Chương 28
Tôi cùng Khang về quê để... dự đám cưới của mẹ tôi. Mẹ gọi điện lên mời cả 5 đứa nhưng Thương và Yến phải đi " tháp tùng " anh Toàn trong một vụ làm ăn gì đó với người nước ngoài, Nguyên thì không thể bỏ được kỳ thi IELTS mà sau bao nhiêu lần thuyết phục hắn mới chịu đi thi. Nguyên đã rất cáu khi tôi thông báo ngày cưới, rồi hắn trực tiếp gọi cho mẹ tôi, xin lỗi vì không về được. À, phải nói rõ rằng Nguyên rất quý mẹ tôi, và ngược lại, mẹ tôi coi Nguyên như con trong nhà, mẹ đã rấm rứt khóc khi nói với tôi về chuyện này, bà bảo không có Nguyên mẹ thấy trống trải lắm.
Lẽ ra mẹ định lặng lẽ về nhà chồng thôi nhưng gia đình chú Minh lại không chấp nhận vì đối với chú đám cưới này mới là... lần đầu. Chú ấy mải học và kiếm tiền đến mức quên đi tuổi trẻ của mình, đến khi đầy đủ rồi thì lại chán chường chuyện yêu đương. Gặp mẹ tôi, trúng ngay tiếng sét ái tình...rồi thì bao nhiêu là rắc rối đã xảy ra như các bạn đã biết. Đến giờ tôi có lẽ là vẫn chưa có cảm tình với chú ấy, nhưng để mẹ cô độc bước vào nhà người ta cũng không đành...
Ngay từ sáng sớm, tôi đã theo mẹ tới khách sạn tổ chức lễ cưới để cho người ta trang điểm. Mẹ may một chiếc váy trắng giản dị, vừa có ý nghĩa cho một cô dâu, vừa không khoa trương. Mẹ nói với tôi là mẹ rất ngượng, chỉ muốn yên thân. Tôi an ủi mẹ bằng những từ ngữ vụng về, nhưng hình như có một chút hiệu nghiệm, mẹ đã bình tĩnh và trở nên tươi trẻ hơn. Mẹ bắt tôi mặc giống như mẹ, tức là cũng một bộ váy trắng, rất xinh xắn, nhưng tươi trẻ hơn ở những nếp gấp khéo léo dưới chân váy... Lúc đầu tôi không chịu, nhưng không hiểu sao nhìn đôi mắt của mẹ, tôi không cưỡng lại được. Mẹ bảo, mẹ chỉ thực sự yên tâm... đi lấy chồng khi tôi hoàn toàn trưởng thành. Cái lý do này tuy nghe không hợp lý cho lắm nhưng tôi đã không có đủ thời gian để tranh cãi. Một thợ trang điểm lôi tôi vào phòng thay đồ, giúp tôi xỏ người vào chiếc váy. Oa, nó hở vai... và chỉ ngắn tới đầu gối... Thợ trang điểm của mẹ kiếm cho tôi một đôi guốc không cao nhưng đổi lại nó có khá nhiều dây buộc quanh chân tôi. Họ trang điểm cho tôi, tỷ mỷ như đang mài dũa một viên ngọc thô. Tôi ngồi im chịu trận, trong đầu gọi biết bao nhiêu thần linh có thể làm cho thời gian trôi đi thật nhanh...
- Nhìn này... chị có cô con gái đẹp quá!
Người thợ trang điểm kêu lên khi đặt cái kẹp mi xuống bàn. Ơn trời, chị ta đã không dùng nó đối với cặp mi của tôi.
- Ôi... con thật xinh đẹp!- Mẹ thốt lên, vuốt nhẹ má tôi. Tôi cười nhẹ, nhìn vào trong gương. Kể ra cũng có khác lúc bình thường thật, nhưng đâu có đến mức " thật xinh đẹp" cơ chứ?
Có tiếng gõ cửa, rồi một cái đầu vuốt keo láng mượt thò vào. Mẹ tôi vẫy vẫy tay:
- Vào đây cu Bình!
Bình cười toe, mở rộng cửa cùng với cái miệng của nó:
- Mẹ đúng là tuyệt vời. Thiếu nữ 16 còn thua xa ấy chứ?
