Chương 8-2

Vừa xuống máy bay, nhà cũng không về đã kéo vali hành lý nặng nề vội vàng chạy tới cửa hàng đồ ngọt của Lưu Phi Long, nhưng gõ cửa nửa ngày lại không thấy ai ra mở cửa.


Là do mình quá nóng lòng. Tại sao mình lại cho rằng nhất định hàng ngày Lưu Phi Long sẽ sống ở cửa hàng? Anh có cuộc sống của mình, có lẽ anh có hẹn với người khác. Thái Quân Thành cười khổ một tiếng, vừa mới xuống máy bay, quên mặc áo khoác dày, hiện tại cảm thấy hơi lạnh, không thể làm gì khác hơn là lùi người dậy, vùi vào trong góc bên cạnh cửa tiệm. Có lẽ là do thật sự quá mệt mỏi, vốn chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chờ anh trở về, nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.


Mà Lưu Phi Long hiếm khi ra cửa trở lại cửa hàng lúc nửa đêm kinh ngạc phát hiện có một bóng người núp cạnh cửa tiệm. Nhón chân tới gần, nhìn một lúc với phát hiện ra đây chính là gương mặt ngủ như trẻ con đã lâu không gặp của Thái Quân Thành. Anh kinh ngạc ngây ngẩn cả người, trong lúc lơ đã thấy túi du lịch to bên người Thái Quân Thành, chẳng lẽ vừa xuống máy bay cậu ấy đã tới đây sao?


Anh chần chừ vươn tay, sờ lên gò má lạnh như băng của Thái Quân Thành, trong mắt có chút đau lòng, thật lạnh! Có lẽ cậu ấy chờ mình đã lâu rồi. Mình đi ra ngoài mới ba giờ đồng hồ. Cởi áo khoác của mình xuống, nhẹ nhàng khoác lên thân người đang ngủ say, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy y, cố gắng không đánh thức y.


Đã lâu rồi không được ngủ thư thái như vậy, ở trong đại lục nửa năm, giấc ngủ luôn là nửa tỉnh nửa ngủ, chất lượng cực thấp.


"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói làm lòng người yên tĩnh chậm rãi vang lên, đột nhiên Thái Quân Thành mở mắt ra, quay đầu, thấy khuôn mặt tươi cười xuất hiện hàng đêm trong giấc mơ của mình.
"Phi Long..." Giọng nói có vẻ mệt mỏi.


available on google playdownload on app store


"Trở lại rồi sao?" Người đàn ông cười dịu dàng, câu hỏi này khiến tất cả vắng vẻ bất an mà y nhận được trong vòng nửa năm ở bên ngoài đều trở thành số không. Người luôn ở bên ngoài, câu hy vọng được nghe nhất chính là có người, vào lúc mình trở về hỏi một câu, trở lại rồi à? Câu đơn giản ấm áp này chỉ có người đã từng trải qua sự cô đơn mới có thể trân trọng nó.


"Ừ, đã trở lại." Thái Quân Thành vô cùng rực rỡ, cảm giác có thể nhìn thấy anh thật tốt.
"Có đói bụng không?" Giọng trầm thấp đột nhiên hỏi.
"Ừ." Y thật sự rất nhớ đồ ngọt của người đàn ông: "Tôi muốn ăn Tiramisu."
Người đàn ông cười dịu dàng, xoay người vào phòng làm việc.


Lúc này Thái Quân Thành mới phát hiện mình ngủ trên ghế sô pha của cửa hàng, trên người khoác một chiếc áo khoác dày nặng, mùi khô mát đặc biệt của người đàn ông từ trên chiếc áo khoác tản ra, dường như thấm vào cơ thể của y, mang đến cảm giác ấm áp khác thường, y nắm chặt chiếc áo bao quanh cơ thể, trong lòng ngọt ngào giống như được quét mật.


Đột nhiên nghĩ đến những điều sắp nói ra, tâm trạng của Thái Quân Thành lại rơi xuống, nhận lấy đĩa Tiramisu người đàn ông đưa tới, y nhỏ giọng: "Lát nữa tôi lại phải đi rồi."
Có lẽ là do quá mức đột nhiên, người đàn ông giật mình: "Lát nữa?"


