Chương 10

Đây là hội thẩm ba người sao?


Vừa mới được vào cửa nhà, đã nhìn thấy mẹ cùng cha ngồi ngay ngắn trong phòng khách, mẹ cười rực rỡ, cười đến mức da đầu y tê dại, y đột nhiên hiểu mặt nạ tươi cười của mình là di truyền của ai rồi. Cha ý vị nhìn về phía bên cạnh y nháy mắt, mặt bất đắc dĩ, xem ra cha cũng là bị mẹ già bắt tuân lệnh, không cam lòng, không tình nguyện gọi trở về.


"Mẹ..." Thái Quân Thành tận lực nở nụ cười tốt nhất chào hỏi.
"Cháu chào cô..." Lưu Phi Long đứng bên cạnh khẽ mỉm cười, thấp giọng lễ độ chào hỏi. 
(Đoạn này tiếng Trung là Bá mẫu hảo...mình dịch lại cho hợp lý hơn. để giải thích tại sao đoạn sau mẹ TQT lại nói thế.)


"Tốt! Tôi đương nhiên là tốt! Tốt vô cùng!" Mẹ Thái cười khoa trương, trong mắt lại bắn ra vô số mũi tên nhọn, trong lòng hung tợn mắng, thật là, dáng dấp không có gì đặc biệt, khi còn bé cảm thấy nó là đứa bé ngoan, còn cứu Quân Thành, không ngờ tới, lớn lên, lại đoạt đi con trai bảo bối của bà, khiến bà trước mặt hàng xóm không ngóc đầu lên được, cái gì cũng có thể nhìn, chỉ có mất mặt là tuyệt đối không nhịn được!


"Mẹ, mẹ xem, Phi Long cố ý đưa lễ vật cho mẹ này." Thái Quân Thành bị tiếng cười kia làm cho cả người rét lạnh, nhanh chóng bảo Phi Long trình lễ vật lên: "Đều là bánh ngọt mà mẹ thích nhất, đều là Phi Long tự mình làm, tuyệt đối bảo đảm chất lượng tốt nhất."


Còn "Phi Long" nữa! Gọi đủ thân mật! Trong lòng phỉ nhỏ không dừng, nhưng mẹ Thái vẫn cười ngọt ngào nhận hộp bánh, tiện tay đặt xuống bên cạnh, hiền lành nói: "Khiến cháu phí tâm rồi, nghe nói cháu với Quân Thành là bạn tốt. Bình thường làm phiền cháu chiếu cố Quân Thành nhiều hơn một chút." Bà cố ý nhấn mạnh hai chữ [Bạn tốt], tỏ rõ lập trường của mình, hai người họ chỉ có thể là bạn tốt, những cái khác đừng hòng mơ tưởng.


available on google playdownload on app store


Nghe ra ý trong lời nói của mẹ già, khuôn mặt tươi cười của Thái Quân Thành thiếu chút nữa không duy trì được, xem ra mẹ đã quyết định chủ ý, mình làm thế nào có thể nói được với mẹ?


"Cái đó, nếu là bạn tốt thì đến đây." Mẹ Thái nhìn như vô cùng thân mật dắt tay Lưu Phi Long vẫn mỉm cười đứng ở bên cạnh: "Cháu tới giúp mẹ Thái nhìn xem một chút, trong những hình này, ai xinh đẹp nhất."


Hình gì? Thái Quân Thành thầm cả kinh, vươn đầu qua nhìn, tất cả các hình đều là hình mỹ nữ: "Mẹ!? Đây là gì?"


"Haha, mẹ biết bây giờ mọi người đều tự do yêu đương, nhưng mà mẹ thấy con luôn cô đơn chiếc bóng, con làm đạo diễn lớn, bận rộn, cho nên mẹ liền muốn giúp con giới thiệu một số đối tượng. Hơn nữa tuổi mẹ cũng không còn trẻ nữa, suy nghĩ nên sớm có cháu bồng. Đến, xem một chút, con nhìn chúng ai?" Mẹ Thái giống như cảm thán nói.


Tuổi không còn trẻ? Thái Quân Thành thật sự không ngờ những lời này sẽ xuất phát từ miệng của mẹ mình, không phải từ trước đến nay bà đều cho rằng thanh xuân của mình mãi mãi không mất đi sao? Còn bồng cháu? Y cũng không tin mẹ y có thể đi theo trông coi trẻ con! Quá trình trưởng thành của mình chính là một quyển lịch sử đẫm máu, có thể sống đến bây giờ, y cũng phải cảm tạ ông trời chúc phúc rồi. Xem ra vì buộc y, mẹ y phải trả bất cứ giá nào rồi!


