Chương 75: Ngoại truyện 1: Nhật ký thành tinh của Nhị Hóa
Trước cửa hàng tạp hóa đầu thôn Hạnh Phúc làng Tam Táo, một ông lão tóc hoa râm đón ánh mặt trời lâu không ló dạng, mắt nheo lại, ngay sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận đặt những sợi thuốc lá vào tấm giấy cuốn thuốc trải bằng, rồi từ từ cuộn lại, thuận thế đẩy lên trên. Một lát sau, tờ giấy cuốn thuốc đặt trên đùi biến thành một điếu thuốc cuốn tự chế.
Động tác này lặp lại không biết bao nhiêu lần, có vẻ vô cùng thuần thục, nhưng ông cụ vẫn tự đắc mỉm cười, ngón tay vuốt phẳng điếu thuốc, những đầu ngón tay thô to nhúng vào keo sau đó miết lên mặt giấy.
Châm thuốc và hít một hơi thật sâu, hương vị vừa cay vừa đắng của nó tấn công phổi, ông cụ tặc lưỡi ɭϊếʍƈ đôi môi khô ráp, vẻ mặt rất thoải mái, đến những nếp nhăn quanh miệng cũng như chứng minh cho tên của thôn này.
Lúc nông nhàn, lực lượng lao động trong thôn gần như đều đến mỏ than bên cạnh. Sau bữa trưa của một ngày mùa đông, trong thôn Hạnh Phúc chỉ còn nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng trẻ con léo nhéo.
Bỗng nhiên, một tiếng phanh gấp cắt đứt dòng suy nghĩ của ông lão.
Ông lão nheo mắt, ngay sau đó đôi mắt mờ đục hiện ra những tia nhìn lấp lánh kinh ngạc, run rẩy đứng lên, mở cổ họng nói: "Ngưu Độc Tử? Tiểu tử này... áo gấm về làng rồi?".
Ngưu Độc Tử của thôn Hạnh Phúc từ nhỏ đã là mầm họa của thôn. Dùng cỏ khô chặn ống khói, ném pháo vào chuồng lợn, những việc này không nói, có điều mười tuổi bắt đầu hiểu chuyện đứa trẻ mới lớn dẫn đầu đám trẻ nhỏ hơn nó trong thôn lén nấp sau cửa sổ nhìn cô dâu mới nhà Phú Quý cuối thôn tắm rửa.
Đã ba năm rồi, một đêm vợ Phú Quý bị con trai trưởng thôn làm nhục. Con trai trưởng thôn chân trước vừa bước ra khỏi cửa, cô vợ nhà Phú Quý đã xé ga giường làm dây treo cổ, may được cứu sống. Phú Quý đúng là tên chẳng ra gì, chỉ biết trốn vào góc tường hút thuốc. Đàn ông không dám ra mặt, vợ Phú Quý tự tử chẳng thành, khóc không lên tiếng.
Không lâu sau, con trai trưởng thôn ra cầu tiêu bên cạnh ao cá của nhà mình giải quyết, trượt chân ngã xuống hố. Khi người ta phát hiện kéo lên, thì người đầy phân, mặt xanh tím tái, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Những cầu tiêu đơn giản trong thôn đều là hai thanh gỗ bắc ngang, phân thải ra còn dùng để bón cây. Sau khi sự việc xảy ra, hiện trường giống như tuyết lở, hai bên tường của cầu tiêu là dốc nghiêng, thì ra đất dưới hai tấm gỗ đó đã bị nới lỏng.
Công an đến điều tra, người trong thôn ai cũng nói không biết và không nhìn thấy ai lảng vảng gần đây khi chuyện xảy ra. Tháng thứ hai mọi chuyện lắng dần, Ngưu Độc Tử cõng theo bao xi măng, bên trong có một bộ quần áo để thay, và một ít màn thầu do mẹ làm cho, ngồi trên xe hàng nhỏ hỉ hả rời làng.
Tiệm tạp hóa này của ông cụ đã mở được hơn hai mươi năm, tuổi cũng đã cao, nhưng lại rất nhớ những chuyện xảy ra trước đây. Năm đó, vừa ra khỏi thôn, Ngưu Độc Tử bị chặn lại. Nơi chiếc xe hàng kia dừng cũng chính là vị trí chiếc xe đen bóng sáng loáng này dừng. Hồi ấy, Phú Quý tay run rẩy nhét một trăm tệ vào tay tên tiểu tử ấy, vợ Phú Quý nước mắt lưng tròng đưa cho hắn một túi đồ ăn, những người khác cho gì đại khái không còn nhớ rõ nữa, ông cụ chỉ còn nhớ khi đó mình đã chạy vào lấy một điếu thuốc loại đắt nhất trong quầy hàng, nhét vào cái bao xi măng bẩn thỉu kia.
Khuôn mặt nhỏ đắc ý đứng ở thùng xe không ngừng vẫy tay chào giờ đang hiện ra trước mắt, ông cụ nhìn kỹ, mặc dù đã trưởng thành rồi, nhưng vẫn đường nét ấy, vẫn khuôn mặt ấy, và vẫn đôi mắt mờ đục ươn ướt ấy.
"Đồ lòng lang dạ sói, cậu quên thôn Hạnh Phúc rồi sao?"
