Chương 81
Editor: Trà Đá.
Sau khi quay phim ở đảo Bali, Khương Đường về nước thì thấy Thẩm Kình đã chuẩn bị xong hết chứng cứ quan trọng về bức ảnh do Phùng Duyệt dựng lên.
“Sao anh điều tr.a được chuyện về tấm hình này?” Trong phòng ngủ, Khương Đường nhìn Phùng Duyệt trong tấm hình, nghi ngờ hỏi. Quả thật ngũ quan của Phùng Duyệt quá giống cô, nhưng chiều cao của hai người thi chênh lệch khoảng mười centimet, lúc trước Thẩm Kình mời chuyên gia phân tích dấu vết Photoshop trong hình, kết quả đạt được rất nhỏ, cô mới liên hệ người trong ảnh là Phùng Duyệt.
“Người nhiếp ảnh gia kia còn giữ lại một bản.” Thẩm Kình ngồi bắt chéo hai chân, nói. Khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, các ngành nghề đều có cao thủ đứng đầu, có vài người Photoshop còn để lại dấu vết rất rõ ràng, có người lại có thể làm giả như thật, dĩ nhiên lần này Photoshop rất thành công, còn Phùng Duyệt giả trang thành Khương Đường không khó. Mặc kệ nói thế nào, hiện tại người nhiếp ảnh gia kia trở mặt, chỉ tiếc thủ phạm thật sự ở phía sau là “Lý tiên sinh” rất bí ẩn, thám tử tư cũng không thể tr.a ra được tung tích.
“Tám phần là do Bạch Liên làm.” Thẩm Kình ôm Khương Đường vào trong lòng, anh siết chặt gương mặt mịn màng của cô, giọng nói chắc chắn, “Phùng Duyệt chỉ là người ch.ết thế, người mới vào giới giải trí, diễn xuất không tốt, không dám đả kích những nữ minh tinh ở bên cạnh em, hận em có bản lĩnh lại tiền lương cao, mà còn được trang bị kỹ thuật, nên mới bắt tay với Bạch Liên.”
Khương Đường thả bức ảnh xuống, biết là Lâm Tịch làm thì sao, dù sao bọn họ cũng chẳng có chứng cứ.
“Anh giúp em trả thù nhé?” Thẩm Kình cầm tay cô hỏi.
Ánh mắt Khương Đường bình tĩnh nhìn anh: “Anh muốn trả thù như thế nào? Cũng chụp ảnh ngụy tạo như vậy sao? Anh không sợ nhiếp ảnh gia trở mặt hả?”
Thẩm Kình cười nhạo, xoa xoa đầu cô: “Con ếch xanh nhà họ Cố bị em mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thanh danh của Bạch Liên có thối đến mức nào hắn cũng không quan tâm, chỉ cần con ếch xanh say đắm em một ngày thôi, cũng đủ để em phải gặp xì-căng-đan rồi. Đường Đường, còn nhớ vụ tai nạn xe của Úc Uyển, có người phân tích Bạch Liên trong họa gặp phúc không? Cuối cùng anh lại cảm thấy thời gian xảy ra tai nạn của Úc Uyển rất trùng hợp, lập tức gánh tội thay Bạch Liên, lúc trước chẳng muốn so đo với cô ta, chó cắn nhau cũng không liên quan gì đến chúng ta, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy phiền lòng vì con ếch xanh lại đi nhớ nhung em, anh mời thám tử tư điều tr.a một chút về lịch sử của cô ta. Tai nạn xe cộ của Úc Uyển thật ra là do cô ta làm, cứ coi như là không có một chút chứng cứ đi, nhưng cũng chứng minh lòng dạ cô ta độc ác như thế nào, trước kia chắc chắn cũng phạm những chuyện tày đình khác, bây giờ tốt nhất là nên đưa cô ta vào tù làm bạn với Phùng Duyệt.”
Lâm Tịch hại Úc Uyển cũng đều là giả thuyết, Khương Đường không phải người thích mơ mộng hão huyền, cô chỉ để ý đến kết cục trước mắt Phùng Duyệt.
“Làm sao anh có thể chắc Phùng Duyệt sẽ vào tù chứ?” Người đàn ông của cô giống như xã hội đen trong phim vậy. Giống như đại ca, anh nói gì thì sẽ như vậy, Khương Đường nhịn cười không được, ngửa đầu tựa vào ngực Thẩm Kình: “Dựa Theo pháp luật, thì đây là tội phỉ báng đúng không? Án phạt cho tội này như thế nào?”
