Chương 7: Bạn trên mạng 2
Cuộc phỏng vấn hôm nay quả là kháng chiến trường kỳ, khi Trần Lãng đi qua phố lớn ngõ nhỏ trở về đến nhà thì mới nhận ra trên bàn ăn đã dọn xong bữa cơm tối nóng hổi rồi. Bố của Trần Lãng – ông Trần Lập Hải ngồi trên sô pha đeo kính lão đọc báo, mẹ cô – bà Vu Nhã Cầm ló đầu ra khỏi nhà bếp: “Hay quá, cô cả về rồi. Lão Trần, đừng đọc báo nữa, mau tới ăn cơm thôi.”
Trần Lãng bị hành hạ suốt một ngày, đã sớm đói đến nỗi bụng thầm sôi ùng ục, không kiềm chế nổi mới trực tiếp nhón tay cầm cánh gà thơm ngào ngạt lên, liền bị bà Vu Nhã Cầm kéo xuống: “Đi rửa tay, chưa từng thấy bác sĩ nào bất cẩn như con. Mẹ lo lắm, thế này thì bệnh nhân nào có thể yên tâm để con khám bệnh?”
Trần Lãng cười cợt: “Mẹ không biết sao? Họ đều bị con yểm bùa rồi nên mới không dứt ra được như vậy!”
Ông Trần Lập Hải cũng bị con gái chọc cười, ông buông báo xuống rồi bước về phía này: “Hôm nay phỏng vấn thế nào?”
Trần Lãng đang rửa tay trong nhà vệ sinh, chỉ nói vọng ra một câu: “Bố à, như một màn kịch!”
Ông Trần Lập Hải và bà Vu Nhã Cầm tự ngồi vào chỗ mình, bà Vu Nhã Cầm gắp cánh gà vào bát Trần Lãng: “Phòng khám cao cấp gì mà khiến cô cả nhà ta ngứa mắt thế?”
Trần Lãng ngồi vào ghế, than thở: “Haiz, bố mẹ à, hai người không biết đâu, trình tự phỏng vấn cực kỳ biến thái, con đã gặp ba nhóm người nhưng vẫn chưa xong, nghe nói phía sau còn bốn nhóm nữa. Đúng rồi, điều xui xẻo nhất là con gặp phải một tổng giám bộ phận điều trị siêu cấp biến thái, mất công con hâm mộ anh ta từ xưa đến nay.”
Trần Lập Hải chú ý lắng nghe nhưng bà Vu Nhã Cầm lại bĩu môi: “Thế con còn ở lại đó dấn thân vào lửa làm gì? Đến làm chỗ cậu con không được sao?”
Trần Lãng than thở xong thì chỉ muốn ăn cơm, lập tức vứt câu chuyện ra khỏi bụng: “Nói sau đi ạ. Mẹ, cơm mẹ nấu ngon quá, lúc ở Hong Kong, vừa nhớ đến mẹ con liền thèm ăn đến nỗi nửa đêm nằm mơ cũng nuốt nước bọt ừng ực!”
Ông Trần lập Hải mỉm cười nhìn Trần Lãng: “Dạo này miệng cô cả ngọt quá nhỉ, sao trước kia bố không phát hiện ra?”
Bà Vu Nhã Cầm lườm hai bố con: “Nó bị bỏ đói lâu ngày tất nhiên cái miệng sẽ ngọt!”
Trần Lãng chỉ cười ha ha mà không nói gì. Đến khi ăn gần no, thấy vị trí đối diện không có người cô mới định thần lại: “Cô hai đâu rồi? Hôm nay nó lại không về ăn cơm ạ?”
Bà Vu Nhã Cầm à một tiếng: “Hôm nay nó đi tham gia hoạt động của tổ chức gì đó, đến tối mới về.”
Trần Lãng mở cửa ngó vào trong phòng, phát hiện chiếc vợt cầu lông của Trần Tụng vẫn treo ở chỗ kia đã bị mang đi: “Mẹ ơi, nó đi đánh cầu à?”