"Xem một chút...Người này là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp từ Mĩ trở về! Người này làm ở ngân hàng, còn người này..."
"Mẹ..." Thái Quân Thành cắt đứt lời giới thiệu nhiệt tình của mẹ, mẹ cho rằng bây giờ là năm nào rồi mà còn xem mắt? Loại này mà mẹ cũng nghĩ ra.


"Mẹ, con sẽ không đi xem mắt!" Mặc dù chưa bao giờ phản kháng lại mẹ, nhưng lần này, y không có cách nào lui bước.
"Con nói gì?" Lần đầu bị con trai trực tiếp cự tuyệt, nụ cười trên mặt mẹ Thái lập tức biến mất.


"Mẹ, con nói con sẽ không đi xem mắt, hiện tại không, sau này sẽ không, đời này cũng không." Thái Quân Thành kiên định nhìn mẹ mình.
"Con!" Mẹ Thái vỗ bàn [rầm] một cái: "Con nói gì? Lặp lại lần nữa xem!"


"Mẹ, mẹ muốn con nói bao nhiêu lần cũng được! Con sẽ không đi xem mắt, tuyệt đối không đi!" Nếu như có thể, y không muốn khiến mẹ không vui, nhưng ngoại trừ chuyện này.
"Được! Không xem mắt cũng được, nhưng phải dẫn bạn gái về!" Thấy con trai kiên quyết như vậy, mẹ Thái quyết định lấy lui làm tiến.


"Mẹ! Không thể nào! Con tin mẹ đã sớm biết, con không lừa mẹ, con và Phi Long. Không có bạn gái gì, con chỉ muốn cùng với Phi Long." Thái Quân Thành nắm chặt tay người đàn ông, trong lòng bàn tay toàn bộ đều là mồ hôi.


"Không được! Mẹ tuyệt đối không đồng ý!" Mặt mẹ Thái lạnh xuống, căm ghét nhìn hai tay đang giao nhau, không phải là bà không nhìn ra cái gì! Nếu như con của người khác làm ra chuyện đồng tính luyến ái gì đó, bà không những không khinh bỉ bọn họ, còn có thể chúc phúc bọn họ, thế nhưng chuyện này lại xảy ra trên con trai của bà, vậy thì không được! Xã hội bây giờ, đồng tính luyến ái là gì? Bà không muốn cả đời không ngóc đầu lên được!


"Mẹ, dù mẹ có đồng ý hay không, con đều chỉ cùng với Phi Long, con yêu anh ấy! Chỉ thích anh ấy!" Chưa bao giờ biểu đạt tình yêu như thế trước mặt anh, nhưng đối mặt với áp lực của mẹ, y biết chỉ có thể nói rõ hết thảy thì mới có một chút hi vọng.


"Yêu!" Đột nhiên mẹ Thái cười lên: "Hai người đàn ông làm gì có chuyện yêu hay không? Mẹ nói cho con biết! Mẹ con không thừa nhận! Nếu như con quyết định như vậy, chúng ta liền đoạn tuyệt con hệ mẹ con!"


Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con! Cả người Thái Quân Thành chấn động, tại sao? Y chỉ đơn giản là yêu một người, người này trùng hợp là một người đàn ông thôi. Tại sao không thể tiếp nhận? Đàn ông, phụ nữ, nếu vì giới tính là quyết định yêu hay không, vậy thì còn là yêu không?


Tay của người đàn ông nhẹ nhàng khoác lên vai y, thoáng dùng sức ôm y, lặng lẽ ủng hộ y.
"Cô...Con biết cô khó tiếp nhận. Nhưng con yêu Quân Thành. Xin hãy giao em ấy cho con." Người đàn ông vẫn yên lặng đứng bên cạnh chậm rãi mở miệng.


"Giao cho cậu?! Đùa gì thế? Tuyệt đối không có chuyện đấy!" Mẹ Thái quả quyết cự tuyệt, không để lại một chút dư âm nào.
Thái Quân Thành cắn răng một cái, quay mặt sang, trực tiếp in môi lên cánh môi của người đàn ông.


Người đàn ông ngẩn ngơ, do dự một chút, sau đó ôm lưng y, mặc y dùng đầu lười thăm dò vào trong miệng mình, trằn trọc triền miên, nhiệt độ giữa hai người theo bản năng lên cao, y ôm người đàn ông  thật chặt...


