Chương 4
Một ngày nào đó, Lộc hẹn gặp một biên tập viên ở một toà soạn báo tại quán bar nhỏ để bàn giao tiểu thuyết của y. Y thấy Trục đội tóc giả màu lam ngồi trong góc. Y mơ hồ nhớ ra khuôn mặt này không lâu trước từng xuất hiện trong một cuộc hội giảng khá lớn trên huyện.
Lộc nhìn thấy Trục trang điểm, một vẻ đẹp lãnh diễm đáng kinh ngạc, không lời nào có thể diễn tả được. Càng không ngờ, Trục đã nhìn thấy y, hướng cao ly về phía y, tỏ ý chào hỏi. Lộc xấu hổ gật đầu cười.
Đợi đến khi vị biên tập kia đi, Lộc đang định ra về, không ngờ Trục nhẹ nhàng gọi y lại: “Xin chào, chủ nhiệm Lộc”.
Lộc không bao giờ nghĩ một cô giáo như Trục lại có kiểu dụ dỗ như thế, sững sờ đứng im tại chỗ.
Trục cười nhẹ: “Không cần ngạc nhiên, chủ nhiệm, em là Trục đây. Tan tầm, em thích trở thành một người khác. Điều này có gì không tốt hay sao?”
Lộc nhìn người phụ nữ này, lòng hiếu kì của đàn ông lập tức dâng trào. Y muốn biết một cô giáo nổi tiếng trong giới giáo dục rốt cục là loại phụ nữ như thế nào? Trục tỏ ý mời y ngồi xuống. Lộc giữ ý ngồi đối diện Trục.
Lần đầu tiên trò chuyện không dứt. Ngay cả chính bọn họ cũng không thể tưởng tượng được có thể nói thoải mái như vậy. Họ tán gẫu từ thần thoại Hy Lạp đến Kawabata Yasunari của Nhật Bản, từ triết học Đức cho tới thơ ca hiện đại của Trung Quốc. Uống hết 10 ly rượu, cả hai đã ngà ngà say. Cảm nhận được sự vui sướng và phóng túng từ trong tâm tưởng, cảm nhận được rung động ngây ngất trong lòng.
(Kawabata Yasunari là tiểu thuyết gia người Nhật đầu tiên và người châu Á thứ ba, sau Rabindranath Tagore và Shmuel Yosef Agnon, đoạt Giải Nobel Văn học năm 1968)