Chương 1: Phỏng vấn 1
Trong giấc mơ, Trần Lãng không ngừng nhóp nhép miệng, giống như chính miệng cô đã gọi cả một bàn thức ăn toàn cao lương mỹ vị nhưng phải đợi rất rất lâu mà vẫn chưa thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Sâu đói trong bụng điên cuồng muốn bò ra ngoài, Trần Lãng trong giấc mơ thèm nhỏ rãi, đang nhìn ngang ngó dọc thì bị Trần Tụng lột chăn ra, vỗ cho một cái làm tỉnh cả ngủ:
“Chị nhóp nhép miệng làm gì thế? Còn không dậy nữa là sẽ bị muộn phỏng vấn đấy!”
Trần Tụng đã sớm ăn mặc chỉnh tề, tranh thủ mấy phút cuối cùng tô thêm một lớp son nữa lên môi rồi hài lòng nhìn gương mặt long lanh, phúc hậu của mình, bất giác còn cười một cái với nàng mỹ nữ môi hồng răng trắng trong gương. Thế rồi, khi ngoảnh lại trông thấy chị gái Trần Lãng của mình lại quấn chăn quanh người, trùm kín đầu ngủ say, cô nàng hết nói nổi, dùng ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn vật thể đã cuộn tròn trong chăn thành một nhúm không rõ hình dạng lần cuối cùng, vừa bước về phía cửa nhà vừa nói một tràng dài:
“Em và chị không giống nhau, là người sống có kỷ luật, em phải đi nếu không sẽ muộn mất. Chị thích ngủ thì cứ ngủ đi, nếu muốn ăn thì sữa đậu nành và bánh quẩy ở trong bếp ấy, bố mẹ đã ra ngoài đi bộ thể dục buổi sáng rồi…”
Cửa đã đóng thế nhưng âm thanh vẫn truyền từ ngoài vào không hề ngắt quãng, dần dần, sự yên tĩnh trong phòng lại quay về, chỉ có đồng hồ ngoài phòng khách phát ra tiếng tíc tắc nho nhỏ một cách đều đặn. Nhưng tiệc càng vui thì càng chóng tàn, tiếng chuông điện thoại lại reo lên như điên loạn, hơn nữa còn cực kỳ bền bỉ, hết đợt chuông này đến đợt chuông khác. Trần Lãng thở dài, nửa tỉnh nửa mơ ngồi dậy nhưng điện thoại lại không đổ chuông nữa. Tuy Trần Lãng hoàn toàn không tò mò rốt cuộc cú điện thoại đó là do ai gọi tới nhưng đến giờ thì thực sự đã bị đánh thức, liền dùng tay cào cào mái tóc rối bời. Bắt đầu ngồi thẫn thờ nhưng lại không nghĩ ra vì sao hôm nay lại phải dậy sớm. Chẳng phải cô đã hạ quyết tâm ngày nào cũng phải ngủ say đến tận khi mặt trời lên thật cao trong vòng một tháng sau khi từ Hong Kong trở về sao?
À, phỏng vấn. Trời ơi! Phỏng vấn!
Cuống cuồng bò dậy rửa mặt, vẫn theo thói quen cũ mà vồ lấy bàn trang điểm vừa bị em gái xới tung, khua chân múa tay gắn mi giả của Trần Tụng lên mắt nhưng lại gấp gáp đến nỗi tay run lẩy bẩy, quyết định ném nó sang một bên rồi thuận tay cầm một hộp kem bôi lung tung lên mặt, vừa bôi vừa cảm thấy may mắn, may mà Trần Tụng không ở đây, bằng không chắc chắn lúc này sẽ ở cạnh hét ầm lên: “Chị vẫn chưa bôi dung dịch bảo vệ da à!”, “Đầu óc chị bị sao vậy? Sao lại bôi kem dưỡng da ban đêm vào buổi sáng?”, “Không được, không được, không được dùng loại đắt tiền nhất của em!” Nghĩ đến đây Trần Lãng đã đau đầu chóng mặt, không thể phân biệt rõ ai là chị, ai là em nữa!