Bà Vu Nhã Cầm gật đầu: “Chắc thế. Con nói xem, ngày nào Trần Tụng cũng bận rộn làm gì thế? Suốt ngày không thấy ở nhà. Giờ ngoài đường nhiều kẻ xấu như thế, bị người ta lừa đảo thì phiền lắm.”
Ông Trần Lập Hải nói xen vào: “Ôi dào, cô hai nhà bà ấy à, ai dám lừa nó, nói nó đi lừa người ta còn tin được.”
Bà Vu Nhã Cầm vẫn càm ràm: “Dù thế cũng không thể chạy nhông nhông ngoài đường suốt ngày được, hỏi nó bảo vẫn chưa có bạn trai, con gái con đứa không thể điên loạn thế được!” Nói xong bèn ngoái lại nhìn Trần Lãng: “Vẫn là con ngoan nhất, quay đi quay lại vẫn chỉ mấy đứa bạn cũ. Nhưng mà, Trần Lãng à, ngày nào con cũng quanh quẩn ở nhà thế này cũng không tốt, con không còn nhỏ nữa, hai mươi bảy rồi, cứ chìm sâu mãi trong quá khứ là không nên. Lúc mẹ bằng con bây giờ đã có thai em gái con rồi đấy!”
Ông Trần Lập Hải vội kéo áo vợ, mới khiến bà im lặng đúng lúc.
Nghe vậy Trần Lãng liền thấy nhức đầu, về nhà cái gì cũng tốt chỉ có điều, mẹ cô cứ càm ràm mãi thế này thật sự khiến cô thấy buồn phiền. Hai mươi bảy tuổi thì sao chứ? Ở Bắc Kinh bây giờ nếu dùng một cái xẻng, xúc bất kỳ một góc nào trong thành phố, chắc chắn phần lớn số người trong đó là những cô gái ngoài ba mươi chưa kết hôn. Cô vội vàng kiếm cớ chuồn về phòng mình, bật máy tính lên mạng, gửi email cho thầy giáo hướng dẫn Peter ở học viện nha khoa Hong Kong, trong email là bản báo cáo “Phát triển mới hữu ích về tủy răng dưới kính hiển vi” đã được chính cô dịch và sửa chữa cẩn thận.
Vừa gửi xong email, Trần Lãng để ý thấy có một biểu tượng đang chuyển động ở góc dưới bên phải màn hình, kích chuột vào đó, thì ra là một tin nhắn nhanh. QQ của Trần Tụng cài đặt tự động đăng nhập khi kết nối mạng, vừa đọc tin nhắn Trần Lãng liền chậc lưỡi, người có nickname “Kim tử đa” gửi đến Trần Tụng với nickname “Nhiễu chỉ nhất đao”: “Tiểu Đao, sao em vẫn đang online vậy? Tối nay anh phải chỉnh sửa tài liệu cho Lão đại xong mới đi được, chỉ sợ em vẫn đang chờ. May quá, may quá, chúng ta hẹn rồi nhé, không gặp không về!”
Trần Lãng định bỏ qua nhưng lại mắt lại cứ dán mãi vào câu “không gặp không về” cuối cùng, bèn trả lời một câu: “Bạn Tiểu Đao không có nhà, tôi là chị nó.”
“Kim tử đa” bên kia vội vàng trả lời: “Chào chị ạ. ch.ết rồi, ch.ết rồi, Tiểu Đao chắc đang chờ em. Vậy tạm biệt chị nhé, em phải nhanh chóng làm cho xong rồi đi tìm cô ấy mới được!”
Trần Lãng trả lời một câu vô cùng đơn giản “ok”
Nhưng “Kim Tử đa” lại gửi tin nhắn tới: “Đúng rồi, chị ơi, em đã đồng ý với yêu cầu thêm chị vào nhóm của Tiểu Đao, em ấy bảo chị rất muốn tận mắt thấy dung nhan thực sự của hai lão đại của chúng em, sau này nếu có cơ hội em sẽ thông báo cho chị!”