"Cậu Bảy, chẳng phải cháu về rồi đây à?" Lưu Đại Lỗi mở cốp xe, ôm hai thùng rượu cùng thuốc, bước tới cạnh ông cụ đặt xuống. "Hiếu kính cậu, đều là hàng tốt cả đấy."
Cậu ta gõ gõ vào thùng giấy, chau mày nháy mắt. Niềm vui mừng lúc này chợt biến mất, ông cụ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, hít một hơi thuốc, lên giọng dạy dỗ: "Ở bên ngoài bao nhiêu năm như thế, tưởng tiểu tử cậu thành người thế nào, vẫn là kẻ vô lại!".
Lưu Đại Lỗi bỏ qua lời giáo huấn của người già nhiều tuổi nhất thôn, kéo chiếc quần tây thẳng thớm ngồi xuống cạnh cửa, cười gian xảo. Nhân lúc ông cụ không đề phòng, cậu ta giật lấy điếu thuốc tự chế, rít một hơi, ậm ờ nói: "Phải mười năm rồi cháu mới hút...".
Hơn mười năm không cướp hàng của cậu Bảy, thứ khói cay nồng của thuốc tự chế đặc sản địa phương xộc thẳng vào phổi, khiến Lưu Đại Lỗi ho tới ngồi không vững. Vừa bình tĩnh lại, mở đôi mắt đầy nước mắt bởi sặc khói ra, cậu ta đã nhìn thấy ông cụ đang cười bộ dạng vờ vịt của mình.
"Mới bao lâu chứ, học người thành phố rồi phải không? Thật chẳng ra gì!" Ông cụ nói rồi không cười nữa, đập vào ngực Lưu Đại Lỗi một cái, "Tiểu tử mất gốc! Hơn mười năm chẳng quay về, không biết lại tưởng cậu đã ch.ết ở đâu rồi! Mẹ cậu khóc không biết bao lần? Khi cha cậu ch.ết cũng không thấy mặt cậu đâu. Mẹ cậu phải vào bệnh viện thôn cũng chẳng thấy cậu về. Anh em cậu lấy vợ sinh con cũng không có mặt cậu! Sao, kiếm được vài đồng thì thành ông này ông nọ rồi? Trong mắt cậu Bảy, cậu có bay lên trời vẫn là tên xấu xa đấy thôi".
Mỗi lần mắng một câu, tay ông cụ lại đấm một cái. Lưu Đại Lỗi lấy tay chặn ngực, gào lên oan ức, "Cháu không phải không muốn về, mà là không thể về. Cậu Bảy, cậu nhẹ thôi, bằng này tuổi rồi mà gãy xương là không đùa được đâu".
Đợi ông cụ thu tay về, Lưu Đại Lỗi mới ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Điếu thuốc vừa rồi đâu, cho cháu thêm điếu nữa?".
Ông cụ hừ một tiếng, rổi lại lấy giấy và lá thuốc ra cuốn, vừa cuốn xong liền bị Lưu Đại Lỗi cướp mất.
Lần này đã có chuẩn bị, cậu ta chầm chậm thưởng thức thứ khói lan tỏa trong ngực, rồi hạnh phúc thở ra. Cậu Bảy cũng im lặng ngồi cạnh đứa cháu hút thuốc. Một buổi chiều tĩnh lặng thế này, ánh nắng mong manh, một già một trẻ, cùng nheo mắt lại giống như đang nhìn lên trời qua làn khói xanh do chính mình nhả ra.
"Về nhà đi." Ông cụ định vỗ vào đầu người ngồi bên cạnh một cái, đột nhiên nhớ ra cậu ta không còn là trẻ con nữa, tay bèn trượt xuống, đập vào lưng Lưu Đại Lỗi.
Lưu Đại Lỗi lấy chân dập thuốc, rồi đứng trước mặt ông cụ cung kính cúi đầu, "Cậu Bảy, mấy năm nay nhờ cậu chăm sóc cho gia đình cháu, cháu xin cảm ơn".
Ông cụ khẽ nhăn mặt, "Nói cái này làm gì? Nhớ khi nào ta ch.ết quay về khiêng quan tài là được".
Nói rồi ông cụ hất tay, quay đầu bước vào cửa hàng tạp hóa.
Lưu Đại Lỗi bất mãn, từ năm mười bốn tuổi cậu ta đã lưu lạc giang hồ, việc gì cũng đã làm qua, ngay cả kẻ trộm trên đường, ăn mày... cũng từng làm rồi. Năm đó, Đại Lỗi ăn trộm đồ bị người ta bắt được đánh cho một trận, đành phải kéo lê đôi chân gần như bị hỏng đi khắp Vấn Sơn xin ăn. Bỗng nhìn thấy một kẻ say rượu nằm ngủ bên thùng rác, cậu ta không những không lén lút lấy xấp tiền giấy của người kia, mà còn lặng lẽ ngồi cạnh đợi người ấy tỉnh lại.
Người ấy tỉnh lại nhìn cậu ta hồi lâu, rồi đưa sang quán cơm bên đường cho ăn no, sau đó hỏi Lưu Đại Lỗi có hận kẻ đã đánh gãy chân mình không. Lưu Đại Lỗi do dự, cuối cùng vẫn nói thật rằng không hận, ai bảo mình đi ăn trộm trước chứ? Người kia cười mắng Đại Lỗi vô dụng. Cậu ta tức tối bảo mình cũng không sai, vì đói, không tìm được việc làm, cậu ta chỉ muốn sống tiếp để sau này về gặp mẹ.
