Chương 5-2

Từ lúc còn nhỏ Lưu Phi Long bắt đầu thích xem các loại sách làm đồ ngọt, hơn nữa còn thích vừa đi vừa xem. Điều này lý giải cho việc vì sao năm đó lúc nào Thái Quân Thành thấy anh anh cũng đều cúi đầu, không phải là tự giác xấu hổ, cũng không phải là không còn mặt mũi nào gặp người khác, mà đơn giản là đang đọc sách. Đương nhiên điều này cũng tạo cho anh tật xấu không tự giác cúi đầu.


Bởi vậy, Thái Quân Thành phát hiện Lưu Phi Long có một tuyệt kỹ hạng nhất, chính là vào lúc người khác nói với anh, anh có thể lựa chọn lời muốn nghe. Ví dụ lời mà anh muốn nghe, lỗ tai liền thính hơn mèo. Còn lời mà anh không muốn nghe hoặc là cảm thấy không cần phải nghe thì dù có bắc loa có công suất lớn ghé vào lỗ tai của anh thì anh cũng có thể làm như không nghe thấy, tiếp tục xem sách của mình.


Ngoài ra, năm đó, khi bị mọi người vây quanh, lý do mà anh luôn cười đơn giản là vì đọc sách đến vui vẻ thôi, không phức tạp giống như là người tài có vẻ ngoài đần hộn hoặc là cười nhạo mọi người mà Thái Quân Thành nghĩ.


Thái Quân Thành lợi dụng cơ hội mỗi lần đến cửa ăn Tiramisu của bản thân, mỗi lần đều giống như không thèm để ý mở miệng hỏi, kết quả sẽ moi được một chút chuyện không tính là bí mật từ miệng Lưu Phi Long ra. Về phần tại sao lại không tuân theo thói quen không phải việc của bản thân thì tuyệt đối không quan tâm, còn vì sao không có lòng hiếu kỳ mà bản thân lại hỏi những điều có vẻ mang ham muốn bát quái thì Thái Quân Thành đều quy rằng là vì mỗi lần ăn đồ ngọt rất nhàm chán, không thể không tìm đề tài. 


Mấy tháng qua đi, mặc dù thời gian ở chung có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lại khiến y chậm rãi phát hiện Lưu Phi Long hoàn toàn khác biệt với Lưu Phi Long trong quá khứ, trải qua một hồi sửa chữa, chỉnh sửa, thì ra Lưu Phi Long trong trí nhớ lại trở nên hiện thực mà đầy đủ như thế.


Lưu Phi Long thật may mắn, lúc người khác con đang lang thang, suy tư cho tương lai thì anh đã tìm được tương lai mà bản thân thật sự yêu thích - sư phụ làm đồ ngọt.


available on google playdownload on app store


Lưu Phi Long rất cứng nhắc, thích làm đồ ngọt, liền một lòng một dạ chìm đắm trong đó, dù bản thân làm như thế nào thì cả đời sẽ tiếp tục làm.
Lưu Phi Long rất đơn giản, chỉ là chuyện bản thân thích làm, không liên quan đến chuyện làm đồ ngọt, anh sẽ không biết, cũng không thèm để ý.


Lưu Phi Long rất thiện lương, dù đối với ai cũng dịu dàng, cẩn thận như vậy, dù người khác ác khẩu công kích, anh vẫn ôn hòa mà chống đỡ.
Lưu Phi Long rất khó hiểu, người không biểu lộ cảm xúc cho người ngoài, chỉ là để họ có thể tự phân tích ham muốn của mình.


Lưu Phi Long rất đơn thuần, có khi làm ra chuyện khiến người khác xấu hổ đến đòi mạng, anh lại khăng khăng không biết.


