Chương 22-2

Mạc Thanh Ngải liếc Mạc Thiên Dục một cái: "Tiểu Vũ, chiều cao con phát triển bình thường, về sao sẽ cao, anh trai con không bình thường... À, không phải, vì anh là con trai nên sẽ cao hơn. Con chỉ cần ăn nhiều cơm sẽ cao.
"Vâng." Tiểu Vũ bắt đầu ăn.


"A... Con trai, mẹ bị muộn rồi, mẹ phải đi trước, dù sao trường mẫu giáo của em cũng ngay cạnh trường con học, con đưa em đi nhé..."
"Biết rồi." Mạc Thiên Dục không ngẩng đầu đáp lại.


Mạc Thanh Ngải đi rồi, đột nhiên Mạc Thiên Dục đứng dậy đi vào phòng Mạc Thanh Ngải, lôi quyển tạp chí từ gầm giường cô ra, khuôn mặt người đàn ông trên bìa trước ra trước mắt bé, khiến bé ngẩn người.
"Anh, anh làm sao vậy?"


Mạc Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Thiên Dục, sau đó nhìn tạp chí trong tay bé, cười hì hì: "Anh, anh giống chú này quá."
Mạc Thiên Dục một tay nhét tạp chí lại gầm giường, một tay dắt em gái: "Tiểu Vũ, không được nói với mẹ là anh đã xem."
"Bí mật?" Mạc Tiểu Vũ ngẩng đầu, ngây thơ hỏi.


"Ừ."
"Vâng, không nói không nói, nhất định không nói."
"Ngoan, đi học thôi."
Nắm tay Mạc Tiểu Vũ, đi đến ngã tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thiên Dục vẫn nghiêm túc, Mạc Tiểu Vũ giơ bức tranh trong tay lên: "Anh..."


Mạc Thiên Dục đang trong trạng thái suy tư nên không nghe thấy, Mạc Tiểu Vũ rụt tay lại, đột nhiên một cơn gió thổi đến, Mạc Tiểu Vũ không cầm chặt khiến bức tranh bị gió cuốn ra đường.


available on google playdownload on app store


Mạc Tiểu Vũ lập tức thoát khỏi tay Mạc Thiên Dục, chạy ra giữa đường nhặt tranh khiến người đi đường hét lên, bây giờ đang là giờ cao điểm, rất nhiều xe đi lại với tốc độ cực nhanh, một giây sau Mạc Thiên Dục cũng hoàn hồn, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt vọt ra giữa đường kéo Mạc Tiểu Vũ về, một chiếc xe Benz dừng lại người hai anh em với khoảng cách chưa tới 2m.


Khóc lóc một lúc, Mạc Thiên Dục run run ôm chặt Mạc Tiểu Vũ, người lái xe cũng hết hồn, xuống xe hỏi: "Anh bạn nhỏ, hai cháu có làm sao không, có bị thương không?"
Mạc Thiên Dục bình tĩnh lại, cười rộ lên ra vẻ trẻ con: "Không sao ạ, xin lỗi chú, em gái con không hiểu chuyện lao ra giữa đường."


Khi ngẩng đầu, khiến lái xe ngây dại, đứa bé này.
Còn chưa hoàn hồn, Mạc Thiên Dục đã kéo Mạc Tiểu Vũ đi mất.
Nhìn Mạc Tiểu Vũ, Mạc Thiên Dục chưa từng giận dữ với em gái mình như vậy: "Mạc Tiểu Vũ, em vừa làm gì! Em có biết như vậy rất nguy hiểm không? Biết sai chưa?"


Đôi mắt to tròn của Mạc Tiểu Vũ ứa lệ, nắm lấy ống tay áo Mạc Thiên Dục: "Anh đừng giận Tiểu Vũ, em biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Mạc Thiên Dục lại mềm lòng, cầm tay em gái: "Không phải anh giận, lúc nãy rất nguy hiểm, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện, mẹ và anh phải làm thế nào?"


