Chương 31
"Mạnh Đa, bác sĩ nói tay anh không có gì đáng ngại, anh ngồi ở đây một chút, tôi đi trả viện phí và lấy thuốc giúp anh, Thiên Dục, chăm sóc chú giúp mẹ." Dặn dò xong, Mạc Thanh Ngải nén vẻ mặt mệt mỏi, cố gắng tươi cười rời đi.
Nhan Thiên Dục và Mạnh Đa ngồi đối diện nhau, vẫn là dáng vẻ vô tội như thiên thần nhưng lại khiến Mạnh Đa mất tự nhiên.
"Cháu tên là Thiên Dục?" Mạnh Đa cười lấy lòng, anh muốn tạo quan hệ tốt với Thiên Dục.
"Ừm, cháu tên là Nhan Thiên Dục." Cố ý thêm chữ "Nhan", đôi mắt to đơn thuần chớp chớp, Thiên Dục nhìn Mạnh Đa biến sắc, trong lòng thầm cười lạnh, sao mẹ bé có thể không nhận ra người này cố ý giả vờ tay bị đau nhỉ, bé vừa nhìn đã biết rồi.
"Khụ khụ." Mạnh Đa ho hai tiếng: "Nghe nói lần này Thiên Dục đạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh thế giới? Giỏi quá."
"Cảm ơn." Nhan Thiên Dục đắc ý cười thừa nhận, bồi thêm: "Đây là do gen di truyền."
Mạnh Đa biết lúc này nhất định sắc mặt mình rất khó coi, tiểu quỷ này đang cố ý ám chỉ điều gì? Nhưng mà có thể sao, một tiểu quỷ chỉ khoảng 5, 6 tuổi?
"Khụ khụ khụ." Mạnh Đa thật sự không biết nói cái gì, đành phải ho khan.
"Chú, cổ họng không thoải mái sao? Muốn uống nước không ạ? Để cháu đi mua." Nhan Thiên Dục nhảy xuống ghế, cười hiền lành.
"Không cần, chú..." Còn chưa nói xong Nhan Thiên Dục đã rời đi, Mạnh Đa nhìn vậy tự cảm thấy buồn cười, anh nghĩ nhiều rồi, đây đúng là đứa bé rất ngoan ngoãn.
Đi đến cạnh một máy bán hàng tự động, Nhan Thiên Dục lấy ví tiền nhỏ của mình ra, bắt đầu tìm tiền xu.
"Ừ, bác sĩ nói thế nào?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là lần thước uống thuốc có chút tác dụng phụ, cho nên hệ tiêu hóa kém, lần này bác sĩ cho em thuốc giúp tiêu hóa tốt."
"Vậy là tốt rồi, thuốc này uống thế nào?"
"Mỗi lần một viên, bác sĩ nói uống nhiều sẽ không tốt."
Ồ?
Nhan Thiên Dục cười cười lấy tiền xu trong ví ra, tay "không cẩn thận" bị trơn, tiền xu rơi đến chân đôi vợ chồng kia.
Người vợ ngồi xuống nhặt tiền xu lên, đi đến bên cạnh Nhan Thiên Dục, cười nói: "Tiền xu của cháu?"
Nhan Thiên Dục nở nụ cười đáng yêu không ai địch nổi, gật đầu nói: "Cảm ơn cô ạ."
Người chồng cũng đi tới đỡ vợ: "Đứa bé này thật đáng yêu."
Người vợ hiểu ý cười: "Đúng vậy, khi nào chúng ta mới có một đứa bé đáng yêu như vậy."
Nhan Thiên Dục bày ra bộ mặt hiểu chuyện khiến người ta yêu thương, làm tăng cảm tình của đôi vợ chồng: "Cô ơi, cháu không biết dùng máy bán hàng tự động này, cô có thể mua nước giúp cháu không ạ?"
Người vợ vội vàng gật đầu, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong bụng: "Chồng à, anh mua giúp bé đi, em vào WC một lá."
