trên mất 3 quận Kinh châu khiến ông uất quá thổ huyết. Những tình tiết Chu Du 3 lần bị Gia Cát Lượng chọc tức dẫn tới cái ch.ết của ông đều là hư cấu của La Quán Trung. Ông bị La Quán Trung mô tả là người lòng dạ hẹp hòi, có tính đố kỵ. Ngay trước khi nổi lửa ở Xích Bích, Chu Du đã có ý định trừ khử Gia Cát Lượng nhưng không thành. Trước khi ch.ết, Chu Du uất hận than: "Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng?"
"Rõ ràng là cậu bảo tôi đi đốt tóc của Tiểu Hồng, kết quả cậu lại là người chạy nhanh nhất, đúng là đồ cặn bã."
Anh tức giận: "Tôi bảo cậu đi là đi à, tôi bảo cậu đi giết người cậu có đi không?"
Cô túm cổ áo của anh, rống to: "Là cậu nói tôi không dũng cảm tôi mới đi."
Anh gạt tay cô ra đầy vẻ ghét bỏ: " Đừng làm dây nước bọt lên áo len của tôi. Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ cậu lại dễ bị chọc giận như vậy. Lấy thói quen thích gào to hàng ngày của cậu mà nói, cậu thật sự rất ngu ngốc."
"Nhan Hàn Thành!!"
"Tôi nghe được, cậu không cần cố ý nói lớn cho người khác biết, cậu là người bị khiếm thính..."
"Cậu..."
"Người ta đều quay đầu lại từ ngõ cụt, cậu không thể cứ đâm đầu vào như vậy. Mạc Thanh Ngải, tỉnh lại đi!"
"Aaaaaaaaaaaa...."
Ầm một cái, từ trên giường ngồi dậy, Mạc Thanh Ngải phát hiện mình đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Lại nằm mơ?
Mạc Thanh Ngải bật đèn ở đầu giường, nhìn đồng hồ trên giường, ba giờ sáng.
"Phiền ch.ết." Mạc Thanh Ngải xuống giường đến phòng khách uống chén nước, sau đó ngồi co người trên ghế salon, nói an ủi: "Mạc Thanh Ngải, mày phải có tiền đồ một chút, tên kia phá hoại mày nửa đời, nửa đời sau không thể ngày ngày dằn vặt mày trong mộng nữa, hắn đã đi Ý, mỗi ngày đều ở bên Dương Nữu, yên tâm yên tâm, hắn sẽ không thể tiếp tục bắt mày sống trong đau khổ."
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền ra ngoài sống, tìm một phòng nhỏ gần tòa soạn đang làm việc, công việc hai năm, mọi thứ đều yên tâm, mặc dù đôi lúc có chuyện xảy ra làm cô phát điên, nhưng ít ra không cần ngày ngày ch.ết tế bào não...
Nhìn xung quanh căn phòng nhỏ này, là không gian do chính cô thiết kế, mọi thứ đều vô cùng thoải mái, tuy thỉnh thoảng đêm khuya lúc vắng người cũng sẽ cảm thấy trống vắng.
Mạc Thanh Ngải cũng nghĩ tới, sự trống vắng này do đâu mà có, sau lại kết luận rằng, tiểu khu quá náo nhiệt, cho nên tới giờ cô vẫn chưa có thói quen thoát khỏi cuộc sống ở tiểu khu, có sự so sánh nên cảm thấy cô đơn.
Theo lý mà nói, trong tiểu khu có cha mẹ yêu cô thật lòng, có tiếng côn trùng kêu, lại có những bà cô nhiệt tình.... Tại sao cô phải cố gắng rời đi? Nhưng một lần nữa đáp án lại quá rõ ràng...
Nơi đó sẽ làm cô nhớ tới người mà ngay cả tên cô cũng không muốn nhắc đến, chẳng qua là cô không hiểu, sao mình đã rời đi lâu như vậy mà vẫn không ngừng nằm mơ.
Lắc đầu một cái, Mạc Thanh Ngải đi về phòng, nằm lên giường, ép mình ngủ.
Lúc sau, Mạc Thanh Ngải càng ngủ càng tỉnh, ngồi dậy, mở tủ ở đầu giường lấy ra vài quyển nhật ký dày giấu dưới đáy tủ.