Nhiều độ của anh, mùi của anh, hô hấp của anh, toàn hộ toàn bộ của anh đều giống như ma tùy làm y hãm sâu, mê muội, đến không tự kiềm chế được, y có thể mất đi toàn bộ thế giới, nhưng y không thể không có người đàn ông này. Kích tình khiến cho y quến mất toàn bộ, rên rỉ từ trong cổ y bắt đầu thoát ra...


"Đủ rồi! Đủ rồi!" Âm thanh bén nhọn phá vỡ không khí mê chướng kích tình, mẹ Thái từ trong sững sờ lấy lại tinh thần, phát hiện hét chói tai, xong tới, dùng một tay tách hai nguoiwfra.


"Con đang muốn làm mẹ tức tết phải không?" Hành động như vậy khiến bà thẹn thùng cũng mắc cỡ ch.ết đi được! Hành động như vậy của con trai chính là đang khiêu khích bà! Mẹ Thái nắm chặt tay con trai, nghiêm giọng hỏi.
"Mẹ, con yêu Phi Long!" Thái Quân Thành chỉ có câu này.


"Con! Đồ nghiệt tử!" Mẹ Thái giận đến cả người phát run, giơ tay lên, Thái Quân Thành nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị lặng lẽ chịu đựng lửa giận của mẹ già.


"Bốp" một tiếng, Thái Quân Thành lại không cảm nhận được cảm giác đau như dự đoán, y mở mắt ra, phát hiện người đàn ông cản trước mặt y, trên mặt năm dấu tay hồng hồng.


"Bà xã!" Ba Thái kêu lên một tiếng, không ngờ bà xã thật sự động thủ, từ nhỏ đến lớn chưa từng động một sợi tóc của con trai.
"Cậu!" Mẹ Thái ngây ngẩn cả người, bà cũng không thật sự muốn động thủ! Bà chỉ là quá tức giận!


"Cô, thật xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của con, xin cô tha thứ cho Quân Thành." Người đàn ông thành tâm nói xin lỗi, hoàn toàn không ngại một cái tát kia, nếu như một cái tát cả thể thắng được Quân Thành, vậy anh hi vọng có thể nhiều thêm mấy cái.


"Không! Đây không phải lỗi của anh!" Không cho phép người đàn ông chuyển toàn bộ lỗi lầm lên người mình, Thái Quân Thành vội vàng mở miệng: "Mẹ, không phải là lỗi của anh ấy, là con, là con yêu anh ấy, ép buộc anh ấy tiếp nhận con."


"Con!" Mẹ Thái chưa bao giờ thấy con trai hoảng hốt như vậy, lòng bà đột nhiên lạnh đi, đột nhiên có dự cảm xấu, có lẽ lần này, mình thật sự không có cách nào thay đổi được.


"Cô, xin hãy tin tưởng cháu, chúng cháu chỉ yêu nhau mà thôi..." Tầm mắt dịu dàng của người đàn ông chiếu thẳng vào đáy mắt mẹ Thái, thái độ ôn hòa lại kiên định này làm tâm bà run lên.
Chỉ là yêu nhau mà thôi? Câu nói này có bao nhiêu đơn giản...


"Nói nghe thật hay! Chỉ là yêu nhau mà thôi?" Mẹ Thái hừ lạnh: "Hai đứa có thể nghĩ như vậy, thậm chí mẹ cũng có thể nghĩ như vậy, nhưng trên đời này không chỉ có Hai đứa! Những người khác sẽ nghĩ như thế nào? Hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ như thế nào?Hai đứa sẽ vĩnh viễn là ngoại tộc trong mắt người khác! Hai đứa sẽ vĩnh viễn phải thừa nhận ánh mắt khác thường của người khác! Hai đứa sẽ vĩnh viễn phải nghe người khác thì thầm nghị luận mình! Hai đứa có biết không? Đừng ngây thơ ấu trĩ như vậy!"


"Mẹ! Đây là cuộc sống của con! Là tình cảm của con! Là sự lựa chọn của con! Con không sợ! Cái gì con cũng không sợ! Con không thể đánh mất Phi Long! Tuyệt đối không thể! Phi Long là tất cả hạnh phúc của con! Chẳng lẽ mẹ không hi vọng con hạnh phúc sao?" Tầm mắt của Thái Quân Thành và mẹ già đụng nhau, không lùi bước chút nào.


"Được được được! Con muốn hạnh phúc đúng không? Vậy con ra ngoài! Cút ra ngoài cho mẹ! Mang theo hạnh phúc của con cút đi!" Mẹ Thái run run tay chỉ ra cửa hô to.