"Ừ, chuyến bay sớm." Thái Quân Thành cúi đầu, điên cuồng ăn đồ ngọt trong tay, bỏ lỡ biểu tình giật mình của người đàn ông.
"Cậu...phải đi bao lâu?" Giọng nói trầm thấp đột nhiên đặt câu hỏi.


Động tác xúc đồ ngọt dừng lại, lần đầu tiên người đàn ông chủ động hỏi thời gian mình rời đi, vậy là sao? Đột nhiên Thái Quân Thành ngẩng đầu lên, tràn đầy mong đợi, vậy mà vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thường như cũ...


Đây là Lưu Phi Long lễ phép khách khí hỏi thăm bạn bè, không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Ý nghĩ này giống như một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, khiến trái tim y hoàn toàn lạnh lẽo.


"Không biết. Phải xem tình hình cụ thể. Có điều, tôi có mang quà về cho anh!" Không muốn để người đàn ông nhìn ra thất vọng trong lòng mình, Thái Quân Thành cố ý nở nụ cười, từ bên cạnh vali lấy quà cố ý chuẩn bị cho người đàn ông - một sừng bò Tây Tạng.


Người đàn ông nhìn y, ánh mặt dịu dàng, khẽ nở nụ cười, nhận lấy sừng bò Tây Tạng: "Cảm ơn."
Thái Quân Thành hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu che giấu, nhìn đồng hồ đeo tay, à, y phải đi rồi: "Tôi phải đi rồi." Không đành lòng đứng dậy, chuyển áo khoác trên người cho người đàn ông.


Người đàn ông khẽ lắc đầu một cái, phủ áo khoác lên người y lần nữa: "Cậu mặc đi. Trời lạnh."
Áo khoác ấm áp được mặc trên người lần nữa, Thái Quân Thành gần như cảm động đến rơi nước mắt.


Đường đường là đạo diễn lớn, lại giống như cô bé vì nhất cử nhất động của người đàn ông mà vui mà buồn. Nói ra cũng không ai tin đúng không?


Đột nhiên nhớ tới, tên yêu tinh nam kia từng vô cùng khinh thường cười nhaoj y, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, vừa đụng tới Lưu Phi Long, lập tức biến thành thiếu nữ mới yêu, tay chân luống cuống cộng thêm tâm hoảng ý loạn. Làm gì có chỗ nào giống Đạo diễn Thái chìm trong làng giải trí mà lòng vẫn không loạn.


Mỗi lần Thái Quân Thành bị nói xong đều á khẩu không trả lời được, giận đến bốc khóc, vừa yêu vừa hận cái miệng của yêu tinh kia, lại không có lời nào để phản bác. Vì y thật sự giống như người kia nói, không kém chút nào...


Cho dù là thiên tiên hạ phàm, y cũng có thể làm tâm mình bình lặng như nước. Nhưng chỉ cần là nụ cười nho nhỏ, một ánh mắt nho nhỏ của Lưu Phi Long, trái tim y cũng sẽ cuồng loạn, chỉ có ấn vào đó mới có thể đảm bảo không bay ra khỏi miệng.


Giống như hiện tại, y không thể không ấn ngực, cầu nguyện cho người đàn ông sẽ không nghe được tiếng tim đập kịch liệt này.
"Cầm cái này..." Lưu Phi Long lấy một chùm chìa khóa từ trong túi đưa cho y: "Ngộ nhỡ sau này tôi không có ở đây, cậu có thể tự mở cửa."


Nhìn chìa khóa được đặt trong lòng bàn tay, Thái Quân Thành ngây ngẩn cả người, cảm giác chùm chìa khó này nóng đến mức y không thể nào giữ được, ngẩng đầu nhìn nụ cười vẫn luôn dịu dàng của người đàn ông.


"Cậu phải bảo trọng. Tôi chờ cậu trở về." Vẫn câu hỏi như lúc đầu, vẫn nụ cười như lúc đầu.


Dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, trái tim Thái Quân Thành bất ngờ ổn định lại, có chùm chìa khó mở cửa hàng lúc nào cũng ấm áp này, giống như có một bến tàu làm y yên tâm, y biết mình lưu lạc cuối cùng cũng có một nơi có thể trở về, cho dù cái này cũng không biểu tượng cho điều gì lớn hơn, cho dù đây chỉ là biểu hiện bình thường của người đàn ông, nhưng ít nhất y biết anh sẽ ở nơi này chờ y, bến tàu sẽ ở nơi này chờ y trở về.






Truyện liên quan