“Với tình huống này thì vào tù dài nhất cũng ba năm.” Thẩm Kình không tiếc nuối nói.
Khương Đường không hiểu biết nhiều về pháp luật, điều này nằm ngoài dự đoán của cô, Khương Đường suy nghĩ một chút, coi như hài lòng: “Một sinh viên năm hai, trẻ tuổi xinh đẹp, lại đi tù ba năm, cho dù có ra tù thì trong hồ sơ cũng có vết nhơ, đừng nói là giới giải trí, sợ rằng những công việc khác cũng khó tìm, cũng không biết luật sư anh mời có bản lĩnh đẩy cô ta vào tù được hay không.”
Thẩm Kình hừ lạnh: “Không đẩy vào được, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được tiền thưởng hậu hĩnh từ anh.”
“Làm như chỉ mình anh có tiền ý.” Khương Đường ghét bỏ cái giọng điệu nhà giàu mới nổi của anh, chống tay muốn đứng lên.
Thẩm Kình cười cười, một tay đè Khương Đường xuống salon, một tay kéo váy cô lên. Cười nói lẫn lộn: “Anh có tiền, chứ nếu không thì sao dụ dỗ được bà xã nuôi con gái? Không có tiền thì sao theo đuổi được đại minh tinh như em?”
Khương Đường mới vừa từ sân bay về, con gái ngủ ở phòng riêng với cô bảo mẫu. Hiếm khi có thời gian riêng tư của hai người, Khương Đường cảm nhận được sự nhiệt tình của Thẩm Kình, nên cô cũng không từ chối nữa, cô thoải mái lần tay tới nút áo sơ mi của anh. Thẩm Kình thích nhất phương diện biết hưởng thụ và sảng khoái của cô, anh chê cô chậm chạp, nên anh ngồi chồm hổm, dùng hai tay xé ra, một hàng nút áo trên sơ mi bay ra tứ tung, lộ ra cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của người đàn ông.
Khương Đường nằm ngửa mặt, ánh mắt của anh trở nên cuồng dã.
“Nhớ bao nhiêu?” Thẩm Kình phủ người xuống, hôn lên gương mặt cô.
So với nói, thì Khương Đường thích hành động hơn, cô dùng hai tay ôm cổ anh, dùng môi chặn môi anh, và đôi chân dài như dây leo trượt lên trên.
~
Cuối tháng tư, Khương Đường ủy thác luật sư khởi tố Phùng Duyệt ngụy tạo hình ảnh phỉ báng danh dự của cô.
Tin tức này được tung lên blog, cư dân mạng lại bùng nổ một lần nữa, những người hâm mộ của Khương Đường vốn đã chắc chắn hình ảnh đó là giả tạo rồi, hiện tại Khương Đường kiện Phùng Duyệt thì lập tức chứng minh suy đoán của bọn họ. Người hâm mộ dễ gì tha thứ cho người sỉ nhục thần tượng của mình chứ? Tin tức này giống như đã thổi bùng lên ngọn lửa chiến tranh, những người hâm mộ Khương Đường lập tức chạy qua blog của Phùng Duyệt chỉ trích lăng mạ chửi rủa.
Phùng Duyệt sợ, nhưng ngay lúc cô ta định gọi điện thoại cho Lý tiên sinh thần bí nhờ giúp đỡ, thì Lý tiên sinh đã nhanh chóng nhắn tin trước cho cô: Thẩm Kình đã có chứng cứ rồi, cô cứ thành thật nhận tội, ba năm sau ra ngoài tôi sẽ âm thầm giúp cô vực dậy một lần nữa. Nếu như cô khai ra tôi, thứ nhất là vô dụng, không ai có thể tìm ra tôi, thứ hai cô cũng đắc tội với tôi, thì tôi chẳng thể nào giúp cô trong tương lai được, rốt cuộc làm như thế nào thì là do cô chọn.
Phùng Duyệt kinh hãi, cô ta gọi điện thoại qua, thì đối phương đã khóa máy.