Nghe rồi, người kia không cười nữa, hút thuốc và nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói không sai, sai là ở ông trời.
Người ấy chính là sư phụ của Lưu Đại Lỗi.
Hồi đó, sư phụ của Lưu Đại Lỗi đã ốm tới không thành hình dạng, tửu sắc tài khí không kiêng thứ gì, vậy mà vẫn cầm cự được vài năm. Sau khi sư phụ mất, cậu ta lại đơn độc một mình.
Khi cuộc sống khá hơn, Đại Lỗi bắt đầu gửi tiền về nhà. Nghe em trai nói chuyện ngày trước không ai nhắc tới nữa, cậu ta định làm thêm vài năm, tích lũy đủ tiền về quê xây nhà cưới vợ.
Ai ngờ lại bị vào Dã Gia Sơn.
Một bước đi sai, lỡ cả đám tang của cha, lỡ cả việc không thể về thăm lúc mẹ ốm, và lỡ cả đám cưới của em trai.
Khi về, Lưu Đại Lỗi lái chiếc xe việt dã của lão đại. Trên xe chất đầy hàng Tết, vừa rồi dừng lại đã thu hút sự tò mò của một đám trẻ con. Cậu ta mặc bộ comple mua ở trung tâm thương mại Nguyên Châu, dù không được như Khương Thượng Nghiên nhưng nhìn cũng rất oai phong, lúc gặp chị dâu cũng phải buột miệng khen "Đẹp trai".
Trong mắt người ngoài, thế này có thể gọi là áo gấm về làng, song đứng ở cuối thôn, nhìn mấy nhà bên cạnh đèn điện sáng trưng, khẽ sờ vào những viên gạch đỏ, Lưu Đại Lỗi lòng buồn đìu hiu.
Đám trẻ con chạy theo sau Đại Lỗi không xa. Thấy cậu ta dừng bước, chúng cũng dừng lại, vẻ mặt vừa náo nhiệt vừa hiếu kỳ, rì rà rì rầm, không biết đang bàn tán điều gì. Lưu Đại Lỗi hơi xấu hổ, thầm nghĩ khi ông mày xưng bá xưng vương ở thôn Hạnh Phúc, đám trứng nước chúng mày còn chưa ra đời.
Đang băn khoăn, không biết nên đẩy cửa vào hay đứng ngoài đợi, thì cổng bỗng mở. Một người phụ nữ trẻ nhìn anh với vẻ khó hiểu, sau đó chống nạnh quay sang quát đám nhóc đằng sau: "Nhìn gì mà nhìn, đi chỗ khác chơi đi!".
Đám trẻ con ồn ào rồi giải tán, chỉ còn hai, ba đứa to gan đứng từ xa ngó lại. Người phụ nữ trẻ quay đầu, tiếp tục chống nạnh, nhìn Lưu Đại Lỗi từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt dịu dần, nhưng khẩu khí vẫn chẳng khách sáo chút nào, hỏi: "Tìm ai?".
Lưu Đại Lỗi khép miệng, đồng thời nuốt câu trả lời "Tìm mẹ" vào trong, dùng ánh mắt thăm dò quan sát người phụ nữ có lẽ là em dâu mình một lượt, rồi dừng lại nơi bàn tay to thô đang chống vào cái hông khá nở nang, lòng thầm tán thưởng mẹ mình quả có con mắt tinh tường, em dâu chắc mắn lắm, sau đó mở miệng hỏi: "Lưu Đại Lâm ở đây?".
Người phụ nữ kia như đọc được suy nghĩ của kẻ lạ mặt, ánh mắt sắc như dao, còn chưa trả lời, thì bà mẹ từ trong nhà ngang đi ra, qua sân, hỏi: "Thu Chi, ai ở cổng thế?".
Chính là bóng dáng ấy, bóng dáng thân quen đã hiện lên trong mơ của Lưu Đại Lỗi không biết bao lần, mẹ cậu ta sững lại, lùi mấy bước, nhìn kỹ cho rõ đứa con trai lớn.
Nhìn xong, hai hàng nước mắt ròng ròng.
Con trai cả của bà lấy danh nghĩa đi làm ăn bên ngoài mà sang thôn bên cạnh tránh sóng gió, lúc ấy mới chỉ là một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi. Đi một cái là đi liền mấy năm, tin tức đầu tiên gửi về lại là phải vào tù Dã Gia Sơn.
Khó khăn lắm mới ra được, lại sợ mất mặt, cậu ta không dám bước chân vào cửa nhà, cũng chẳng biết đi đâu.
Mẹ Lưu Đại Lỗi đếm từng ngày, đây là lần đầu tiên bữa cơm gia đình đầy đủ các thành viên. Nhìn hai đứa con trai cắm cúi và cơm, lại nhớ đến ông chồng đã đi xa, những ngón tay to thô của bà bất giác đưa lên lau nước mắt.
Ngày trước người trong thôn vẫn nói con trai cả nhà họ Lưu lanh lợi, sau này nhất định sẽ có tiền đồ. Cả Lưu Đại Lỗi cũng không ngờ, tới nay người lo lắng cho cái nhà này lại là người em trai ít nói của mình.
