Chương 71

Editor: Trà Đá


Phùng Duyệt đóng vai một nữ sinh học cấp ba, quần áo tóc thắt bím đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng. Sau khi chuẩn bị xong, cô ta chạy đến phòng hóa trang của Khương Đường, đứng ở bên cạnh tò mò nhìn thợ trang điểm cho Khương Đường. Khương Đường là một người biết giấu cảm xúc, cho dù có ghét Phùng Duyệt, thì cô cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn thân thiết chăm sóc cho Phùng Duyệt.


Phân cảnh này bắt đầu chuyện chị em nhà họ Khang, đi đến chỗ nhà trọ thì bắt đầu quay, đạo diễn và quay phim đều đang ở dưới lầu chuẩn bị, hóa trang xong, Khương Đường và Phùng Duyệt cùng đi thang máy xuống, đi theo chỉ có Chu Châu. Cửa thang máy đóng, không gian bên trong nhỏ hẹp, một phút trước Khương Đường bình dị gần gũi, bây giờ đôi môi cô mím chặt trầm mặc không nói, Chu Châu cũng không nói chuyện, Phùng Duyệt len lén nhìn Khương Đường, chợt có chút lo lắng.


Trong lòng có quỷ, cô ta luôn lo lắng Khương Đường phát hiện ra sự thật, bây giờ Khương Đường không nói lời nào, là đang chuẩn bị nhập vai, hay là…….


Phùng Duyệt đang lo lắng sợ hãi, thì Khương Đường khẽ nghiêng đầu, nhìn cô ta, cả người Phùng Duyệt lập tức căng thẳng, rồi sau đó lơ đãng chống lại ánh mắt của Khương Đường, cười một cái, giống như đang căng thẳng vì sắp quay phim.


Khóe môi Khương Đường hơi vểnh, bên ngoài cười một cách chuyên nghiệp nhưng trong lòng cô không cười, “Quên hỏi, cô có chị gái không?”
Nụ cười Khương Đường hơi châm chọc, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng có thâm ý, Phùng Duyệt cảm thấy hơi lạnh bắt đầu tràn ra từ lòng bàn chân.


available on google playdownload on app store


Tại sao Khương Đường lại hỏi như vậy? Là có nghi ngờ sao?
Phùng Duyệt cố gắng giữ vững bình tĩnh, không có thời gian cho cô ta suy tính quá lâu, Phùng Duyệt nói láo theo bản năng: “Không có, tôi là con gái một.”


Quay phim quan trọng hơn, cô ta không thể để Khương Đường hoài nghi mình được, ngược lại nếu như Khương Đường đã biết, thì cô ta có trả lời như thế nào thì cũng không có ý nghĩa gì hết.
Con gái một……………


Khương Đường cười lạnh, liếc mắt nhìn Phùng Duyệt một cái, đúng vào lúc này, thang máy ngừng, trong nháy mắt Khương Đường khôi phục lại thái độ bình thản, giống như những chuyện mới xảy ra chỉ là ảo giác của Phùng Duyệt. Nhưng Phùng Duyệt biết đó không phải là ảo giác, nhìn bóng dáng Khương Đường đi ra khỏi thang máy, Phùng Duyệt khẳng định, Khương Đường đã biết thân phận của cô ta rồi, nếu không thì thái độ đã không thay đổi như vậy.


Nhưng tại sao Khương Đường lại không tố giác cô ta? Có Thẩm Kình chống lưng, Khương Đường hoàn toàn có thể dùng danh tiếng ngôi sao lớn.


Phùng Duyệt không đoán ra được lý do Khương Đường giữ cô ta lại, Khương Đường hận cô ta như vậy, có phải còn có âm mưu sâu độc hơn cả việc đuổi cô ta đi?


Phùng Duyệt sợ, đặc biệt là lúc quay thì Khương Đường lại xem cô ta như em gái, giơ tay nhấc chân đều tỏ vẻ chăm sóc em gái…….. Thân thiết gần như quỷ dị.
“Cắt!”