Phùng Duyệt hoang mang lo sợ, lại tìm đến nhờ mẹ mình một lần nữa, chuyện hai mẹ con hãm hại Khương Đường đương nhiên Phùng Tuấn không biết, lúc này cũng không thể giấu diếm được nữa, không thể không nói thẳng ra với Phùng Tuấn. Cho đến bây giờ Phùng Tuấn chưa bao giờ coi Khương Đường là con gái ông ta, Khương Đường có sung sướng hay thiệt thòi ông ta cũng không quan tâm, bây giờ Phùng Duyệt làm chuyện tầm bậy, Phùng Tuấn vừa mắng hai mẹ con họ ngu xuẩn vừa chạy đôn chạy đáo xung quanh để tìm người giúp một tay, hi vọng con gái không phải vào tù.
Nhưng đâu có ai dám đứng ra đối đầu với Thẩm Kình? Ông ta vung tiền tặng quà cũng không ít, nhưng cũng không tìm được người đứng ra giúp đỡ, việc buôn bán của quán rượu cũng không tốt lắm, Phùng Tuấn loay hoay xoay quanh, vợ ông ta nhận thức rõ hiện thực, đau đầu đề nghị Phùng Duyệt: “Chúng ta đã làm mất lòng Thẩm Kình rồi, Lý tiên sinh là hy vọng duy nhất của chúng ta, hắn ta hận Khương Đường như thế, chỉ có chúng ta đứng chung lập trường với hắn ta, về sau hắn ta nhất định sẽ đưa con lên. Tiểu Duyệt, chuyện này con nên nhận toàn bộ…..”
Phùng Duyệt không muốn nhận, không muốn vào tù, nhưng cô ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Tòa án nhanh chóng lập án, giữa tháng tám mở phiên toàn xử lý, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cuối cùng kết án Phùng Duyệt tội phỉ báng Khương Đường, thời hạn đi tù là ba năm.
Kết quả vừa có, những người hâm mộ Khương Đường giống như thắng trận, rối rít chúc mừng Khương Đường:
“Tôi đã sớm biết Khương Đường nhìn ra loại người đó không tốt lành gì rồi, nếu không thì Thẩm Kình đã không làm căng đến mức đó.”
“Người có làm gì thì cũng không che được mắt trời, ai đúng ai sai đều bị phán xét, Đường Đường tiếp tục là chính mình, mọi người mãi mãi ủng hộ cô.”
“Cuối cùng cũng có kết quả, tốt quá, Đường Đường cố lên, mong chờ hoa hồng đỏ của chị lắm.”
“Tại sao #nhà trọ hoa hồng# lại chọn ngày 28 tháng tám để phát sóng chứ, không suy xét đến chuyện ngày 1 tháng 9 là khai giảng năm học sao?”
Ngoại trừ những lời chúc mừng Khương Đường thắng kiện, thì những người hâm mộ đều nhìn về phía trước, mong đợi bộ phim đầu tay của Khương Đường phát sóng.
Sau ba tháng Khương Đường tích cực phối hợp với tổ tuyên truyền bộ phim, thì cũng đến ngày phát sóng, cô và Thẩm Kình ngồi trước tivi, ôm Đóa Nhi cùng nhau chờ đợi tập 1 của <
“Mẹ!”
Thời gian là vàng bạc, đúng lúc phát sóng phim truyền hình, khi Khương Đường lộ diện tại bài hát đầu tiên của bộ phim, Đóa Nhi lập tức nhận ra mẹ, vui mừng ngồi thẳng trong ngực ba, chỉ vào tivi cho mẹ nhìn. Khi Khương Đường ở bên ngoài đóng phim, Đóa Nhi đã xem qua rất nhiều video đi diễn của mẹ, đã quen với chuyện mẹ sẽ xuất hiện trên tivi, chỉ cảm thấy mới lạ.
Được con gái cổ động như vậy, Khương Đường hôn con gái một cái, lướt mắt nhàn nhạt quét qua Thẩm Kình.
Nếu như là trình diễn thời trang, thì cô không ngại cho Thẩm Kình xem, nhưng đây là lần đầu tiên cô đóng phim, trước mặt người quen, Khương Đường ít nhiều sẽ có điểm xấu hổ, Thẩm Kình chờ mong vào kỹ thuật diễn xuất của cô, cô sợ người đàn ông này sẽ chê cười cô.
“Hắn ta hôn em rồi hả?”