- Vậy thiếu nữ...21 thì sao? - Tôi lên tiếng, xoay người về phía nó. Bình cũng nhìn tôi, mắt tròn giống hệt cái miệng của nó lúc này. Hehehe... bà chị ngốc này là... chim sa cá lặn đấy nha!
- Đúng là... người đẹp vì lụa!- Bình thốt lên, tôi đứng bật dậy ngay tức khắc, định phi cho nó một cú nhưng nhớ ra mình đang vào vai... thục nữ nên đã mỉm cười, không chấp trẻ con.
Phía sau Bình, Khang bước vào. Cậu ấy nhìn thấy tôi ngay lập tức, và... không hiểu sao tôi lại thấy được tôi trong đôi mắt rất sâu của cậu ấy là một người con gái hoàn mỹ, xinh đẹp nhất... thế gian! Khi nghĩ tới đây, bất giác tôi đỏ mặt, hơi quay đi.
- Đừng nhìn bà ngốc ấy như thế... kẻo bà ấy bay lên cung Trăng mất đấy anh!- Bình trêu chọc, nhưng Khang chỉ cười, dịu dàng bảo:
-Cung Trăng đang ở đây đấy chứ?
Bình và mẹ tôi bật cười. Mẹ bảo:
- Ăn nói khéo thật!
Tôi nhún vai, cúi xuống xem xét cái gấu váy, làu bàu:
- Gì mà rắc rối thế chứ?
Mẹ kéo tôi lại gần và vẫy cô thợ ảnh:
- Mẹ con mình phải làm mấy kiểu mới được!
Tôi gật đầu. Khoảng khắc này thật sự có ý nghĩa, tôi gần như đang ở một cuộc tiễn đưa ở sân ga... Mẹ ôm tôi vào lòng, cười thật dịu dàng.
- Giờ con đã lớn thật rồi! Mẹ cám ơn con...
- Con chúc mẹ hạnh phúc!- Tôi cũng thì thầm, thật sự mong mỏi mẹ có một chuyến đi bình an.
Bình cũng chen vào, và chúng tôi có những tấm ảnh rất ấn tượng và vui nhộn. Tôi đang thấy mệt...thì Bình đã kéo Khang vào. Nó bảo dù sao thì tôi cũng chỉ có lúc này thôi, sau đó là bình thường đến mức... không muốn giơ máy ảnh lên chụp nữa. Khang không nói gì, cậu ấy chỉ lại gần tôi, kéo tôi lại. Trên tay tôi là bó hoa cưới của mẹ, vì thế trông chúng tôi như cô dâu chú rể thật sự. Nghĩ đến đây, tôi tá hoả nhìn sang Khang... bắt gặp ánh mắt của cậu ấy... không còn màu tím buồn lặng lẽ mà là một thứ cảm xúc đặc trưng của niềm hân hoan. Cậu ấy mỉm cười, nắm lấy tay tôi, rất chặt. Bình hét toáng lên là phải gần hơn nữa... mới tình cảm. Ngoài cô thợ ảnh thì nó cũng giơ cái máy kỹ thuật số ra, bấm lia lịa.
- Khoan... chị đứng im chỗ ấy cho em chụp một cái nữa!- Bình nhăn nhở. Tôi dù cũng thấy... mình quan trọng nhưng vẫn phải tỏ ra hơi khó chịu một chút. Bình lôi điện thoại của nó ra, bấm cái tách. Tôi nhíu mày. Bình quay đi, không một tiếng...cảm ơn người mẫu. Tôi bước lên quyết định cho nó một... chưởng, nhưng Khang đã kéo lại, tự nhiên sửa lại bông hoa lan bị tuột trên tóc tôi.
- Nó xứng đáng... được ở trên tóc cậu lâu hơn nữa đấy!- Khang thì thầm- Thật sự là rất đẹp!
Tôi không hiểu Khang khen hoa hay là tôi, nhưng mặt tôi muốn nóng lên vì cái nhìn của cậu ấy... bởi vẫn là cái cảm giác mình đang được say mê đến vô cùng... Thế này thì không được... tôi sẽ làm cậu ấy đau khổ mất thôi! Làm sao tôi có thể đón nhận khi... lúc nào cũng nghĩ tới Nguyên?