Truyền tới bên tai là giọng nói giận dữ của đạo diễn, Phùng Duyệt chợt hoàn hồn, chỉ thấy mọi người ở xung quanh bao gồm đạo diễn Đàm Kinh và tất cả nhân viên làm việc đều đang nhìn cô, không đợi Phùng Duyệt ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Đàm Kinh trầm mặt đổ mọi tức giận lên người cô ta: “Cô đang làm cái gì vậy Phùng Duyệt? Không phải buổi trưa đã ăn cơm chung với Khương Đường rồi sao, sao bây giờ lại nhìn ngơ ngác như vậy hả? Chưa từng thấy người đẹp đúng không? Ngay cả một cảnh đi vào cửa đơn giản như vậy cũng không diễn được, sinh viên Bắc Ảnh tệ như vậy sao?”


Lần đầu tiên Phùng Duyệt bị một người phê bình nặng nề đến như vậy!


Mặt Phùng Duyệt đỏ tới mang tai, nhìn Đàm Kinh đang trong cơn thịnh nộ, nhìn lại người khác cũng đều đang dùng ánh mắt chê cười cô ta, Phùng Duyệt mới học năm thứ hai đại học, cảm thấy xấu hổ không thôi, mắt cũng nhòa nước mắt rồi, lập tức xin lỗi Đàm Kinh: “Xin lỗi, tôi……………”


“Một phút, tôi cho cô một phút nuốt nước mắt vào trong, chuẩn bị xong thì lập tức quay tiếp.” Đàm Kinh không nhịn được cắt đứt lời cô ta, ngay sau đó an ủi Khương Đường, “Lúc nãy Khương Đường biểu hiện rất được, tiếp tục giữ vững tâm lý là tốt.”


Khương Đường gật đầu một cái, đau lòng ôm bả vai Phùng Duyệt, đưa cô ta qua một bên dọn dẹp cảm xúc, vừa đi vừa nhỏ giọng an ủi. Bả vai Phùng Duyệt được Khương Đường ôm lấy, cả người cô ta lập tức cứng ngắc, nhìn Khương Đường khó tin, chỉ thấy khuôn mặt Khương Đường dịu dàng, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia thì không có bất kỳ quan tâm nào, chỉ có giá rét thấu xương.


Phùng Duyệt lập tức hiểu ra!
Khương Đường muốn tạo áp lực với cô ta, muốn tâm lý của cô ta bất ổn không thể nhập vai được, muốn cô ta bị bêu xấu trước mặt nhiều người!


Phùng Duyệt ý thức được quỷ kế của Khương Đường, cô ta cắn răng hận hận, không chịu thua nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cô ta phải biểu hiện thật tốt, không thể để cho Khương Đường thỏa mãn được.


Dù sao cũng là sinh viên trường danh tiếng, hơn nữa lại không phục, Phùng Duyệt khôi phục lại rất nhanh, cô ta đương nhiên tự đánh giá tâm lý của bản thân rất tốt, nhưng khi quay phim thì lại phạm lỗi, Đàm Kinh không cần phải cố ý bới móc, một lần nữa nghiêm khắc phê bình cô ta trước mặt mọi người, mà từ trước đến nay Đàm Kinh rất nghiêm khắc đến nỗi các diễn viên chuyên nghiệp còn phải e ngại, hôm nay Phùng Duyệt liên tiếp phạm sai lầm nên các nhân viên bị mắng, tất cả mọi người cảm thấy cực kỳ bình thường. Bị đạo diễn bắt diễn lại đến năm lần, buổi trưa Lục Mạn và Tạ Nhã còn có biểu hiện tốt với cô ta, bây giờ hai người bọn họ cũng cau mày bất mãn với biểu hiện của Phùng Duyệt, Khương Đường diễn xuất chưa đạt, bởi vì cô mà tiến độ công việc bị trễ nãi cũng có thể bỏ qua được, nhưng Phùng Duyệt là cái gì? Một vai đơn giản như vậy cũng diễn không được nữa…………..


“Thôi, bỏ qua phân cảnh này đi, bây giờ quay phân cảnh An Khang và Tạ Giai Âm gây gổ.”