Cũng may bây giờ căn phòng cực kỳ yên tĩnh, không có con người lắm mồm đó là có thể tránh được bao nhiêu thứ hành hạ mình, Trần Lãng thành thạo dùng cọ đánh phấn như quét vôi ve lên tường, xong đâu đấy liền thở dài với cô nữ sinh thanh tú xinh đẹp trong gương:
“Chậc chậc, đúng là vẻ đẹp trời sinh quan trọng hơn tự bản thân cố gắng, chẳng cần trang điểm nhiều cũng đã là mỹ nữ rồi!”
Trần Lãng ngồi trước bàn ăn trong nhà bếp, nhai một miếng bánh quẩy rồi uống một ngụm sữa đậu nành, cảm thán đầy hạnh phúc: Về nhà vẫn tốt hơn, hồi ở Hong Kong lúc nào cũng như đánh trận, luôn thiếu thời gian, mỗi buổi sáng gặm một cái sandwich, uống cốc trà sữa là xong, đâu có thảnh thơi vui vẻ như bây giờ. Hai năm học nghiên cứu sinh tại học viện nha khoa ở Hong Kong, nghe thì danh giá sung sướng lắm nhưng thực ra, chẳng những phải học hành đến điên đảo mà mấy lần còn cạn sạch lương thảo, khiến đám sâu đói trong bụng vô cùng tuyệt vọng mà kêu ầm ĩ.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc tốt nghiệp, không chút lưu luyến với lời mời tiếp tục đào tạo chuyên sâu mà thầy hướng dẫn đưa ra liền trở về Bắc Kinh mà không thèm ngoái đầu lại. Sau khi về nhà, cô chẳng mong gì, cũng chẳng lập kế hoạch cho tương lai sau này mà chỉ liên tục gọi bạn bè đến chiếm chỗ trong những quán ăn đặc sắc của Bắc Kinh, khiến đám bạn đại học đó ai cũng tò mò:
“Lãng Lãng, cô[1] chắc chắn nơi cô ở là Hong Kong nhiều của ngon vật lạ chứ không phải châu Phi hả?”
[1] Ở đây dùng kính ngữ
Nhưng khi kể cho bố mẹ và Trần Tụng thì chẳng ai trong số họ đồng cảm với cô:
“Đáng đời! Số tiền cậu gửi vào thẻ cho con sao không tiêu? Bố mẹ hỏi con có thiếu tiền không thì con nói “đủ dùng, đủ dùng” làm gì?”
Hai năm học đó của Trần Lãng chỉ có tiền học phí là người nhà chu cấp, còn khoản sinh hoạt phí đã ngốn sạch số tiền tích cóp được trong ba năm trời làm việc ở bệnh viện của cô, cũng may, nhiều lúc còn có thể làm việc cho thầy giáo hướng dẫn của mình mới thoát khỏi nạn đói.
Nhất thời Trần Lãng giữ im lặng. Nhưng trong lòng vẫn giận dữ nghĩ rằng: Ông ta là gì của con? Sao con lại phải tiêu tiền của ông ấy? Nhưng thật sự cô không dám nói ra những lời đó nên đành quay qua quay lại trong ổ bụng, lặng lẽ tìm một góc chôn vùi chúng. Nghĩ đến sự khó khăn, khổ ải của những buổi đầu trong hai năm ở Hong Kong, Trần Lãng lại đem những câu hùng hồn đó ra nhấm nuốt lại lần nữa, dần cổ vũ lòng can đảm cho cái bụng lép xẹp vì đói của mình.
Đang ăn đến nỗi hai tay dính đầu dầu mỡ thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần nữa. Lúc này Trần Lãng đã hoàn toàn ở trong trạng thái tỉnh táo “tai thính mắt tinh”, chớp chớp mắt vài cái là đã ngay lập tức đoán được cú điện thoại đó là do ông cậu gọi đến. Vốn định mặc kệ cho nó “tự sinh tự diệt” nhưng tiếng chuông điện thoại bền bỉ khác thường, Trần Lãng đành phải chậm chạp đứng dậy, rửa tay sạch rồi mới nhấc máy.