Khoanh chân ngồi trên giường, Mạc Thanh Nhàn mở nhật ký ra theo thứ tự, những quyển nhật ký đó là bắt đầu từ năm lớp một cho đến khi Nhan Hàn Thành học năm ba đại học vì có thành tích xuất sắc mà được chọn đi du học bên Ý. Cô sờ lên trang bìa, tiện tay lấy một quyển mở ra, mỗi tờ giấy đều có vết tích thời gian.
Ngày X tháng X năm XXXX
Nghe nói tối nay thấy được mưa sao băng của chòm sư tử vốn rất hiếm gặp, vốn là định đi ngắm cùng Phỉ Phỉ.
Mình nói mình muốn ước để "Vương tử" lớp bên cạnh yêu mình, Phỉ Phỉ nói muốn ước Nhan Hàn Thành yêu nó. Thật khó hiểu, tại sao nhiều người thích Nhan Hàn Thành như vậy, rõ ràng là một kia hai mặt, trước mặt người lớn một kiểu, sau lưng người lớn một kiểu, là tên con trai lời nói ác độc, nguyền rủa hắn cả đời không có ai thích.
Phỉ Phỉ nói chuyện chúng mình muốn đi ngắm mưa sao băng nói cho Nhan Hàn Thành, cha mẹ đi trực không ở nhà, nên mẹ đưa chìa khóa cho Nhan Hàn Thành, để hắn trông coi mình, kết quả là Nhan Hàn Thành khóa trái mình trong nhà, không cho ra ngoài, làm mình không nhìn thấy mưa sao của chòm sư tử, không ước được, núp trong nhà khóc rất lâu.
Nếu như có đời, mình không muốn gặp lại tên Nhan Hàn Thành bại hoại đấy nữa.
Tiểu Ngải trước cửa sổ.
Đây là nhật ký năm lớp bốn hồi tiểu học của cô, đến bây giờ Mạc Thanh Ngải vẫn thấy tức giận, mặc dù đã không nhớ rõ "Vương tử" là ai, nhưng vẫn nhớ rõ vẻ mặt hả hê của Nhan Hàn Thành nói với cô rằng cả đời này "Vương tử" gì đó cũng không yêu cô, khiến cô hết hi vọng.
Ngày X tháng X năm XXXX
Phỉ Phỉ nói muốn tuyệt giao với mình!
Bởi vì Phỉ Phỉ vừa khóc vừa nói, tất cả mọi người đều đồn Nhan Hàn Thành thích mình, làm sao có thể chứ?
Niềm vui lớn nhất của Nhan Hàn Thành chính là bắt nạt mình, chưa bao giờ tốt với mình một chút nào, nữ sinh khác bị thương, hắn cũng sẽ giúp đỡ, mặc dù đó là kẻ chọc phá hắn.
Phỉ Phỉ nói, nếu như mình đúng là không thích nht, vậy thì ngay trước mặt của mọi người nói ghét Nhan Hàn Thành.
Vì Phỉ Phỉ là bạn tốt nhất của mình, mình làm.
Lần đầu tiên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Hàn Thành, chẳng qua là hắn chỉ nhìn mình rất lâu, đã khiến mình cảm thấy khó chịu.
Sau giờ tan học về nhà cũng Nhan Hàn Thành, cùng về nhà Nhan Hàn Thành ăn cơm, cùng nhau học diễn kịch, Nhan Hàn Thành cũng không để ý đến mình, không hề trêu chọc mình nữa, không hề bắt nạt mình, theo lý mà nói mình phải vui vẻ mới đúng, sao lại không thấy vậy?
Trong lòng rất khó chịu, khóc rống lên trước mặt Nhan Hàn Thành.
Hắn hỏi mình, cậu khóc cái gì?
Mình cũng không biết sao mình lại khóc, chỉ biết là Nhan Hàn Thành không để ý tới mình, sẽ rất khó chịu.
Sau này không biết tại sao mọi thứ lại trở về ban đầu, Nhan Hàn Thành lại tiếp tục bắt nạt mình.
Mạc Thanh Ngải, mày chính là người ngu ngốc, thật không có tiền đồ, sao có thể để Nhan Hàn Thành làm tổn thương đây? Đời này chuyện hối hận cuối cùng của mày, chính là biết Nhan Hàn Thành.
Tiểu Ngải bên cửa sổ.
... ...... .....
Cứ thế lật mấy tờ, Mạc Thanh Ngải quả quyết nói với mình: "Nhìn xem, mày chán ghét Nhan Hàn Thành thế nào. Cái này gọi là khi bắt nạt mày sẽ cho mày ăn đường, sau đó lại tiếp tục cùng người nhà mày bắt nạt mày.”