"Được." Nhìn vợ rời đi, người chồng cười nhẹ nhìn Thiên Dục: "Cháu muốn uống gì."
Đưa tiền xu trong tay cho đối phương, cũng thuận tay cầm luôn túi thuốc, Nhan Thiên Dục ngước khuôn mặt nhỏ lên: "Chú ơi, để cháu cầm giúp chú, chú mua cho cháu hai chai nước khoáng là được ạ."
"Ngoan quá." Người đàn ông xoay người, bắt đầu mua nước.
Mặt Nhan Thiên Dục không đổi sắc, thò tay vào trong chiếc túi, vụng trộm lấy hai viên thuốc màu trắng ra, sau đó nhét vào ví tiền của mình.
"Này." Người đàn ông đưa nước cho Thiên Dục, Thiên Dục cũng trả lại thuốc cho anh ta.
"Cảm ơn chú." Nhanh chóng rời đi, Nhan Thiên Dục "cảm ơn" rất chân thành, đúng vậy, bé rất biết ơn đó.DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Dừng lại ở chỗ rẽ, Nhan Thiên Dục nhìn Mạnh Đa đang nhắm mắt nghỉ ngơi cách đó không xa, đôi mắt đen chớp chớp đầu vô tội, khóe miệng nhếch cao lên, bé ngồi xổm xuống mặt đất, mở một chai nước ra, lấy hai viên thuốc trong ví ra rồi dùng nắp chai nghiền thành bột, sau đó hòa bột thuốc vào nước, đóng nắp chai lại, lắc lắc...
Trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Hai viên, lại nhiều nước như vậy, chắc không gặp chuyện không may đâu."
Việc lớn đã thành.
Nhan Thiên Dục đứng lên, từ từ đi đến bên cạnh Mạnh Đa, đôi tay nhỏ lay Mạnh Đa: "Chú à."
Mạnh Đa mở mắt ra, thấy khuôn mặt tươi cười vô tội của Nhan Thiên Dục: "Thiên Dục."
"Tay chú không tiện, để cháu mở nước giúp chú." Nói xong, Nhan Thiên Dục mở nắp chai nước ra, đưa tới tay Mạnh Đa.
Mạnh Đa có vẻ cảm động nhận chai nước, uống ừng ực từng hơi.
Nhìn yết hầu của Mạnh Đa chuyển động không ngừng, cả hàm răng của Thiên Dục đều lộ ra "phơi nắng", chú à, cứ từ từ mà hưởng thụ nhé...
"Mạnh Đa, Thiên Dục, mẹ xong rồi, đi thôi."
Nửa giờ sau, Mạc Thanh Ngải đã làm xong mọi chuyện và quay lại.
"Vậy à, được." Mạnh Đa đứng dậy, đột nhiên cảm thấy dạ dày xoắn lại, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nhan Thiên Dục "tốt bụng" để ý tới: "Chú, chú làm sao vậy?"
Mạc Thanh Ngải đang thất thần nghe thấy tiếng của Nhan Thiên Dục ũng nhìn về phía Mạnh Đa "Mạnh Đa, anh có khỏe không?"
"Ừ, tôi không sao." Mạnh Đa thấy bụng càng ngày càng quặn đau, muốn rời đi nhưng lại xấu hổ không muốn nói ra, đành phải nói: "Đột nhiên tôi nhớ có bác sĩ chuẩn bị kết hôn đến tiệm chúng tôi chụp ảnh, hình như là ở bệnh viện này, tôi nhân tiện... nhân tiện đến gặp anh ta để hẹn thời gian."
"Có cần chúng tôi chờ anh không?" Mạc Thanh Ngải tốt bụng hỏi.
"Không cần không cần, hai người về trước đi, tôi không sao đâu."
"Vậy được." Thật sự Mạc Thanh Ngải không còn tinh thần, đành phải giao thuốc trong tay cho Mạnh Đa, sau đó nắm tay Thiên Dục rời đi: "Gặp lại sau."