Sau lần thứ sáu, trên mặt Đàm Kinh u ám, rồi bảo Khương Đường, Lục Mạn lên trên lầu chuẩn bị, sau đó có ý giận chó đánh mèo, không thèm để ý Phùng Duyệt đang khóc lóc nói xin lỗi, Đàm Kinh lạnh lùng nói với phó đạo diễn: “Lập tức thay diễn viên khác đóng vai Khang Lỵ, tôi không cần một bình hoa di động.”


Mặt mũi Phùng Duyệt trắng bệch, cả người lảo đảo muốn ngã, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đàm Kinh: “Đạo diễn, xin ông cho tôi thêm một cơ hội nữa được không? Tôi nhất định không phạm sai lầm nữa, đạo diễn…………” Đây là vai diễn đầu tiên cô ta nhận được, cô ta âm thầm chuẩn bị lâu đến như vậy, tại sao nói đổi người là đổi người được.


“Đạo diễn, tôi van cầu ông………..” Phùng Duyệt cúi người về phía Đàm Kinh, cực kỳ hèn mọn.
Đàm Kinh cũng không thèm nhìn cô ta, trực tiếp bảo nhân viên đuổi cô ta đi.


Phùng Duyệt không cam lòng, cánh tay bị nhân viên bảo vệ kéo đi, mọi người xung quanh dùng ánh mắt lạnh lùng không quan tâm đến kết cục của cô ta, Phùng Duyệt chỉ cảm thấy chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, song khi cô ta quay đầu lại, vô tình thấy bóng dáng cao gầy của Khương Đường và Lục Mạn đang đi đến, cảm giác không cam lòng đột nhiên hóa thành lửa giận hừng hực.


Phùng Duyệt sử dụng cả sức lực toàn thân, thoát khỏi nhân viên bảo vệ, đôi mắt đỏ ngầu nhào về phía Khương Đường: “Khương Đường, là cô cố ý! Cô hận tôi vì tôi là em gái cùng cha khác mẹ với cô, cô không muốn đóng phim chung với tôi, nên giở trò cố ý đuổi tôi đi có đúng không?”


Lời vừa nói ra, trừ Đàm Kinh và Chu Châu, thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Khương Đường cũng khiếp sợ trợn to hai mắt, mờ mịt luống cuống níu người Phùng Duyệt: “Cô…… Cô nói cái gì?”


“Phi!” (phỉ nhổ) Phùng Duyệt nhổ nước bọt vào Khương Đường, nhìn bộ dáng kỹ nữ lầu xanh kia của Khương Đường, cô ta tức giận đến nỗi muốn giết người: “Bớt làm bộ làm tịch đi, cô đã biết tôi là chị em cùng cha khác mẹ rồi không phải sao? Nếu không thì tại sao trong thang máy lại hỏi tôi có chị gái không? Tại sao lại liếc tôi? Được, bây giờ tôi đã bị đuổi cổ ra khỏi bộ phim rồi, cô vui lắm chứ gì?”


Khương Đường ngơ ngác, chưa kịp phản ứng.


Người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, Lục Mạn đã hiểu, chạy đến ngăn cản trước người Khương Đường, cau mày trách cứ Phùng Duyệt: “Tiểu Duyệt, cô bị đuổi ra khỏi bộ phim là vì cô diễn xuất quá tệ, mọi người cũng thấy rất rõ, cô là ai thì quan liên quan gì ở đây, hơn nữa buổi trưa lúc ăn cơm Khương Đường đối xử với cô tốt như vậy, mới vừa rồi cũng khích lệ cô, cô cũng chẳng nói gì đến thân phận của cô, nếu cô không nói thì ai mà biết cô là Phùng Duyệt? Cô luôn miệng chỉ trích Khương Đường, vậy tại sao ngay từ đầu cô không nói cho mọi người biết thân phận của cô, cô giấu giếm để làm gì?”


Phùng Duyệt nghẹn lời, còn muốn cãi lại, thì Lục Mạn đã u oán nhìn về phía phó đạo diễn bên cạnh Đàm Kinh: “Lúc đầu tuyển vai, có biết cô ta là ai không?”