“Trần Lãng hả? Vừa dậy hả cháu?”
Trần Lãng trả lời rất ngắn gọn:
“Vâng”.
“Vậy thì cậu đến đón cháu!”
Chỉ chưa đến một phút đồng hồ sau chuông cửa đã reo. Trần Lãng vẫn chưa thoát khỏi sự thực phũ phàng đó nhưng chẳng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ra đứng trước cửa, ngó ra ngoài qua mắt thần quả nhiên trông thấy ông cậu Vu Bác Văn.
Mở cửa, Trần Lãng đánh giá Vu Bác Văn hai bên tóc mai đã điểm hoa râm, phun ra hai chữ cực kỳ đơn giản:
“Cậu ạ!”
Vu Bác Văn hơn năm mươi tuổi nhưng dáng người vẫn thẳng, các nét trên mặt cân đối, thoạt nhìn chỉ như người tầm bốn mươi. Ông nở nụ cười hòa nhã thân thiện với Trần Lãng:
“Cậu vừa hỏi Trần Tụng rồi, nó nói cháu vẫn đang say giấc!”
Trần Lãng buồn rầu gật đầu, để Vu Bác Văn vào nhà nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
“Cậu yên tâm, cháu không lật lọng đâu, đã đồng ý với cậu sẽ đi phỏng vấn thì nhất định sẽ đi!”
Vu Bác Văn quay sang nhìn Trần Lãng:
“Cháu thật sự muốn đi phỏng vấn à? Thực ra, cậu nghĩ cháu cứ vào thẳng chỗ cậu làm việc là tốt nhất, cậu có thể cho cháu một phòng khám, nếu thích cháu có thể trực tiếp đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm phòng khám!”
Trần Lãng lặng im hồi lâu rồi lắc đầu:
“Trình độ của cháu chẳng làm được chủ nhiệm phòng khám đâu, vẫn nên ra ngoài rèn luyện thêm thì tốt hơn. Nhưng vì sao cậu lại bảo cháu tới phỏng vấn ở nha khoa Hạo Khang?” Thực ra còn một câu Trần Lãng không dám nói: “Nếu cháu không muốn đi thì sao?”
Vu Bác Văn nhìn Trần Lãng:
“Nha khoa Hạo Khang bây giờ là phòng khám bệnh có vốn đầu tư nước ngoài danh tiếng nhất Bắc Kinh, chất lượng khám chữa ở đó không hề kém hơn các bệnh viện chính tông. Vả lại còn có vị trí đẹp, phục vụ tốt, nên họ chiếm được thị phần rất lớn trong thị trường khám chữa bệnh cao cấp[2]. Đặc biệt là phương pháp trồng răng của nó, trình độ tiên tiến nhất, đã sánh ngang với trình độ của nước ngoài, cậu thấy cháu đến đó học tập là tốt nhất.”
[2] Thị trường khám chữa bệnh cao cấp chỉ những nơi có trình độ khám chữa, khả năng phục vụ tốt và thường giá rất cao, phù hợp với người có thu nhập cao.
Trần Lãng sớm đã nghe đến hoàn cảnh của phòng khám răng Hạo Khang nhưng cô lại cực kỳ nghi ngờ những lời giải thích đường đường chính chính của cậu mình. Nhìn Vu Bác Văn vẻ nửa tin nửa ngờ, cô hỏi:
“Cậu muốn bảo cháu vào làm ở bộ phận trồng răng của nha khoa Hạo Khang? Cậu nên biết rằng hồi ở Hong Kong cháu học chuyên khoa nha chu[3] nhé.”