"Ừ." Mạnh Đa đã đau không chịu nổi, ánh mắt bắt đầu tìm WC.
Tại ngã rẽ, Nhan Thiên Dục đột nhiên quay đầu, nhìn Mạnh Đa đang chạy về phía WC, trên môi nở nụ cười xấu xa, trong mắt lại không có ý cười, Amen, chúc chú may mắn.
Ra khỏi bệnh viện, Nhan Thiên Dục buông tay Mạc Thanh Ngải ra, sau đó cúi đầu đi.
Mạc Thanh Ngải cảm giác tay bị buông lỏng, dừng bước lại: "Thiên Dục, sao thế?"
"Mẹ, tiếp theo mẹ định làm gì?" Nhan Thiên Dục ngẩng đầu, thành thật hỏi.
"Làm cái gì?" Né tránh ánh mắt con trai mình theo bản năng, đương nhiên là Mạc Thanh Ngải hiểu ý bé muốn hỏi là gì, thế nhưng, cô còn có thể làm gì bây giờ? Trên con đường này, lòng cô đang rối loạn, không phải cái gì cũng không quan tâm được.
"Nhìn dáng vẻ cha rất đau lòng." Nhan Thiên Dục không đùa cùng cô, mẹ mình, bé biết rất rõ.
Toàn thân Mạc Thanh Ngải khẽ run, đôi tay hơi lạnh, toàn bộ điều này Nhan Thiên Dục đều nhìn thấy rõ, thậm chí cô còn không kịp nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Nhan Hàn Thành, nhưng cô đã gạt tay anh ra, để lại anh một mình giống năm năm trước, nhưng mà, như vậy không phải nghĩa là cô chỉ quan tâm đến Mạnh Đa mà không để ý anh.
Đối với cô mà nói, Mạnh Đa không là cái gì cả, Nhan Hàn Thành, mới là tất cả.
Chính vì Nhan Hàn Thành quan trọng như vậy nên cô mới cảm thấy Nhan Hàn Thành sẽ không rời xa cô, dù cô có làm gì thì Nhan Hàn Thành vẫn ở bên cạnh, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra, hình như cô sai rồi.
".....Yêu cầu của cha con hơi quá đáng, mẹ không có cách nào làm được." Mạc Thanh Ngải cố chấp quay mặt đi, cô không muốn thừa nhận trước mặt con trai là mình đã quá tuyệt tình.
"Có lẽ cha đúng là hơi quá phận, nhưng cũng vì cha để ý mẹ mà." Nhan Thiên Dục nhăn mày, bé không hiểu nổi tình yêu giữa người lớn với nhau, nhưng bé biết chuyện này đã quá lớn rồi.
"Anh ta để ý mẹ là có thể vô cớ làm tổn thương người bên cạnh mẹ sao?"
"Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy chú đó đau tay tới mức không đứng lên được?"
"Con có ý gì?"Dieenndkdan/leeequhydonnn
Mạc Thanh Ngải không thích con trai mình có dáng vẻ suy nghĩ như vậy, điều đó rất giả dối giống Nhan Hàn Thành, cô hi vọng con trai mình vẫn giữ được sự đơn giản.
"Mẹ hiểu ý của con mà, con cảm thấy chú ấy cố tình giả vờ trước mặt mẹ." Con ngươi đen bướng bỉnh nhìn Mạc Thanh Ngải, Nhan Thiên Dục lỡ nói ra nhưng cũng không muốn chữa lại.
"Nhan Thiên Dục." Mạc Thanh Ngải có vẻ tức giận: "Ai dạy con xúc phạm người khác như vậy? Mẹ dạy con à?"
"Là con tự nhìn thấy!" Nhan Thiên Dục bắt đầu cảm thấy oan ức, vì sao mẹ thà tin tưởng người kia cũng không tin tưởng hai cha con bé?