Món tiền cậu ta gửi về trước khi vào tù, là em trai đứng ra quyết định dùng danh nghĩa nhà vợ mua hai chiếc xe, sau lại trả hết tiền bẩn, dùng hai cái xe này cùng cậu em vợ làm phương tiện làm ăn, cũng phải nhờ vào tiền em trai kiếm được lo hậu sự cho cha, còn xây nhà ba tầng.
Em dâu không một tiếng phản đối.
Vì việc này, Lưu Đại Lỗi chẳng màng tới quy tắc, kiên quyết yêu cầu em trai và em dâu ngồi yên, còn mình thành tâm thành ý kính rượu. Em dâu Lưu Đại Lỗi tên là Quế Chi, hôm nay em gái Quế Chi đến nhà giúp đỡ, chính là người cậu ta gặp ở cửa, Thu Chi
Ngồi cùng một bàn, lại được kính rượu, Thu Chi mừng thay cho chị, cảm thấy người anh trai không ra gì trong lời đồn đại của anh rể thực ra cũng không tồi, ít nhất còn biết tôn trọng người khác, thậm chí còn có comple, cà vạt, rất ra dáng, ăn nói cũng không giống người trong thôn, khiến cô càng nhìn càng ưng mắt.
Mẹ Lưu Đại Lỗi bình tĩnh lại, nỗi thương tâm dần được thay thế bởi niềm vui. Ánh mắt bà chuyển từ đứa bé trong lòng Quế Chi sang Thu Chi đang ngồi ngượng ngập bên cạnh, rồi lại thuận theo ánh mắt của Thu Chi nhìn sang Lưu Đại Lỗi, lòng vui mừng, cười tươi như hoa.
Đây là năm đầu tiên Lưu Đại Lỗi theo anh Khương làm mỏ. Năm đó, mỏ than lộ thiên ở thôn Nam bắt đầu khai thác, giếng than ở thôn Châu đã thông. Năm đó, cậu ta lẻn vào mấy cơ sở làm ăn đêm của Nhiếp Nhị, một mình khoắng sạch két tiền. Năm đó cậu ta đã đưa hết lợi tức mình có ở mỏ than cho mẹ, thẳng thắn nói đây là tiền sạch, sang năm có lẽ còn nhiều hơn.
Ai ngờ Tết năm sau về nhà, mẹ cậu ta không dễ tính như thế nữa. Bà cầm chổi chặn ngay cửa không cho con trai bước vào, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra thứ biết trèo tường khoét vách. Giống hệt ông bố đã ch.ết của mày, cầm được vài đồng là không còn biết nhà ở đâu nữa!". Như thế vẫn chưa hả, bà còn xách tai Lưu Đại Lỗi, kéo cậu ta vào trong.
Lưu Đại Lỗi khóc không nổi, cười cũng chẳng xong "Con chẳng phải do mẹ sinh sao?".
Mẹ Lưu Đại Lỗi nghe con trai nói vậy thì nhảy dựng lên, đang chuẩn bị ra tay, thấy con than đau mới chịu buông tay xuống. Bà đã cố gắng nén giận cả nửa năm nay, không phải vì việc gì khác, chuyện con trai cả nửa năm không thèm bước chân về nhà bà cũng chẳng trách, chỉ giận ngay cả một cô gái tốt như Thu Chi mà con trai bà cũng nhất quyết không chịu.
Lưu Đại Lỗi theo sư phụ vài năm, cũng không phải chưa từng có đàn bà. Cậu ta dám đứng giữa cổng thôn mà vỗ ngực nói rằng khắp thôn này người "chơi gái" sớm nhất không phải ta thì ai. Nhưng những ngày sống trong Dã Gia Sơn, đọc trộm một hai lá thư khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ anh Khương, tưởng tượng ra giọng con gái dịu dàng đang thổ lộ những lời chân thành từ trái tim, cậu ta mới biết, phụ nữ không chỉ là cái chăn ấm cho mùa đông giá lạnh.
Sau này được tận mắt nhìn thấy chị dâu, lại rào trước đón sau để được chăm sóc... Lưu Đại Lỗi sao có thể vừa mắt một người đanh đá chua ngoa như Thu Chi?
"Chẳng mấy chốc mà cháu mày đã đi học, mày cũng không còn nhỏ nữa, mày không lo nhưng mẹ lo! Nói cho mẹ nghe, ở thành phố mày có ai chưa? Độc Tử, những lời khó nghe mẹ nói trước, mày dám rước về một con yêu tinh, không biết làm việc không biết nấu ăn, mẹ không bao giờ cho nó bước chân vào cửa nhà họ Lưu."
Lưu Đại Lỗi thầm nghĩ, nếu theo tiêu chuẩn của mẹ, thì người như chị dâu e rằng chỉ có thể dùng làm cái sào phơi quần áo. Cậu ta gãi đầu gãi tai nói, "Con phải tìm được người mình có tình cảm!".
"Vớ vẩn! Tình cảm có thể ăn, có thể sinh con không?" Mẹ cậu ta gạt phắt, "Thu Chi nhìn thế nào cũng thấy ưng mắt, nhanh nhẹn, giỏi giang, huống hồ hông nó giống hệt chị gái, không chừng cũng giống chị nó, cưới về khoảng hai tháng đã có thai rồi!".
Nhìn bộ dạng khó xử của con trai, bà nhớ tới kết quả của mấy lần chị em con dâu tụ tập, lại buồn bã thở dài, kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc mày định thế nào?".
