Chương 5: Tôi đang sống ở quá khứ hay hiện tại?
Sáng hôm sau, là ngày thứ hai đầu tuần...
Những tia nắng nghịch ngợm chiếu qua khung cửa sổ hắt qua mắt nó làm nó khẽ động đậy hai hàng mi cong vuốt của mình rồi từ từ mở mắt để đón nhận ánh sáng!
Khẽ nheo mắt lại vì chưa thích nghi với ánh sáng sớm mai. Nó ngồi dậy! Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trước mặt chỉ [ h00] nó bèn xếp mền, gối lại cho ngăn nắp rồi đi vào phòng tắm...
----15 phút sau----
Nó bước ra với mái tóc cột cao gọn gàng, áo sơ mi trắng có thắt khăng quàng đi kèm với quần kaki dài màu xanh đen, ở lưng quần có thắt dây nịch da màu nâu và mang đôi giày sandal màu nâu trông nó rất dễ thương! Sau đó, nó vớ lấy cái cặp yêu dấu bước xuống nhà ăn sáng cùng mẹ rồi mẹ chở nó đi học...
---Tại lớp 8A ---
Chi và Thắng đã có mặt từ bao giờ!
[À! Mình quên giới thiệu về Thắng – Thắng là con nhà giàu, rất cute, học khá giỏi ba môn Văn, Anh, Toán, là bạn thân của nó và Chi, cả ba chơi thân với nhau từ khi bước vào cấp 2]
Nó chạy đến chỗ hai người bạn và nở một nụ cười thật tươi rồi nói:
-Hi! Sao hai you tới sớm zậy?
Chi đáp:
-Thì hôm nay mẹ tui đi công chuyện sớm nên tui mới đi sớm!
Nó quay sang Thắng hỏi:
-Còn you? Sao tới sớm zậy? Đừng nói với tui là hai người có hẹn trước nha!
Thắng cười cười nói:
-Không phải! Tại xe tui bị thủng lốp nên đi sớm để vá rồi tới đây luôn!
Nó nhìn cả hai đứa bạn rồi không nói gì và về chỗ ngồi lấy một cuốn sách dày cộm ra đọc chăm chú! Nó thấy câu chuyện trong sách sao mà giống nó và Ân quá! Liệu...Ân và nó có thể có một kết thúc như trong chuyện không? Hay là một kết thúc buồn khác?
Nó nghe người ta nói: “Gặp người nào đó một lần là duyên số, gặp người đó lại lần hai là duyên nợ, gặp người đó lại lần ba là định mệnh” và nó cũng tin rằng điều đó có thật cho nó và Ân gặp nhau lần hai để nó xem Ân có thể xem nó làm bạn hay không!
Đang suy nghĩ lung tung tiếng chuông vào lớp làm thức tỉnh nó trở về hiện tại! Cô Lan bước vào lớp trên tay cầm một cây thước gỗ to và một cái cặp đen rồi cô dừng lại tại bàn giáo viên nhìn vào lớp trưởng. Hiếu thấy cô nhìn mình liền hô to:
-Học sinh đứng!
Cả lớp đứng dậy trong nghiêm túc rồi cô Lan đẩy cái kính dày trên mắt lên rồi nhẹ nhàng nói:
-Các em ngồi xuống!
Cả lớp ngồi xuống rồi im thin thít rồi hai tiết đầu trôi qua nhanh chóng...
Reng...Reng...chuông hết tiết vang lên.
---Giờ ra chơi---
Chi chạy tới chỗ nó vì mãi lo đọc sách nên nó không để ý và thế là:
-Hù! Hết hồn chưa? Ple...Ple!
Nó giật mình la oai oái, sau khi định thần lại nó mắng Chi:
-Trời ơi! Làm hết hồn! >.
Thắng từ đâu đi lại giải vây cho Chi:
-Thôi! Định đứng tới vô học mà không đi ăn à?
Nó kìm nén cơn giận rồi đi xuống canteen với hai đứa bạn "đáng ghét"
----Tại canteen----
-Ê! Hai người ăn cái gì? - Thắng ga - lăng hỏi
Nó với Chi suy nghĩ một lúc sau đáp:
-Cho Như một ly soup nha!