[3] Bệnh nha chu là bệnh lý viêm nhiễm mãn tính ở mô nướu và mô nâng đỡ của răng. Biểu hiện thường thấy là nướu viêm đỏ, dễ chảy máu, chảy mủ, tiêu xương ổ răng, răng lung lay, và cuối cùng là mất răng.
Vu Bác văn gật đầu, rút một tờ lý lịch trích ngang từ ca táp đang xách trên tay ra đưa cô:
“Cậu biết nhưng giờ họ đang tuyển những bác sĩ trẻ làm trợ lý trồng răng, không cần kinh nghiệm thực tế chỉ cần hơn năm năm kinh nghiệm lâm sàng thôi, cho nên cậu đã sửa lý lịch trích ngang của cháu rồi. Bây giờ cháu là một sinh viên đại học tốt nghiệp chính quy, còn thời gian ba năm trước thì cậu điền là cháu đã làm việc trong một bệnh viện công lập, hai năm trước thì cháu làm trong một phòng khám của bạn cậu, cậu đã bảo người ta ghi lại nhận xét về thái độ trong công việc của cháu.”
Trần Lãng nhận bộ lý lịch trích ngang rồi mở ra xem, tất cả nhận xét về thái độ làm việc đều được làm giả và được ghi “xuất sắc”, tế bào trên khắp người cô đều cảm thấy khó tin, suy nghĩ cũng thấy vậy, bèn không nhịn được hỏi:
“Cậu à, cậu sẽ không bảo cháu đến đó làm gián điệp đấy chứ? Việc ấy cháu không làm được đâu ạ!”
Trái lại Vu Bác văn nở nụ cười:
“Ai bắt cháu đi làm gián điệp chứ, cháu đã không muốn đến chỗ cậu làm chủ phòng khám vậy thì hãy đến học hỏi thật tốt ở phòng khám tân tiến nhất trong nước đi. Cháu cũng biết đấy, hiện giờ trồng răng đã phát triển mau lẹ vượt xa tưởng tượng của chúng ta, chỉ cần cháu có chút thành tựu trên phương diện này thì cậu đã rất vui rồi!”
Trần Lãng xem nhẹ:
“Thật hay giả vậy ạ? Sao cháu cứ cảm thấy mọi việc không đơn giản như thế?”
Trần Lãng cảm thấy mình chỉ hiểu biết được một chút suy nghĩ của vu bác văn cho nên đến giờ cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng lý do đường đường chính chính ấy.
Vu Bác Văn căn bản không thèm chấp cháu gái, ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
“Tiểu tổ tông của cậu, đi nhanh thôi, bằng không sẽ đến muộn mất, để cậu lái xe đưa cháu đến đó!”
Trần Lãng bị đốc thúc liên hồi đành phải leo lên chiếc Audi kiểu cũ của Vu Bác Văn, hết nhìn trái lại nhìn phải:
“Sao cậu vẫn đi chiếc này? Bao năm rồi mà không đổi ư?”
Vu Bác Văn vừa tập trung lái xe vừa mỉm cười:
“Chờ sau này cháu kiếm được tiền thì đổi cho cậu!”
Trần Lãng lắc đầu quầy quậy:
“Vậy cả đời này cậu cũng đừng chờ mong. Cháu chỉ là một bác sĩ quèn chỉ đủ nuôi mình thôi.”
Vu Bác Văn liếc cô bằng đuôi mắt:
“Nhưng đến một bác sĩ quèn cậu còn không phải, thế mà bây giờ đã mở được cả một chuỗi phòng khám răng miệng rồi đấy thôi. Cái đó không quan trọng, chủ yếu là xem cháu có tấm lòng không?”
Trần Lãng hừ mũi liên tục, cô nói:
“Cháu có tấm lòng cũng chỉ đủ mua cho cậu chiếc xe đạp thôi. Mà, liệu có ai tài giỏi được bằng cậu, bỏ vợ bỏ con đương nhiên sự nghiệp sẽ lên như diều gặp gió rồi!”
Vu Bác văn chau mày:
“Nói linh tinh gì đấy? Chị cậu lại nói vớ vẩn gì với cháu hả?”