"Nhan Thiên Dục, mẹ muốn con không được nghi ngờ người khác vô căn cứ như vậy nữa." Lửa giận bốc lên, rốt cuộc là cô thiếu hai cha con nhà này cái gì, chẳng lẽ không để cô đau lòng thì họ không thoải mái sao?
"Không, anh ta không phải người tốt, anh ta cố ý chia rẽ cha mẹ."
"Con..."
"Mẹ vĩnh viễn đều không nhìn rõ người bên cạnh, mẹ không đáng để cha vì mẹ mà đau lòng.."
"Im miệng!"
"Bốp!" Tiếng kêu vang lên, toàn bộ lời nói đều dừng lại.
Mạc Thanh Ngải ngơ ngác nhìn tay mình vẫn đang giơ ra, sau đó nhìn đôi má trắng nõn hồng hào của con trai mình dẫn hiện lên năm ngón tay, còn có cặp mắt to kiêu ngạo, dù oan ức nhưng vẫn cố không rơi nước mắt.
"Thiên Dục..." Cô hoảng hốt kêu lên: "Mẹ..."
Cô đánh Thiên Dục!! Cô chưa bao giờ đánh bé, đây là lần đầu tiên... Vậy mà cô lại ra tay được.
Thiên Dục mím chặt môi, không chịu nói tiếng nào, sau đó nhanh chóng chạy ra đường đón taxi.
Khi Mạc Thanh Ngải lấy lại tinh thần, Nhan Thiên Dục đã chuẩn bị lên xe.
Mạc Thanh Ngải gấp đến mức nước mắt rơi xuống: "Thiên Dục, con muốn đi đâu, mau trở về đi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi, Thiên Dục."
Lúc chạy tới taxi, cửa xe đã đóng, Mạc Thanh Ngải nghe được giọng nói của Thiên Dục là đến tập đoàn Vân Khôn, sau đó cô cứ đứng chôn chân ở một chỗ, nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi.
"Nhan Thiên Dục! Con đi tìm anh ta đi, anh ta mới là cha con, mẹ không là gì cả, đáng ch.ết, con đi thì đừng về nữa, có cầu xin mẹ mẹ cũng không cho về!... Nhan Thiên Dục, đáng ch.ết, con quay lại đây! Hu hu hu hu. . . . . ."
Mặc kệ ánh nhìn kỳ lạ của người đi đường, Mạc Thanh Ngải ngồi bệt xuống đất, gào khóc.
Khi ánh trăng dần ló ra, Mạc Thanh Ngải mơ màng đi về dưới nhà của mình, đã không còn Nhan Hàn Thành, Thiên Dục rời đi cũng là do cô, cô cảm thấy rất uất ức, không biết mình làm sai cái gì, cô không trêu chọc ai, vì sao mọi người đều muốn mang cô ra đùa cợt.
"Tiểu Ngải."
Tiếng gọi mềm mại quyến rũ lên Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng thon dài quen thuộc dưới đèn đường.
Cô hoa mặt sao? Đúng vậy, chắc do đèn đường quá sáng mà hai mắt cô lại mờ đi do nước mắt mới có thể nhìn thấy cô ấy.
"Tiểu Ngải, là tớ, tớ đã quay lại." Bóng dáng thon dài kia nói tiếp, sau đó thong thả bước đến trước mặt Mạc Thanh Ngải, dáng người càng thành thục xinh đẹp, khuôn mặt làm cho tất cả đàn ông đều say đắm hiện rõ.
"Oa, hu hu hu hu. . . . . ." Mạc Thanh Ngải không kìm được lại gào khóc, ôm lấy người trước mặt: "Phỉ Phỉ, đúng là cậu, cậu đã quay lại? Hu hu hu hu, Phỉ Phỉ. . . . . . Tớ nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu."
Đúng vậy, cô đã trở lại, cô, Nguyễn Phỉ, cuối cùng cũng trở lại.