Phó đạo diễn thật lòng rất oan uổng, ngó ngó Khương Đường, lúng túng nói: “Chúng tôi chỉ biết cô ta tên họ là Phùng Duyệt, còn những cái khác thì không biết.”


Lục Mạn hừ lạnh một tiếng, khoác cánh tay Khương Đường đi vào thang máy: “Muốn dựa vào Khương Đường để nổi tiếng sao, không đáng tức giận vì loại người như cô ta đâu Khương Đường.”


Khương Đường quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người “Em gái” cùng cha khác mẹ ở đối diện, cho đến khi đi vào thang máy rồi, cô mới thở dài, cười khổ với Lục Mạn và Tạ Nhã, “Quả nhiên cuộc sống còn cẩu huyết hơn cả tivi, nếu sớm biết cô ta là ai, thì buổi trưa đã dâng mâm cơm lên đầu cô ta rồi.”


Lục Mạn bật cười, vỗ vỗ lưng Khương Đường: “Làm tôi sợ hết hồn, trước tình hình như thế mà cô cứ bình tĩnh như vậy, tôi còn tưởng cô biết chuyện hai người là chị em đó.”


Khương Đường lắc đầu một cái, sau đó hai hàng lông mày cô nhíu lại, bất đắc dĩ nói: “Cô ta gây náo loạn như vậy, chắc chắn truyền thông sẽ nhảy vào.”
Lục Mạn và Tạ Nhã nhìn nhau, cũng là minh tinh lớn, sao có thể không đoán ra được truyền thông sẽ nói như thế nào?
~
Bắc Kinh


Sau khi Thẩm Kình đích thân tiễn một vị khách hàng quan trọng ra về, thì anh quay lại phòng làm việc trên tầng cao nhất, máy vi tính đã ở trong trạng thái nghỉ, màn hình máy tính liên tục thay đổi hình Khương Đường ôm Đóa Nhi. Thẩm Kình nhìn màn hình máy tính cười cười, nhìn một lúc lâu mới di chuyển con chuột, không nôn nóng, ngày mai là có thể được gặp bà xã và con gái rồi.


Mới vừa hết bận, nên Thẩm Kình tương đối rảnh rỗi, anh tiện tay dạo một vòng blog, tò mò không biết có tin tức gì về Khương Đường, kết quả là ngay trang chủ đã thấy được đề tài nóng bỏng xoay quanh tên tuổi bà xã: #Ngôi sao lớn Khương Đường, không cho em gái quay phim cùng#


Khương Đường còn có em gái sao?
Thẩm Kình nhấp vào bài báo, vừa nhấp vào thì lập tức nhớ ra, Phùng Tuấn hình như có một đứa con gái chung với Tiểu Tam, vậy cũng được gọi là em gái sao?


Anh đọc lướt qua nội dung, bao gồm luôn cả đoạn video Phùng Duyệt la lối om sòm mắng Khương Đường, Thẩm Kình bật cười, cầm điện thoại di động lên, trước tiên là gọi điện thoại cho Khương Đường. Khương Đường đang bận, nên túi sách và điện thoại di động đều giao cho Chu Châu giữ, Chu Châu nghe thấy chuông điện thoại reo, cô ta lấy ra, thấy người gọi là Thẩm Kình, cô ta lặng lẽ đi ra bên ngoài hành lang nghe máy, nói cho Thẩm Kình biết là bây giờ Khương Đường đang bận không tiện nghe điện thoại.


Thẩm Kình “Ừ” một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện, anh quay ghế một vòng, sau đó viết lên blog:


“Diễn viên mới diễn xuất quá tệ, tệ đến nỗi đạo diễn phải đuổi ra khỏi bộ phim, nhìn thấy Đường Đường nhà tôi ra vẻ ngôi sao lớn chỗ nào? Về sau nếu có đoàn làm phim nào lợi dùng cô ấy, thì tôi sẽ đưa một đội quân đến dẹp nát đoàn phim đó [nhe răng] [nhe răng] [nhe răng], Khương Đường, lần sau rút kinh nghiệm, nếu là ngôi sao lớn, thì chớ dại dột để người ta lợi dụng khi dễ.”






Truyện liên quan