Thu dọn nhật ký, Mạc Thanh Ngải ra ký hiệu "cố gắng lên" vô cùng trẻ con: "Tên kia đã đi thật rồi, sẽ không xuất hiện trêu đùa mày nữa, nhìn về tương lai tốt đẹp phía trước, cố gắng lên!"
Lại nằm trên giường lần nữa, lần này cô tiến vào giấc ngủ rất nhanh, chẳng qua là trong giấc mơ, hình như cô lại thấy vẻ mặt đáng ghét của Nhan Hàn Thành, cầu xin ông trời... Đời này đừng để tôi gặp lại Nhan Hàn Thành, giấc mơ tối nay chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tốt đẹp...
"Chào mọi người."
"Chào Tiểu Ngải."
Mạc Thanh Ngải bước vào phòng làm việc ở tòa soạn, chào hỏi mọi người, sau đó trở về bàn làm việc của mình.
Tòa soạn của bọn họ ra tạp chí là "Gossip" [ ], coi như có chút danh tiếng trong giới báo chí. Ban đầu Mạc Thanh Ngải lựa chọn công việc của tòa soạn này, phần lớn nguyên nhân là do Gossip.
[ ] Gossip: Tin đồn nhảm, chuyện vặt (trên báo chí)
Gossip? Có scandal, có những chuyện đồn nhảm, có những ý kiến làm lẫn lộn phải trái, nhưng chỉ đơn thuần là một trò cười, nội dung tạp chí muôn màu muôn vẻ, hơn nữa rất có đẳng cấp, đặc biệt là rất thịnh hành xu hướng giờ quốc tế. Còn việc chú ý đến các ngôi sao mới trong ngoài nước mới là nội dung được hoan nghênh nhất.
Mạc Thanh Ngải thích cảm giác như vậy, tự do không sợ điều gì, nội dung các trang báo cũng do tổ nội dung làm, sau đó sẽ cùng thảo luận thành một quyển Gossip đầy đủ để phát hành.
Mạc Thanh Ngải vừa vào tòa soạn liền được phân ở mục "star show" quan trọng nhất, chính là mục giới thiệu các ngôi sao mới trong và ngoài nước. Khi đó kinh nghiệm của cô còn thấp, công việc chỉ là giúp tổ trưởng tìm tài liệu, trước tiên phải hiểu rõ các ngôi sao mới, khi đó còn chưa quen, công việc thường bận rộn đến mức choáng váng mặt mày, chỉ biết mạo hiểm tìm từ giới chính trị, giới kinh doanh, giới văn nghệ,.. nhưng rất nhanh cô đã tìm ra đầu mối, cũng hiểu một sự thật khắc nghiệt là nếu như những ngôi sao mới nổi kia không phải trai xinh gái đẹp thì không có lực hút nào...
Một năm sau, tổ trường "star show" liền đổi nghề, Mạc Thanh Ngải may mắn được bầu làm tổ trưởng mới. Dù trẻ tuổi không có nhiều kinh nghiệm, nhưng nàng có tự tin, có cố gắng, bắt đầu làm việc rất nhanh và cương quyết, có khí phách thủ lĩnh khiến mọi người đều tin tưởng nàng.
Đặc biệt là sau khi Mạc Thanh Ngải nhận chức,thỉnh thoảng có cơ hội tốt đi phỏng vấn những ngôi sao mới nổi kia cô đều không tự mình ra mặt mà để người dưới quyền đi làm, đi rèn luyện, còn cô chỉ tổng kết sửa lại lần cuối cùng, điều này làm cho những cô gái mới vào "star show" nhẩy cẫng, làm cho Mạc Thanh Ngải thành người vô cùng tốt đẹp.
Mạc Thanh Ngải nghĩ, nói cô không thích mỹ nam, vậy thì đúng là lời nói vô căn cứ. Thật ra cô cũng là một người nhìn trai đẹp sẽ chảy nước miếng, đã từng có người bẻ cong tính nết cô không chỉ một lần, chẳng qua... Không biết bắt đầu từ đâu mà cô không nhiệt tình đuổi theo trai đẹp nữa, đều so hắn, nhất định là bị hắn đả kích nhiều mới biến thành như vậy.
"Tiểu Ngải, tới phòng làm việc của tôi một chút."
