Chương 1
Trục điên rồi, cuối cùng phát điên rồi.
Hoa điên rồi, cuối cùng cũng điên rồi.
Gần như trong cùng một thời gian, ở huyện Kiến Tân, có hai người phụ nữ xinh đẹp đều phát điên.
Trục bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Vốn cô là người phụ nữ xinh xắn lanh lợi thì nay đầu tóc rối bù, trên mặt vẽ loạn son phấn, vừa thấy người, thì vồ lấy ôm người ta, gào lên như đang diễn: “A, yêu sao, cái số của tôi bi ai quá!” Đôi mắt to của cô ngân ngấn nước mắt, không có độ sâu, chỉ còn lại đáy mắt trống rỗng, trơ trọi.
Còn Hoa bị giam ở nhà. Cả ngày cô cầm con dao phay giả, dao thật bị người trong nhà cất sạch. Bởi vì chỉ khi Hoa cầm dao thì thần trí cô mới xem như tỉnh táo. Người cha đã tuổi cao đành đưa cho Hoa cầm một con dao phay nhựa, để mỗi ngày cô cầm nó.
Hoa cầm dao, như có công cụ và sức mạnh để báo thù. Con dao phay giả khua loạn trong không khí, Hoa hung hăng la hét: “Băm ch.ết mi, tao băm ch.ết mi, hồ ly tinh, đồ đàn bà đê tiện! Băm ch.ết mi, băm ch.ết mi…”
Đến khi Hoa băm mệt mỏi, mới leo lên trên giường, ôm lấy con búp bê vải to đùng, dịu dàng ôn nhu dỗ dành: “Cục cưng ngoan, ngoan ngoan oa, oa oa oa.”
Ông cụ đứng bên ngoài nghe tiếng động trong phòng, thấy con gái đã đổi giọng mới ngồi sụp xuống hành lang, vuốt ve ảnh mới chụp đứa cháu gái nhỏ cười tươi giữa khóm hoa, nước mắt tuôn rơi