-Cho Chi một hộp cơm chiên dương châu nghen!
Thắng gât đầu đi vào mua....10 phút sau trở ra cầm một khay thức ăn để lên bàn rồi mỗi đứa lấy nhâm nhi....
Reng...Reng...chuông reo vào lớp.
Cả ba ăn no nê thì chuông reo Chi thầm bầm:
-Hứ! Mới ăn xong chưa tiêu hóa kịp chuông reo rồi!
Thắng không nói gì chỉ im lặng đi theo lên lớp, còn nó thì vừa đi vừa đọc cuốn sách dày cộm không rời mắt Chi thấy vậy liền hỏi:
-Ê! Bà đọc cái gì mà đọc miết vậy? Như quậy phá của tụi tui đâu rồi?
Nó chỉ khẻ cười rồi nói:
-Tui tu rồi bà ơi! Buổi tối tui mới phá thôi còn buổi sáng thì không phá được!
Thắng nghe xong mém tí đụng đầu vô cửa lớp nhưng được Chi kéo lại vì thầy chuẩn bị vô lớp...
----Ra về----
Nó đang sắp xếp tập vở lại thì Chi đi lại bá vai nó nói:
-Đi ăn kem không?
Nó lắc đầu nói:
-Tui bận rồi! – rồi nó bước ra ngoài để lại Chi với khuôn mặt ngơ ngác, Thắng thấy nó như zậy đi tới hỏi Chi:
-Ủa! Như bị gì zậy Chi?
Chi nhún vai tỏ ý không biết rồi ra về. Về phần nó sau khi bước ra khỏi cổng nó đi đến công viên nhỏ gần trường rồi ngồi xuống cái ghê đá dưới bóng cây rồi suy nghĩ “tớ phải làm sao đây Ân? Tớ đã nói tớ không thích cậu rồi mà sao vẫn luôn nhớ đến cậu? Hình bóng cậu cứ ẩn hiện trong đầu tớ! Nói cho tớ biết đi, tớ phải làm sao quên cậu đây?
Tớ vẫn nuôi hy vọng để gặp cậu nhưng tại sao cậu lại không xuất hiện chứ? Cậu giận tớ nhiều như vậy sao? Tại sao cậu lại nói thích tớ? Tại sao cậu lại xuất hiện trong cuộc đời tớ chứ? Tớ rất nhớ cậu, nhớ lắm, tớ phải làm sao cho cậu xuất hiện? Tớ phải làm gì để gặp được cậu đây? Làm gì để cậu thôi giận tớ? Cậu mau trả lời tớ đi chứ! Tớ vẫn luôn tin vào duyên số mà sao đến giờ cậu vẫn chưa xuất hiện? Không lẽ cậu bắt tớ đau khổ với chuyện của quá khứ sao? Cậu dày vò tớ cho đến khi hài lòng rồi cậu mới xuất hiện đúng không? Tớ sẽ chờ, chờ đến khi cậu chịu xuất hiện thì thôi! Tớ sẽ mãi mãi nhớ đến cậu, nhớ cả cái tên mà tớ luôn ngày đêm mong chờ Cao Vỹ Ân à”
Bỗng, từ trong khóe mắt của nó có một giọt nước gì nó trong suốt như pha lê rơi xuống tay nó một giọt, rồi hai giọt...Nó khóc, khóc cho tình yêu nhỏ bé của nó, khóc cho hy vọng mong manh dù biết hy vọng đó sẽ không thành nhưng nó ngốc nghếch vẫn hy vọng vào điều gì đó thần kì sẽ đến với nó...! Khóc một lúc cũng khá mệt nó lê từng bước chân mệt mỏi về nhà!
Về đến nhà nó ngâm mình trong nước sẽ giúp nó xóa đi sự mệt mỏi. Nó bước ra với bộ pyjama tay lửng rồi leo lên giường nằm suy nghĩ về Ân rồi thiếp đi vì quá mệt!