Cuối cùng, tôi quyết định quay đi. Tay nắm chặt bó hoa...
May cho tôi... là cái điện thoại lại rung lên bần bật. Tôi vội đưa lên tai, không buồn nhìn xem ai gọi... Tiếng của Nguyên khiến tôi giật mình, đưa mắt nhìn quanh. Khang đang giúp Bình chụp vài kiểu kỷ niệm nữa.
- Trời...trời... tự nhiên muốn bỏ thi mà về quá!
- Cậu bị.. điên chắc? - Tôi cau mày.
- Thì tại ai đó mặc đẹp.. như cô dâu vậy mà... Sao người ta phải làm ba cái bài thi chán ch.ết này?
Tôi liếc mắt nhìn về phía Bình, đã biết Nguyên là cái tên luôn luôn ngẫu hứng mà còn gửi cái ảnh đó vào đúng lúc quan trọng này...
- Cậu cố mà hoàn thành cho xong đi. Tốn biết bao nhiêu tiền để mà...
-Tên nào mà nhìn cậu thì cậu phải tỏ ra khó chịu nhé!- Nguyên giở giọng già đời- Con trai bây giờ cứ thấy con gái... nhìn được được một tý là sán vào ngay... Cậu phải cẩn thận! Mà cậu thì có bao giờ cẩn thận được đâu.. Không được, tớ phải về thôi.
- Ở im đấy đi!- Tôi quát lên- Tôi sẽ chỉ cắm cúi ăn, không bắt chuyện ai hết, được chưa?
Quái, mà sao tôi phải chiều theo ý thích vớ vẩn của hắn chứ nhỉ?
Nguyên cười, nói với vẻ miễn cưỡng chấp nhận được:
- Thôi...vậy cũng tạm được. Chứ cậu thì...
- Lo thi đi!
Tôi cúp máy, xăm xăm bước ra ngoài. Khang đã đợi sẵn, và theo như cậu ấy nói thì tôi nên có... vệ sỹ bên cạnh, cậu ấy không muốn gia đình bên chú rể lại... cuỗm thêm một cô gái xinh đẹp " bên mình" nữa. Tôi nhún vai, cùng Khang xuống hội trường tổ chức lễ cưới. Khách đã đến khá đông. Mẹ rạng rỡ bên cạnh chú Minh, cúi chào từng vị khách một. Tôi nhìn khắp một lượt, thấy tay của Bình vẫy vẫy ở một chiếc bàn gần sân khấu. Ở đó, ông bà nội tôi đang nói chuyện với ông ngoại một cách rất thân mật. Ông nội và ông ngoại vốn là hai người bạn cùng chiến đấu rất thân nhau, sau là thông gia thì càng bền chặt hơn. Sau sự tan vỡ của bố mẹ tôi, ông ngoại rất buồn, luôn luôn nhận lỗi về phần mình, dù ông nội có giải thích bao nhiêu đi chăng nữa. Đám cưới này diễn ra được cũng là nhờ ông nội thuyết phục ông ngoại chấp nhận sự lựa chọn của mẹ..." ở đâu hạnh phúc thì mình nên gieo mầm...".
Buổi lễ sắp bắt đầu thì bố tôi tới. Bố tặng mẹ một món quà, chúc phúc cho mẹ và chú Minh, rồi ngồi xuống cạnh tôi. Có rất nhiều người nhìn chúng tôi với con mắt ái ngại, nhưng bố chỉ cười. Hôm trước, tôi có nghe ông nội tôi nói rằng bố mang dòng máu của ông nên chắc chắn sẽ tới dự đám cưới này. Dư luận hay những cái nhìn soi mói của thiên hạ có là gì so với tấm lòng thành thật mong muốn người mình yêu được hạnh phúc? Bởi vậy nên lúc nào tôi cũng vô cùng tự hào về bố!
- Có chuyện gì vậy? - Bố nhìn tôi. Tôi mỉm cười, quàng tay bố, thì thầm:
- Con yêu bố... hơn cả trời!
Đó là câu quen thuộc mà tôi hay nói với bố khi nhỏ. Tôi thấy bố tôi mỉm cười, bàn tay ấm nồng của bố đặt lên tay tôi... dịu dàng!