Đương nhiên... là giống như chị dâu rồi. Không cần phải cao như thế cũng chẳng cần phải tròn trịa nhiều thịt như Thu Chi, nhưng, khi cười mắt phải cong lên, nhìn đã thấy dễ chịu. Tốc độ nói chuyện phải chậm rãi, nghe giống như được uống một cốc nước mát trong mùa hè nóng bức. Tốt nhất, tốt nhất cũng là giáo viên.
Lưu Đại Lỗi nhớ tới cảnh dưới gốc mai già trước cổng trường tiểu học thôn Nam, cậu ta đã chăm chú đứng nhìn chị dâu đang ôn tập cho lũ trẻ trên cái bàn nhỏ đó.
Lưu Đại Lỗi cảm thấy không thể được, người như chị dâu trên thế giới này chỉ có một. Nghĩ đến sự may mắn của Khương Thượng Nghiêu, cậu ta bất giác buồn bã. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng mùng Bốn đầu năm, Khương Thượng Nghiêu khoác vai đám đàn bà bước vào khách sạn, nỗi buồn bực hóa thành cột lửa, không có chỗ để xả, cậu ta căm hận, đấm một cú vào cửa xe.
Nếu bàn về chữ "Nghĩa", Khương Thượng Nghiêu đã cứu mạng cậu ta, lại cho cậu ta nơi an cư lập nghiệp, Lưu Đại Lỗi không thể làm cái việc lén lút đâm dao sau lưng người khác. Nhưng bàn về chữ "Trung", chị dâu là người tốt như thế nếu giấu chị ấy, cậu ta không sao thoải mái được. Mặc dù hiện tại anh Khương và đám "hàng" kia chưa có gì, nhưng nếu họ tiếp tục phát triển quan hệ thì làm thế nào, đến mẹ mình cũng biết đàn ông có tiền sẽ thành người xấu, câu nói đó nói thế nào nhỉ? Ăn no dửng mỡ.
Nửa đêm ở Nguyên Châu, cái lạnh đầu xuân khiến con phố đìu hiu, Lưu Đại Lỗi lái chiếc BMW 7 từ từ hướng về phía khách sạn Long Thành. Trong lòng khó chịu, khung xe lại cao, thế là cậu ta chỉ đành hai tay ôm ngực, chỉ khẽ đạp ga, đảm bảo cho xe đi thẳng.
Hai mắt đờ đẫn nhìn con đường phía trước, chầm chậm chạy được mấy chục mét, một chiếc xe đạp từ phía sau tiến đến, người trên xe lạ lẫm nhìn chiếc xe sang trọng đang lờ đờ như rùa bò trên đường, sau đó tiếp tục đạp về phía trước.
Sau này, Lưu Đại Lỗi thổ lộ tâm trạng của mình khi ấy với Tiểu Úy Tử. Có lẽ vì vô vị, có lẽ vì sự nghĩa hiệp còn sót lại trong tim, tóm lại chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cậu ta liền đuổi theo. Có đánh ch.ết cậu ta cũng không thừa nhận rằng, đó là vì mái tóc dài bay bay theo gió, tấm lưng thon gầy khi lướt qua khóe mắt cậu ta quá giống chị dâu.
Cảm nhận được có người đang đuổi theo, cô gái trên xe đạp khẽ quay đầu liếc nhìn, rồi lập tức điên cuồng đạp. Cái đầu của Lưu Đại Lỗi bị hai chữ trung và nghĩa của anh Khương và chị dâu giày vò đến không chịu nổi nữa, nên nhất thời không phản ứng được. Cậu ta chỉ nghĩ nửa đêm nửa hôm thế này đường phố vắng vẻ, nhưng cũng phải chú ý chứ, đạp nhanh như thế nếu phanh gấp thì thế nào.
Chiếc xe đạp phóng rất nhanh, chớp mắt đã tới đầu đường, phanh gấp rồi dừng lại trước chiếc xe 110.
Thấy cô gái đi xe đạp áp sát lại gần cửa xe 110 nói gì đó, còn thỉnh thoảng quay đầu lại chỉ chỉ về phía mình, lúc ấy Lưu Đại Lỗi mới ngớ người ra, nhìn cảnh sát xuống xe đi về phía mình, chỉ cảm thấy ánh đèn xe 110 thật nhức mắt.
Đôi mày nhướng cao, đôi mắt phẫn nộ tố cáo, Lưu Đại Lỗi xuống xe liếc nhìn cô gái gầy tới đáng thương kia một cái, lòng thầm nghĩ lần này thì hiểu lầm to rồi.
Lại phải kiểm tr.a nồng độ cồn trong hơi thở, lấy ra các loại giấy tờ tùy thân, loanh quanh một hồi, Lưu Đại Lỗi giơ cổ tay lên trước mặt vị cảnh sát, ý bảo nhìn thời gian trên đồng hồ: "Tôi cũng là có ý tốt! Gần ba giờ sáng tới nơi rồi, cô gái này lại đi một mình trên đường, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao? Tôi chẳng qua chỉ muốn tiễn cô ấy một đoạn, giúp đỡ cô ấy mà thôi".
Trong bóng tối, chiếc đồng hồ Rolex mạ vàng của Lưu Đại Lỗi làm nhức mắt anh cảnh sát. Ở thành phố Nguyên Châu người có tiền nhiều vô cùng, định tỏ vẻ gì trước mặt tôi? sắc mặt anh cảnh sát trở nên khó coi.