Anh trai dịu dàng khiến Mạc Tiểu Vũ càng khóc lớn: "Hu... Nhưng bức tranh anh vẽ cho Tiểu Vũ bị gió thổi đi..."
"Bé ngốc." Lau nước mắt trên mặt Tiểu Vũ, an ủi: "Đó chỉ là một bức tranh thôi mà, anh sẽ vẽ thật nhiều tranh cho em."
"Không được... Tranh anh vẽ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không muốn mất."


"Được rồi được rồi, đừng nói với mẹ để mẹ không phải lo lắng, đi, đi nhà trẻ."
"Vâng." Mạc Tiểu Vũ cười, cất bức tranh yêu quý đi.
Lái xe quay đầu lên xe, vẫn còn ngây người.


Người đàn ông ngồi ghế sau đeo kính, không nhìn rõ vẻ mặt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: "Lão Đinh, đâm vào người à?"
Lão Đinh vội nói: "Không phải không phải, Nhan tiên sinh, là hai đức bé, nhưng may mà không đụng vào."
"Vậy thì đi được, lái xe đi."
"Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?"


"À, không có gì. . . . . ."
Nghĩ tới nghĩ lui, lão Đinh vẫn không nói ra điều gì, dù sao người giống người rất nhiều, Nhan tiên sinh nhà lão là độc thân, không thể nào có con riêng được, ừ, chắc là không phải... Nhưng giống nhau đến vậy, không phải con riêng thì lão gặp quỷ rồi.


Cuối cùng lão Đinh vẫn nuốt lời nói vào bụng.


Người đàn ông đeo kính ngồi ghế sau... Nhan Hàn Thành gỡ kính mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại, từng nghĩ không bao giờ quay lại thành phố này nữa, nhưng nơi này có cha mẹ anh, còn có cô, đã cảnh cáo mình phải quên đi người đó, nhưng đúng là rất khó.


Giống như anh nói, những thứ này đều là thói quen, có thể nào cũng không thay đổi được, chỉ là một lần bị thương đã khiến anh sợ hãi, anh sợ mình làm gì cũng bị phủ nhận, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Trên xe, một giọng nói miễn cưỡng của cô gái vang lên: "Nghĩ đến cô ấy?"
"Ai?"


"Mạc Thanh Ngải"
Nhan Hàn Thành nhíu mày, cô gái này thật đáng ghét, nói gì cũng thẳng như vậy, không cho anh chút mặt mũi nào: "Đường Yên, tôi đã nói đừng nói tên này với tôi."


"Thôi đi." Đường Yên vừa sơn móng tay vừa nói: "Nói ra chuyện lần đó đúng là làm anh tổn thương, nhưng nếu không phải đột nhiên tôi và Lam Ninh gặp chuyện ngăn anh tôi tin anh sẽ không nhịn được mà quay về tìm cô ấy, chỉ là thời gian càng kéo dài càng làm anh không đủ dũng cảm thôi."


"Cô đừng tự suy diễn, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan đến các người."
"Anh đừng mạnh miệng như thế, anh đã làm quá nhiều cho tôi và Lam Ninh, từ giờ trở đi không cần lo cho chúng tôi nữa, hãy nghĩ cho mình đi, nói không chừng cô ấy vẫn đang chờ anh, chuyện kia tôi sẽ đi giải thích."


"Không cần." Mặt Nhan Hàn Thành đông lại, nếu chuyện đó còn cần giải thích, anh càng không hiểu được cô, cô chính là người trong lòng anh sao?"
"Huống hồ... Không chừng cô ấy đã lập gia đình rồi."


Những lời này khiến lòng Nhan Hàn Thành xoắn lại, nếu cô đã lập gia đình thì anh làm thế nào? Mất đi cuộc sống và mọi suy nghĩ, nên đi tiếp thế nào?
Có không?


Đường Yên không hỏi, cô chỉ gặp qua Mạc Thanh Ngải một lần, nhưng cũng có thể tự tin trả lời sẽ không, Mạc Thanh Ngải không phải loại người như vậy, nhưng tại sao Mạc Thanh Ngải luôn nghi ngờ Nhan Hàn Thành? Chẳng lẽ tự Nhan Hàn Thành không nghĩ tới?
Thôi, việc gì cô phải làm gà mẹ?
"Lần này về bao lâu?"


"Xong chuyện làm ban giám khảo cho cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới sẽ đi."






Truyện liên quan