Vô lưng Mạc Thanh Ngải, không biết vì sao Mạc Thanh Ngải lại vậy, chỉ cảm thấy đau lòng khi thấy cô ấy khóc: "Tớ đã quay lại, tớ cũng rất nhớ cậu, nhưng cậu đừng khóc như thể tớ ch.ết đi sống lại vậy."
"Đi ch.ết đi." Mạc Thanh Ngải nín khóc mỉm cười, niềm vui Nguyễn Phỉ quay lại khiến cô quên đi nỗi uất ức vì Nhan Hàn Thành và Nhan Thiên Dục, lúc nãy, cô như tìm được bè gỗ cứu mạng, chỉ cần Nguyễn Phỉ ở lại, mọi chuyện còn lại đều được giải quyết dễ dàng.
"Vừa khóc vừa cười, nhìn nước mũi này, thật ghê tởm." Nguyễn Phỉ trêu ghẹo rút khăn tay ra, lau mặt cho Mạc Thanh Ngải.
"Ha ha." Mạc Thanh Ngải ngốc nghếch nhận khăn tay lau nước mũi: "Cô gái ch.ết tiệt này cuối cùng cũng quay lại, không nói tiếng nào đã chạy đi nhiều năm như vậy, lại còn nhẫn tâm đến mức một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tớ, cậu không biết tớ rất đau lòng à?"
"Thôi đi. Cậu có con trai và con gái bảo bối còn đau lòng cái gì." Nguyễn Phỉ bĩu môi, cô đi để tránh bị đau lòng, nhưng giờ cô đã kiên cường nên trở lại? Thật ra chính cô cũng không rõ lắm, nhưng trốn tránh sự thật không phải tính cách của Nguyễn Phỉ cô.
Con trai bảo bối. . . . . .
Đột nhiên nhắc tới Thiên Dục làm cô trùng xuống, lẩm bẩm: "Có cũng như không, thì ra năm năm còn kém cả một tháng."
"Cậu nói gì?"
"À, nói ra thì dài lắm, đến lúc đó sẽ từ từ kể cho cậu, lần này cậu trở về còn đi nữa không?" Mạc Thanh Ngải nói thật cẩn thận, bây giờ cô chỉ mong tất cả quay lại bên cạnh mình, nhưng cô không thể quá ích kỷ, không để ý tới tâm trạng của Nguyễn Phỉ.
"Tớ à..." Nguyễn Phỉ chợt nhíu mày, ra vẻ cười đùa với Mạc Thanh Ngải: "Tớ không thể đi."
"Hả? Sao không thể đi?"
"Nếu tớ mà đi, có người lại khóc thầm, ngày nào cũng ở sau lưng mắng tớ vô lương tâm, tớ không thể ngày nào cũng ngứa lỗ tai được, vì cô gái mít ướt này, người hiền lành xinh đẹp như tớ đành phải cố gắng ở lại, không đi." Nguyễn Phỉ liếc nhìn Mạc Thanh Ngải, biểu cảm vô cùng đau đớn.
"Vạn tuế!!" Mạc Thanh Ngải tự động bỏ qua những lời không xuôi tai, đối với cô mà nói, chỉ cần Nguyễn Phỉ không đi thì bị trêu đùa thế nào cũng được "Ha ha, cậu không đi, cậu không đi, nhé nhé?"
"Sao vẫn giống trẻ con như vậy, ai mà biết được cậu đã là mẹ của hai đứa trẻ?" Nguyễn Phỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cười rộ lên.dfienddn lieqiudoon
"Ấy ch.ết, tớ quên mất Tiểu Vũ vẫn ở nhà một mình, Phỉ Phỉ, đi thôi, chúng ta lên nhà thôi." Mạc Thanh Ngải vỗ đầu một cái, vội vàng lôi kéo Nguyễn Phỉ lên lầu.
Nguyễn Phỉ cười, thấy trong lòng rất ấm áp, thật ra, cô cũng không thể rời xa người này.