"Tốt bụng? Anh là kẻ xấu!" Cô gái bị đuổi theo đứng cạnh, xe cảnh sát, tức giận chỉ trích, "Nửa đêm canh ba còn lái xe chậm như vậy, lại lén lén lút lút liếc tìm khắp nơi. Nhìn thấy tôi thì lập tức tăng tốc đuổi theo, anh nói xem anh có ý gì? Nhìn cái mặt dơi mỏ chuột của anh đã biết không phải người tốt rồi!".
Lưu Đại Lỗi lớn thế này rồi, dù chưa bao giờ có ai khen mình đẹp trai, nhưng cũng thấy các nét trên mặt bình thường, chẳng phải hổ thẹn với xã hội. Hơn nữa năm đó sư phụ cũng đã nói điều kỵ nhất của kẻ trộm là có khuôn mặt gian tà. Hình tượng Lưu Đại Lỗi cố gắng nhào nặn lên hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ bị người ta chỉ thẳng vào mũi mắng là "gian". Con gà công nghiệp này rõ ràng đang muốn sỉ nhục tự trọng nghề nghiệp của mình mà.
Ánh mắt Lưu Đại Lỗi di chuyển từ mái tóc cô gái xuống tới mũi giày, vừa nhìn vừa hối hận, thầm nghĩ: Vừa rồi mắt mình bị sao vậy? Cô ta giống chị dâu ở điểm nào chứ?
Mặc dù gầy giống chị dâu, nhưng gầy tới mức ngực còn bằng hơn cả chị dâu nữa, vừa nhìn đã biết thời dậy thì không được ăn uống đầy đủ. Hơn nữa, cô ta cũng chẳng có đôi mắt cong lên dịu dàng khi cười như chị dâu, cũng không có kiểu cười rồi mới nói của chị dâu. Ngược lại, mày rậm mắt to, khuôn mặt nhỏ xíu, từ trên xuống dưới chẳng có vẻ gì giống phụ nữ cả, rõ ràng là chưa trưởng thành.
Từ trong ra ngoài chẳng có chỗ nào có thể kích thích dục vọng của đám đàn ông, "Có ý với cô? Cũng không tự soi gương nhìn lại mình xem!".
Phụ nữ kỵ nhất có lẽ là những lời như thế, Lưu Đại Lỗi nói xong liền hối hận. Cậu ta dù rảnh rỗi tới đâu thì cũng không có hứng thú nửa đêm canh ba đứng ở giữa đường đấu khẩu với người khác. Thấy mày cô gái chau lại, ngực nhô ra phập phồng, bộ dạng như chuẩn bị chiến đấu, Đại Lỗi lập tức lùi về sau một bước, nở nụ cười, quay đầu nói với hai người cảnh sát: "Đại ca, tôi là người tốt thật mà. Anh nói xem giữa đường to trời sáng thế này, tôi có thể làm gì chứ?", nói rồi đưa thuốc cho hai người họ.
Hai người cảnh sát chặn tay cậu ta lại, "Chúng tôi không ai quen anh, đừng tỏ vẻ thân thiện".
Lưu Đại Lỗi thu thuốc về, cúi người, "Tôi kiểm điểm, kiểm điểm! Vừa rồi đúng là tôi đã sai, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy làm việc nghĩa là trách nhiệm của mỗi công dân trong thành phố...".
Ba người đứng cạnh xe cảnh sát quay sang nhìn nhau, ngay sau đó Lưu Đại Lỗi lại ngẩng đầu, trịnh trọng nói với cô gái kia: "Làm cô hoảng sợ rồi, xin lỗi".
Với diễn xuất kịp thời của cậu ta, cô gái bĩu môi, lẩm bẩm: "Anh vờ vịt chứ gì!", nói rồi nhìn về phía hai anh cảnh sát.
Lưu Đại Lỗi biết những chuyện thế này dù luận về động cơ hay chứng cứ, mình vẫn sẽ là người hàm oan. Cậu ta chỉ đơn thuần là không muốn giao tiếp với người trong "nha môn", mà muốn nhanh chóng thoát thân, vì vậy mới nhũn nhặn, để mọi người cùng có bậc bước xuống.
Quả nhiên đối phương là người thông minh, giáo huấn một hồi rồi cho cậu ta đi. Trước khi lên xe, nghe cô gái kia thương lượng với hai người cảnh sát, nhờ họ đưa đi, cậu ta thầm nghĩ phụ nói không sai, trên thế giới này chẳng có ai là kẻ ngốc cả, làm gì có ai cần cậu ta phải tỏ ra tốt bụng.
Chuyện tối nay nói ra chỉ tổ khiến người khác cười chê Lưu Đại Lỗi đương nhiên sẽ chẳng kể cho chị dâu, còn trước mặt đám huynh đệ Nghiêm Quan, Bá Long, cậu ta càng không thể phá hoại thanh danh.
Mùa hè năm thứ hai, mẹ Lưu Đại Lỗi đột nhiên gọi điện tới, nói rằng đã hẹn cho cậu ta đi xem mặt. Nghe nói nhờ vả họ hàng thân thích khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được cho cậu ta một người thích hợp ở thôn bên cạnh. Là họ hàng của cháu dâu cậu Bảy, dáng chuẩn, nhà chỉ có một anh trai, không phải trách nhiệm gì, hơn nữa tốt nghiệp xong còn ở lại thành phố làm việc.