Ngay lập tức Trần Lãng ngậm miệng rồi nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói một câu:
“Mẹ cháu đâu nói gì!”
Còn trong lòng Trần Lãng lại tức tối nghĩ: Còn cần ai nói sao? Cháu biết lâu rồi!
Trụ sở chính của nha khoa Hạo Khang nằm ở khu CBD[4] náo nhiệt, phồn hoa nhất của Bắc Kinh, Vu Bác Văn bảo để tránh nghi ngờ nên thả Trần Lãng ở con đường cách phòng khám Hạo Khang không xa. Trần Lãng chào tạm biệt cậu vô cùng dứt khoát rồi sải bước đi về phía tòa nhà cao tầng, Vu Bác Văn bất giác cười khổ: Cô bé này đã trưởng thành thật rồi, tâm sự cũng nhiều hơn. Hai năm nay dù có nhọc công lo lắng cho nó đến đâu chăng nữa thì tình cảm thân thiết gắn bó của hai cậu cháu cũng chẳng còn được như khi cô bé còn nhỏ nữa.
[4] CBD là viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố. Đây là nơi sầm uất, nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng.
Sự cảm thán này của Vu Bác Văn là điều rất bình thường. Từ nhỏ, Trần Lãng và Trần Tụng đã rất đỗi thân thiết với ông cậu này, nhất là Trần Lãng, lúc nào cũng bắt chước làm theo những hành động của ông. Hồi nhỏ cô ăn quá nhiều kẹo nên chiếc răng nào cũng bị sâu, bố mẹ bèn đưa cô bé đến bệnh viện khám răng, vừa bước vào Trần Lãng đã khóc ré lên, kiên quyết không chịu há miệng khiến bố mẹ xấu hổ đến nỗi chẳng biết giấu mặt đi đâu, đành ra về trong thất bại. Vu Bác Văn không tin lại có chuyện bất thường này nên xung phong nhận nhiệm vụ lại một lần nữa đưa Trần Lãng đến một bệnh viện chuyên khoa răng miệng, Vu Bác Văn chỉ nói với Trần Lãng là: “Trần Lãng, đối với cậu, cháu là đứa trẻ kiên cường và dũng cảm nhất!” Thế là Trần Lãng cố nén cơn sợ hãi dù cẳng chân vẫn run lẩy bẩy cộng thêm bàn tay níu chặt cậu không chịu buông nhưng vẫn ngoan ngoãn thực hiện đầy đủ quá trình chữa bệnh . Lại sau đó nữa, đến cả nguyện vọng thi trường đại học nào sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng là nghe theo ý kiến đề xuất của Vu Bác Văn. Hồi ấy không như bây giờ, kể cả Trần Lãng có chống đối cha mẹ thì cũng sẽ coi những lời Vu Bác Văn nói là thánh chỉ.
Nhưng, chẳng biết từ khi nào, Trần Lãng thay đổi như biến thành một người khác, bình thường luôn cố gắng giữ khoảng cách với Vu Bác Văn, chỉ có vài chuyện xét trên vấn đề nguyên tắc hoặc trọng đại một chút mới nghe ý kiến của ông cậu Vu Bác Văn. Ví dụ như sau khi lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp thạc sỹ của học viện nha khoa cô đã thực sự quay lại Bắc Kinh.
Cứ suy nghĩ miên man hồi lâu như thế, chiếc ô tô phía sau đã điên cuồng nhấn còi với Vu Bác Văn, ông cũng không nghĩ thêm nữa mà nhanh chóng nổ máy xe và rời đi. Chính vì thế, ông hoàn toàn không thấy lúc Trần Lãng băng qua đường vắt ngang đã đột nhiên ngoảnh lại nhìn về phía ông. Cũng vì lý do đó nên cô vô cùng không đúng lúc mà va quệt với một chiếc xe đạp, còn phải nhận một tiếng chửi thề của người đi chiếc xe đạp kia:
Shit!