"Được rồi..." Ba Thái thở dài, kéo bà xã đang kích động của mình qua: "Bà xã, quên đi, bà không nhìn ra sao? Hành động vừa rồi của Quân Thành chính là nói cho chúng ta biết, lần này nó quyết tâm rồi! Cho dù không cần người mẹ là bà cũng sẽ không thay đổi tâm ý! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện Quân Thành quyết tâm bà đã từng thấy nó thay đổi chủ ý chưa? Coi như xong đi, bà xã à, mặt mũi quan trọng hay là con trai quan trọng đây? Con trai lớn, tự có phúc của mình. Buông tay đi. Chẳng lẽ bà thật sự không có đứa con trai này mới chịu được?" Nói nghe thật hay, đoạn tuyệt con hệ mẹ con, ông cũng không tin bà xã mình chịu.


Không có đứa con trai này? Mẹ Thái bị chồng nói một câu ngã xuống ghế sô pha, toàn bộ khí thế đều biến mất, ánh mắt tối xuống, đây chỉ là nói lẫy thôi, làm sao bà có thể không có con trai đây? Nhưng mà...Nhìn về ánh mắt kiên định, còn có hai tay vẫn nắm chặt một chỗ kia, bà thật sự có thể tiếp nhận sao?


"Cứ coi là có thêm một đứa con trai đi. Đây không phải điều làm người khác vui vẻ sao?" Ba Thái khó có dịp nói tốt cho con trai: "Chẳng lẽ bà thật sự muốn ngay cả một đứa con trai cũng không có sao? Hơn nữa xã hội bây giờ rộng mở hơn rồi, bà xã, không phải bà vẫn nói bà luôn đi trước thời đại sao? Sao bây giờ lại trở nên cổ hủ vậy?"


Cổ hủ? Mẹ Thái sợ mất thể diện, hai hận người khác nói bà không theo kịp trào lưu, cổ hủ? Những lời này khiến bà hung hăng trừng mắt nhìn chồng: "Nói đùa! Tôi đây là người sáng suốt! Là người cởi mở! Tôi lạc hậu chỗ nào?"


"Rồi rồi rồi, là tôi nói sai, bà xã tôi là người cởi mở nhất trên đời này!" Ba Thái phát hiện mưu kế của mình được như ý, vội vàng lén nháy mắt với con trai, cha đây dốc toàn lực rồi, kế tiếp dựa vào chính con đi.


Nhận được tín hiệu, Thái Quân Thành lập tức hiểu ý, y lôi kéo anh, đến gần mẹ, một tay ôm lấy mẹ, dịu dàng thỉnh cầu: "Mẹ, không nên tức giận nữa. Con biết mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời, tuyệt đối sẽ không đuổi con trai ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn, người khác đều hâm mộ con có một người mẹ sáng suốt nhất, lần này cũng vậy, mẹ, mẹ sẽ hiểu con mà, có đúng không? Mẹ..."


Trong giọng nói của con trai ẩn ẩn chút cầu xin, khiến bà tỉnh tảo, đây là con trai của bà, từ nhỏ đến lớn không cần bà quan tâm đến, vẫn khiến bà lấy con trai để kiêu ngạo! Trong lòng mẹ Thái hiểu, là mình làm con thiệt thòi, từ nhỏ cũng không từng chăm sóc nó, bà chưa từng hoàn thành tốt nghĩa vụ làm mẹ, có lẽ đây là trời cao muốn bà bù đắp lại cho con trai của mình, nếu như đây mới là hạnh phúc con trai mình muốn: "Con không hối hận..." Bà thấp giọng hỏi, thật ra không chỉ là vấn đề mặt mũi, bà thật sự lo lắng cho con trai. Đây không phải là con đường dễ đi.


"Không hối hận!" Thái Quân Thành ôm chặt mẹ mình.
Mẹ Thái thở dài, cũng không  nói gì thêm nữa, nhưng muốn bà mở miệng đồng ý, bà cũng không phải được phần mặt mũi này.


"Đến đây nào, được rồi, vui vẻ một chút, ăn cơm nào..." Ba Thái vội vã đánh vỡ thế cục: "Xem Quân Thành mang loại bánh ngọt gì đến!"
"Là Tiramisu." Thái Quân Thành thả tay mẹ ra, tay phải cầm lấy tay người đàn ông, vui vẻ trả lời, cảm thấy không còn hôm nào hạnh phúc hơn hôm nay nữa ròi.


Đây chính là điều hắn muốn, phần tình yêu giống như Tiramisu này.






Truyện liên quan