Trong lòng Lưu Đại Lỗi thấp thỏm, ngồi trong nhà hàng đã đặt sẵn suy đi nghĩ lại, người như thế... liệu có thích mình không?
Quá thời gian hẹn gần nửa tiếng đồng hồ, một người con gái ngồi xuống trước mặt cậu ta. Đối phương cười tươi rói, "Anh chính là Lưu Đại Lỗi? Em là Thư Thiến Thiến. Xin lỗi đã đến muộn".
Lưu Đại Lỗi phải cố hết sức mới ngậm được mồm vào, biết không cần phải nói thêm lời nào nữa, chuyện này hỏng rồi.
Nào ngờ đối phương lịch sự nhìn cậu ta, không có ý chán ghét, ngược lại còn cười, hình như rất thích thú.
Bánh miễn phí đúng là rơi xuống thật rồi sao? Lưu Đại Lỗi ngồi thẳng người, thận trọng hỏi, "Thư Thiến Thiến ở thôn Tiểu Long Câu làng Tam Táo?".
Thấy đối phương gật đầu, lúc đó cậu ta mới thở phào, vui vẻ, "Đói rồi phải không, ăn cơm trước đã, gọi món gì em thích ăn nhất đi".
Người phục vụ mang menu đến, khuôn mặt đen sì giống hệt bộ đồng phục anh ta đang mặc.
Có điều Lưu Đại Lỗi hoàn toàn chẳng để ý.
Sau màn tự giới thiệu, ánh mắt Đại Lỗi chỉ tập trung vào người ngồi đối diện. Giờ đang là tháng Tám, Thư Thiến Thiến mặc chiếc váy ngắn tay, để lộ hai cánh tay trắng ngần, các ngón tay cầm dĩa cong lên, đúng là rất đáng yêu. Mùi nước hoa nhàn nhạt lan tỏa, Lưu Đại Lỗi như say.
Trong lúc đầu óc cậu ta còn đang lơ mơ, đối phương đột nhiên hỏi: "Nghe nói anh làm ở Công ty Than luyện cốc? Vậy sau này có ý định phát triển tới Nguyên Châu không?".
"Anh thường xuyên đi công tác ở Nguyên Châu, nhưng cái này không ảnh hưởng, em yên tâm."
Thư Thiến Thiên hài lòng gật đầu, "Làm việc vất vả lắm nhỉ, nghe chị dâu họ em nói, lợi nhuận công ty anh rất khá, tiền lãi hằng năm không ít".
Tiền lợi tức đúng là có, nhưng Lưu Đại Lỗi chưa bao giờ giải thích với mẹ mình về việc chia lợi tức, nghĩ chắc mẹ cũng chẳng nói kỹ với đối phương.
"Anh yêu cầu không cao, đủ dùng là được. Hơn nữa phần lớn đều đưa cho mẹ anh hết, bà cầm tiền anh yên tâm." Lưu Đại Lỗi thật thà.
Nhân viên phục vụ mang hai đĩa thịt bò bít tết lên, vừa đúng lúc che khuất cái chau mày của Thư Thiến Thiến.
"Vậy nếu sống ở Nguyên Châu, anh có suy nghĩ đến một vài vấn đề thực tế không, ví như thuê phòng, hộ khẩu, việc học hành cho con cái…"
Dao dĩa trên tay Lưu Đại Lỗi dừng lại, "Cái này đúng là anh chưa từng nghĩ. Giờ lương cũng khá, cũng tiết kiệm được một ít, nhưng năm ngoái giúp em trai mua hai chiếc xe để làm ăn, còn lại chẳng bao nhiêu. Nếu mua nhà ở Nguyên Châu... cái này, phải một, hai năm nữa mới dám nghĩ".
Thư Thiến Thiến lập tức sững người.
"... Còn nữa, công việc của anh ở đó không thể thay đổi, lão đại luôn chê bai anh việc chính không làm, chỉ lãng phí cơm gạo nhưng đừng tưởng, không phải anh tự khen, chứ mấy việc nhỏ đó khiến lão đại cũng phải đau đầu. Thiếu anh không được."
"Lão đại?" Thư Thiến Thiến mặt hoài nghi.
"Đúng thế, là sếp anh, anh lái xe cho anh ấy."
"Lái xe?" Ánh mắt Thư Thiến Thiến hết nhìn đồng hồ rồi lại tới bộ vest Lưu Đại Lỗi mặc trên người, không thể tin vào mắt mình, lẩm bẩm, "Không phải nói anh là trợ lý tổng giám đốc Công ty Than luyện cốc Vấn Sơn sao?".
"Đúng thế. Nhưng đấy là nói cho hay thôi, thực ra chỉ là lái xe. Sau khi ra tù, anh theo anh Khương..."
"Ra tù?!"
m sau cao vút, nửa như có thể nghe thấy cả tiếng phì cười. Lưu Đại Lỗi ngạc nhiên, "Đúng thế, mẹ anh không nói chuyện của anh cho em nghe à?".
"Em..." Thư Thiến Thiến cầm khăn ăn trên đùi ném lên bàn, rồi tìm túi của mình.
"Thiến Thiến... Thư..."
"Anh!" Ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào bộ mặt bất an của Lưu Đại Lỗi, "Coi như hôm nay em không đến".
