Chương 40
Editor: Trà Đá.
Lần trước Cố Đông Thần yêu cầu giám định DNA, bởi vì chuyện đó đột nhiên xảy ra, Khương Đường không có bất kỳ chuẩn bị nào, Cố Đông Thần nói cần bứt năm sợi tóc của Đóa Nhi, cô để cho anh bứt, nhưng con gái khóc khiến Khương Đường đau lòng, lần này cô tìm hiểu kỹ, dùng tăm bông lấy nước miếng của Đóa Nhi. Đóa Nhi không đau, cho là mẹ đang chơi trò chơi mới với mình, ngoan ngoãn nằm im, hết sức thuận lời.
Buổi trưa Thẩm Kình đến dùng cơm, Khương Đường lặng lẽ đưa cho anh một cái phong bì có đựng cây tăm bông. Bình thường muốn biết kết quả thì phải mấy mấy ngày, nhưng Thẩm Kình và Cố Đông Thần là những ông chủ có tiền nên sẽ không làm theo trình tự như bình thường, gần tối Thẩm Kình quay lại, thừa dịp Khương Thục Lan đang bận việc ở trong bếp, anh hả hê đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm cho Khương Đường, nụ cười của anh đã nói lên tất cả.
Nhưng Khương Đường vẫn nhìn lại để xác nhận một lần nữa.
“Anh đã nói là Đóa Nhi giống anh rồi mà.” Thẩm Kình ngồi ở bên cạnh cô, bế Đóa Nhi, để tiểu nha đầu ngồi trên đùi anh rồi bế cô bé lên cao. Đóa Nhi rất thích chơi như vậy, nhưng mẹ và bà ngoại sức yếu, giơ lên cao mấy cái rồi thôi, hôm nay được chú giơ lên cao mấy lần chưa ngừng, Đóa Nhi cực kỳ cao hứng, đôi tay ôm trước ngực, nhìn Thẩm Kình toét miệng cười.
“Đóa Nhi gọi ba nào.” Thẩm Kình liếc mắt vào nhà bếp, rồi bồng con gái vào ngực, hôn một cái thật sâu.
Đóa Nhi a a mấy tiếng.
“Tạm thời anh đừng có dạy con bé như vậy.” Khương Đường cất xong tờ giám định, rồi nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Kình.
Thẩm Kình hiểu sự lo lắng của cô, anh nhìn con gái, thu hồi nụ cười, nghiêng đầu hỏi Khương Đường, giọng nói không nghiêm chỉnh: “Em nghĩ tương lai giải thích mối quan hệ của chúng ta với người nhà anh như thế nào đây? Đừng nói với anh là em không muốn giải thích, vậy thì không công bằng với Đóa Nhi, con bé phải được biết anh là ba ruột của nó.”
Khương Đường nhìn xuống, thấy ánh mắt lanh lợi đen nhánh của con gái đang nhìn mình, bởi vì Thẩm Kình nhìn cô, nên tiểu nha đầu cũng quay lại nhìn cô.
Chuyện lớn như vậy, Khương Đường rõ ràng là đã từng nghĩ đến, nhưng cô không biết phải làm như thế nào. Đúng như Thẩm Kình nói, nếu không nhận, thì không công bằng với con gái, nhưng nhận, với thân phận của Thẩm Kình, với mối quan hệ của Thẩm Kình và Thẩm Tố, cô lại là người mẫu của công ty Thẩm Tố, công chúng sẽ tin cô và Thẩm Kình chỉ là tình một đêm sao?
Bị chồng phản bội, vợ đau lòng ra ngoài uống rượu say phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Tình một đêm, công chúng phê phán nhưng có thể lý giải được, nhưng bởi vì chồng lạc lối thì vợ đã ra ngoài quấn lấy “người tình”, sau đó còn lên tiếng thanh minh “lừa gạt” công chúng để được tha thứ, chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng cô sẽ bị mất lòng tin với công chúng thôi.
Chỉ có cô và Thẩm Kình là hiểu rõ chân tướng của câu chuyện, Thẩm Tố, và dì có thể sẽ tin lời bọn họ nói, nhưng người khác thì chắc chắn không tin.
Nếu Khương Đường không còn quan tâm đến danh tiếng, đặc biệt xác nhận không ở cùng một chỗ với Thẩm Kình. Như vậy cũng quá hồ đồ.
Tình thế khó xử, bên tai chợt truyền đến giọng nói trầm thấp chững chạc của Thẩm Kình: “Đường Đường, anh có biện pháp.”
Khương Đường quay lại nhìn anh, Thẩm Kình nhìn cô cười: “Nếu em hôn anh, thì anh sẽ nói cho em biết.”