Bà xã mình có như thế nào cũng đều tốt, Thẩm Kình xem đến mê mẩn, không dám nháy mắt, chỉ sợ lỡ mất phần diễn của Khương Đường ở bài hát đầu phim, không thể ngờ được lại thấy một cảnh hôn, Mộ Vân Thâm tuấn tú đi nhanh mấy bước nắm lấy cổ tay Khương Đường, Khương Đường vừa quay đầu lại, Mộ Vân Thâm lập tức hôn cô…….
Ống kính thay đổi, Thẩm Kình không cách nào dừng suy nghĩ của mình được, quay đầu lại hỏi Khương Đường.
Khương Đường đang ở đó chờ mong câu khen ngợi từ anh, nhưng người đàn ông lại chỉ để ý đến phần đó, cô mất hứng, chuyển hướng nhìn lên tivi, lạnh nhạt hỏi: “Anh muốn biết?”
“Đương nhiên.” Thẩm Kình nắm cánh tay cô, thản nhiên nói, “Nói mau.”
Khóe môi Khương Đường nhếch lên, vừa di chuyển về phía bên cạnh vừa cười: “Muốn biết thì tiếp tục theo dõi bộ phim, diễn viên không nên tiết lộ trước kịch bản.”
Thẩm Kình tức giận, một tay ôm con gái một tay đi bắt cô, Khương Đường cầm cái điều khiển tivi gõ lên mu bàn tay của anh, Thẩm Kình đau đến mức muốn gào khóc. Chỉ có Đóa Nhi, mắt mở to mờ mịt nhìn ba mẹ, vốn cho là ba mẹ đang đánh nhau, cho đến khi thấy mẹ đánh trúng ba rồi cười, rốt cuộc Đóa Nhi cũng yêu tâm, mẹ cười thì tiểu nha đầu cũng cười, mắt nhìn chằm chằm điều khiển tivi, hy vọng ba bị đánh.
Hai mẹ con đều xem thường anh, trong lòng Thẩm Kình tan nát, rốt cuộc chờ được cơ hội giật lấy điều khiển tivi từ tay Khương Đường, vội vàng ném ra sau lưng, giơ tay lên tố cáo: “Đóa Nhi, mẹ xem thường ba, gõ đỏ tay ba rồi nè, Đóa Nhi mau thổi cho ba hết đau đi.”
Đóa Nhi chớp chớp mắt, chợt nghiêng người nhìn ra sau lưng ba, thấy điều khiển tivi, Đóa Nhi khom lưng cầm lấy, hưng phấn đưa cho mẹ.
Khương Đường cười ha ha, không để ý bị Thẩm Kình ngồi lên đùi.
“Đứng lên!” Khương Đường đấm lưng anh, nặng ch.ết đi được.
Thẩm Kình bất động, mắt nhìn chằm chằm tivi, Đóa Nhi thì ngược lại, ló đầu ra từ trong ngực ba, nhìn mẹ tò mò.
Khương Đường bụm mặt giả khóc.
Đóa Nhi sốt ruột, a a muốn khóc theo, Thẩm Kình không còn cách nào khác, hung hăng nghiền Khương Đường xuống, lúc này mới đứng dậy ngồi bên cạnh.
Trong nháy mắt Khương Đường ngồi dậy ngay ngắn, bế con gái đặt lên đùi mình, ôm con gái xem tivi.
“Anh phát hiện, ba đóa hồng thì bà xã anh là đẹp nhất.” Thẩm Kình không biết xấu hổ tiến lại gần, ôm bả vai cô, ánh mắt ám muội.
Khương Đường bĩu môi, rõ ràng trong lòng rất hưởng thụ, nhưng ngoài miệng lại cố làm ra vẻ xem thường: “Anh nói thì không tính.”
“Sao lại không tính? Anh cũng là người xem mà.” Thẩm Kình nhẹ nhàng bóp eo cô, Khương Đường diễn vai An Khang chưa xuất hiện, còn những diễn viên khác thì anh không quan tâm.
“Thôi được rồi, xem tivi đi, không thích xem thì đi chỗ khác.” Khương Đường thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nhưng cô hi vọng Thẩm Kình thật lòng thích bộ phim này, tình tiết của bộ phim thật sự đều là điểm sáng, mà không phải dựa vào mỗi một diễn viên. Thái độ của Thẩm Kình khiến cô lo lắng, chẳng lẽ mở đầu bộ phim không đủ thu hút người xem sao?
Thẩm Kình thấy cô cau mày, vội vàng thu tay lại, nghiêm túc làm theo cô………. Cả đời anh ghét nhất là thể loại phim thần tượng.