Sau đó, tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà gấp gáp như chạy loạn, Lưu Đại Lỗi vẫn ngồi thẫn thờ ở đó.
"Mẹ, sao mẹ lại lừa người ta?" Cậu ta hỏi qua điện thoại.
"Chẳng phải vì con sao? Không cần nói nữa, mẹ biết nhất định là hỏng rồi." Đầu dây bên kia bất giác thở dài, "Độc Tử, con nghĩ xem, kiểu người con thích liệu có thích con không? Chỉ có Thu Chi là không chê con ngồi tù, một cô gái tốt biết bao. Nghe mẹ nói, hãy ngoan ngoãn lấy con bé, sống cho tử tế, như thế tốt hơn".
"Thưa quý khách, Budding nhân socola ngọt của anh."
"Ừm." Lưu Đại Lỗi bừng tỉnh, buồn bã tiếp tục ăn.
"Thưa quý khách, quý khách dùng sống dao để cắt thịt bò." Phục vụ nhắc nhở.
Động tác bất chợt dừng lại, Lưu Đại Lỗi khó khăn ném con dao xuống, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy kia, đôi mắt đang cười nhạo cậu ta.
Thấy người đối diện nhìn mình, chủ nhân của đôi mắt lập tức mím chặt môi, nghiêm túc lui sang một bên.
Lưu Đại Lỗi trầm mặc, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với miếng thịt bò. Đột nhiên nhớ ra đôi mắt quen thuộc của nha đầu kia, cậu ta mở trừng mắt nhìn, đồng thời vẫy tay.
Người phục vụ chỉ vào mình như dò hỏi, thấy Lưu Đại Lỗi gật đầu, lúc ấy mới chầm chậm bước đến: "Quý khách cần gì?".
Giọng nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn không giống thứ giọng the thé chỉ trích cậu ta hôm đó.
"Ăn cơm một mình nuốt không trôi."
"Có cần tôi giúp quý khách gọi điện cho bạn không?"
"... Thôi."
Lưu Đại Lỗi lặng lẽ cắt nhỏ miếng thịt bò, rồi nói: "Tôi là người tốt, hôm đó đã nói với cô rồi". Cậu ta chầm chậm nhai từng miếng thịt bò vẫn còn đỏ, "Nhưng chẳng ai tin".
"Thưa quý khách, nếu không có việc gì khác cần giúp đỡ, tôi xin lui ra trước." Nói thì nói thế, nhưng người phục vụ vẫn đứng yên.
Lưu Đại Lỗi làm như không nghe thấy, "Tôi đã từng ăn cắp tiền, đánh nhau, ngồi tù, những người biết chuyện ai dám tin tôi là người tốt?", có lẽ cũng chỉ có mình chị dâu.
Lưu Đại Lỗi cầm cốc uống nước, "Vì giữ mạng cho sư phụ mình, vì cha mẹ anh em mình... tôi chỉ muốn đối tốt với những người tử tế với mình thôi mà".
"Đây không phải là lý do." Cô gái đứng bên khẽ nói.
"Nói mấy chuyện này thật vô nghĩa, tôi ít học, không hiểu đạo lý lớn lao, nhưng biết trong mắt các cô, những người từng phạm pháp đều là kẻ xấu. Tôi chỉ băn khoăn tại sao đến người nhà cũng coi thường mình? Như mẹ tôi, cả em trai tôi nữa. Dù em trai tôi không nói, tôi cũng hiểu, nó không muốn tôi về nhà. Tôi là anh cả, trước kia mọi người trong thôn đều nói con trai cả nhà họ Lưu sau này sẽ giỏi giang, ai ngờ người giỏi giang lại là em trai tôi, nó ít nói nhưng trong lòng rất đắc ý. Tôi vừa quay về…" Lưu Đại Lỗi khoát tay, muốn xua đi cảm giác kỳ lạ này.
"... Có lẽ do anh nghĩ nhiều quá."
"Không nghĩ nhiều. Nó rất hận tôi, tôi có thể nhận ra điều đó."
"Vì việc xem mặt bị từ chối, nên phủ định tất cả, điều này không hợp lý."
"Làm gì có đạo lý ấy? Nếu có đạo lý để giảng giải, cô nói xem, chị dâu tôi luôn đối xử tốt với mọi người, liệu có tức giận bỏ đi xa vậy không? Giống như sư phụ tôi, có tiện mời mọi người ăn cơm, không có tiền một mình chịu đói, có thể ch.ết sớm như vậy không? Có điều tôi cũng chẳng trách em trai, từ nhỏ mẹ đã thương yêu tôi hơn, sau khi tôi đi, bà ngày nhớ đêm mong, đổi lại là tôi, tôi cũng không phục."
"Vừa rồi anh còn nói mua cho em trai hai chiếc xe để làm ăn mà?"
"Nó đã trả cả rồi, không liên quan. Nó giận tôi thế nào thì tôi vẫn là anh trai nó, trước kia nó chèo chống gia đình, giờ tôi giúp được chút nào thì giúp."
"Năm ngoái anh nói muốn đưa tôi về, thật sự là tôi hiểu lầm anh à?"
"Còn giả nữa?"
"... Anh tên là gì?"
"Lưu Đại Lỗi... Còn cô?"
Mũi giày của người phục vụ khẽ nhấc lên, gõ xuống nền nhà, "Tôi là Ngụy Úy".