Đột nhiên tổng biên tập kêu lên, cắt đứt dòng suy tưởng của Mạc Thanh Ngải: "Vâng, em tới ngay."
Mạc Thanh Ngải vừa đứng lên, một thực tập sinh mới vào nói nhỏ bên tai cô: "Chị Ngải, có chuyện tốt, sáng sớm nay thấy mặt mày tổng biên tập hớn hở, nói không chừng là muốn thăng chức cho chị."
"Xì, bớt lắm mồm." Mạc Thanh Ngải thu thập tài liệu chuẩn bị đi.
"Hừ, đừng tưởng rằng có chút thành tích là có thể kiêu ngạo, xem cô đắc ý được bao lâu." Một giọng nói chanh chua châm chọc vang lên.
So với bất mãn của các đồng nghiệp, Mạc Thanh Ngải cũng không để ý, người vừa lên tiếng dạy dỗ là tổ trưởng tổ không được chú ý nhất Phùng San, hàng năm một bộ gọng kính đen, bị người trong tòa soạn thầm gọi là "Bà cô già", Phùng San đã vào tòa soạn năm năm mà không có được khen thưởng gì, nên vẫn luôn bất mãn với Mạc Thanh Ngải tuổi vẫn còn trẻ mà đã được thăng chức làm tổ trưởng, không có việc gì thường gây phiền phức, Mạc Thanh Ngải thấy nhưng không thể trách.
Cười cười, Mạc Thanh Ngải đi vào phòng của tổng biên tập.
"Tổng biên, tìm em có việc?"
"Tiểu Ngải, mau tới đây, chị có việc muốn bàn với em." Tổng biên tập Kiều Thường Nhạc tuổi đã bốn mươi lại có dáng vẻ cười như phật Di Lặc.
Nói đến Kiều Thường Nhạc, Mạc Thanh Ngải vô cùng khâm phục, thoạt nhìn thì mỗi ngày đều có dáng vẻ dịu dàng vui vẻ, thật ra thì trong lòng hiểu rõ các tổ trong tòa soạn, cộng thêm kiến thức uyên bác, sở thích rộng lớn, có lúc cùng tòa soạn liên hoan, là người lãnh đạo nhưng vẫn bàn scandal của các minh tinh, hơn nữa luôn tan làm giống mọi người, không tự mình đặt ra ngoại lệ.
Đã từng có người hỏi, tại sao đã là chủ còn chăm chỉ như vậy.
Mạc Thanh Ngải nhớ mình đã trả lời một câu: "Vì vậy cô mới không làm chủ được."
"Tổng biên tập, có chuyện gì cứ nói đi."
"Ừ... Là thế này, đề tài tháng sau của "star show" đã đặt ra xong chưa?"
"Tạm thời vẫn ở giai đoạn lựa chọn."
"Vậy thì quá tốt rồi." Kiều Thường Nhạc cười hì hì đưa cho Mạc Thanh Ngải một xấp tài liệu: "Gần đây có một họa sĩ trẻ tuổi du học từ nước ngoài về, rất được chú ý, hơn nữa còn mười phần đẹp trai, chị đã bắt đầu giúp các em tính toán hành trình của anh ta nhưng không có kết quả. Cho đến tối qua mới nhận được câu trả lời chắc chắn, họa sĩ trẻ này chạm tay có thể bỏng, rất khó hẹn, Tiểu Ngải, em phải nắm lấy cơ hội này đó."
Mạc Thanh Ngải nhận tài liệu, có ý trêu chọc cười: "Quả nhiên là người chủ, có tinh thần bám riết không tha, rất đáng để chúng ta học tập. Được rồi, cảm ơn tổng biên tập, em sẽ bảo người đi."
"Con bé này lại khua môi múa mép rồi. Tuy nhiên lần này người em phái không thể đi được." Đột nhiên Kiều Thường Nhạc nói: "Lần này em nhất định phải tự đi, chị biết từ trước đến nay em vẫn tạo cơ hội cho người mới, nhưng cơ hội này rất đặc biệt, chị sợ người mới không hiểu chuyện làm hỏng, em tự mình đi phỏng vấn đi."
Tổng biên tập đã lên tiếng, Mạc Thanh Ngải cũng không dám từ chối, gật đầu một cái, tiện tay lật tài liệu.
Charles Yan... Để tổng biên tập tự mình lên tiếng, người này, cuối cùng là có gì đặc biệt?