Lưu Phi Long, Lưu Phi Long...Vì sao gần đây trong đầu luôn hiện tên của người này, hơn nữa cũng nghĩ đến bản thân năm đó tự cho là đúng, cao ngạo như thế nào, thậm chí còn cho Lưu Phi Long là kẻ trộm. Điều này khiến y cảm thấy buồn bực, khó chịu. Không biết lúc Lưu Phi Long nhìn bản thân sẽ nghĩ gì, không biết anh có chán ghét bản thân hay không.


"Có phải anh rất ghét tôi không?" Lời nói ra, Thái Quân Thành ngây ngẩn cả người, sao y có thể nói nghi vấn trong lòng ra miệng như vậy? Nếu người đàn ông trả lời là đúng vậy thì làm sao sau này mình còn mặt mũi đến đây nữa? Đáng tiếc lời đã nói ra, giống như nước đổ khó lấy lại.


Rõ ràng là Lưu Phi Long sủng sốt, có lẽ là cảm thấy vấn đề này rất buồn cười, cho nên độ cong của khóe miệng không nhịn được mà nâng cao, nhưng giọng nói vẫn trầm nhẹ: "Không, cậu là người tốt mà."


Phù, Thái Quân Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này y mới phát hiện bản thân lại có thể nín thở chờ đợi câu trả lời của người đàn ông, giống như phạm nhân chờ đợi câu nói cuối cùng của quan tòa, vì sao y lại có loại sợ hãi rằng không thể đến quán cà phê nho nhỏ này? Vì sao y lại để ý câu trả lời của người đàn ông như thế? Những việc này, y không suy nghĩ nhiều, năm đó y cho rằng đơn giản chỉ là sợ sau này gặp nhau sẽ xấu hổ, nhiều năm sau y mới đột nhiên tỉnh ngộ.


"Tôi không tốt." Đây là nói thật, mặc dù y luôn mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại không thật tâm, y dùng nụ cười để dựng bức tường giữa mình và người khác, đã hòa hợp với mọi người, nhưng cũng ở rất xa, những chuyện không liên quan đến mình sẽ chỉ đứng nhìn. Y là loại người thấy đứa nhỏ ngã trước mặt sẽ bước nhanh chân hơn chứ không phải là vươn tay ra đỡ, vì y sợ phiền toái, y tin tưởng một điều chính là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Không có việc gì không cần tìm phiền toái.


"Không phải." Người đàn ông mỉm cười, nhưng lại kiên định phản bác: "Có một lần từ rất lâu trước kia, tôi bị cho là kẻ trộm, là cậu giúp tôi giải vây."
Y từng giúp Lưu Phi Long giải vây sao? Thái Quân Thành ngây ngẩn cả người, đào trí nhớ ở chỗ sâu nhất ra. A! Đột nhiên y nhớ tới.


"Lần đó không phải tôi giúp anh. Chỉ là thuận miệng thôi." Phần trí nhớ xa xôi đã bị bản thân biến thành giấy bỏ đi ném vào máy hủy giấy, vậy mà Lưu Phi Long còn nhớ rõ? Huống chi, lần đó, vì muốn bản thân có thể thoát thân sớm nên mới thuận miệng nói. Vốn không phải vì giúp anh ta! Không cần cảm ơn y! Một loại xấu hổ không biết tên khiến Thái Quân Thành hơi đỏ mặt.


"Nhưng mà lần đó nhờ cậu, tôi mới không bị túm đến cục cảnh sát." Lưu Phi Long nở nụ cười dịu dàng, vẫn thật sự cảm ơn y.


Để che giấu khuôn mặt phiếm hồng, Thái Quân Thành cúi đầu , khóe mắt lại nhìn nụ cười dịu dàng này, tầm mặt không nhịn được nhìn theo độ cong khóe miệng mà người đàn ông này luôn không để người khác thấy rõ lên đôi mắt của anh, bốn mắt giao nhau, lần đầu tiên y nhìn thấy mắt của người đàn ông.


Y kinh ngạc phát hiện, thì ra mắt của người đàn ông là mắt hai mí.
Sạch sẽ mà trong trẻo.






Truyện liên quan