Trần Lãng dở khóc dở cười đáp lại: “Em đừng nghe Tiểu Đao nói linh tinh, không tin được nó đâu, nói bậy đấy!”
Bên kia gửi tới biểu tượng byebye và cười lè lưỡi rồi lập tức thoát khỏi QQ.
Thật ra, Trần Lãng vô cùng hâm mộ Trần Tụng, mỗi ngày của nó đều rất phong phú đa dạng, đầy màu sắc khiến người ta không kịp nhìn hết. Trần Lãng không biết có phải hai năm ra ngoài học đã khiến mình không phù hợp với thời đại hay không, sau khi trở về nhà cô phát hiện công nhân viên chức Trần Tụng giờ tan sở còn bận hơn cả giờ hành chính, con bé tham gia một diễn đàn cầu lông tên là “Oai phong”[1], đi đánh cầu với các bạn theo định kỳ, mua hàng trên taobao[2], mua sắm qua mạng; có rất nhiều bạn là con trai, bạn là con gái thì hàng xấp, hai-tư-sáu tụ tập, ba-năm-bảy đi hát.
[1] Bản gốc là “Táp sảng” nghĩa là oai phong lẫm liệt, nhưng nếu tách chữ thì “táp” có nghĩa là đánh cầu, “sảng” là thoải mái.
[2] Một trang web mua hàng online
Trần Lãng từng hỏi Trần Tụng với vẻ khó hiểu: “Trình độ đánh cầu của em không tệ hơn chị, cần gì phải tập luyện chăm chỉ?”
Trần Tụng cười ranh mãnh: “Cái này thì chị không hiểu rồi, chị biết trong diễn đàn cầu lông có gì nhiều nhất không?”
Trần Lãng khờ khạo lắc đầu.
Trần Tụng cười ha ha rất đắc chí: “Dĩ nhiên là trai đẹp rồi!” sau đó còn ra sức giải thích: “Chị không biết đâu, hiện tại đã bước vào thời đại nam sắc lên ngôi! Mục đích tồn tại của “giống” trai đẹp chính là để chúng ta trồng cây si!” Lúc đó Trần Lãng mới hiểu ra, lập tức buồn rầu nghĩ bụng: Cùng lắm mình chỉ hơn Trần Tụng bốn tuổi, sao lại như cách nó cả một thế kỷ thế nhỉ?
Trần Tụng còn tốt bụng giải thích cho Trần Lãng về thời đại khai quốc của diễn đàn “Oai phong”, ban đầu do hai ID lập nên, một người tên “Văn võ toàn tài”, người kia là “Sắc lặc ca”, và có một người với cấp bậc nguyên lão chính là “Kim tử đa” thường mắt qua mày lại với “Nhiễu chỉ nhất đao”. Nghe nói “Văn võ toàn tài” và “Sắc lặc ca” đều là trai đẹp siêu cấp, đẹp như thế nào? Hai vị trong truyền thuyết đẹp đến nỗi là “thảm họa nhân gian”, lúc đầu họ rất năng nổ tham gia đủ mọi loại hoạt động nên số lượng thành viên gia tăng rất nhanh, thậm chí còn khởi xướng thi đấu với các diễn đàn khác, lần nào cũng chiến thắng lẫy lừng vì vậy họ có tiếng tăm vang dội trong các diễn đàn cầu lông lớn khác. Năm nay hai vị này không xuất hiện nhiều, chỉ còn “Kim tử đa” vẫn thường xuyên lên sàn, điều này khiến đông đảo các tay vợt nữ than thở không ngớt.
Lúc ấy Trần Lãng lắng nghe rất chăm chú, bất giác phát biểu ý kiến: “Em có nói quá không? Có người đẹp trai đến mức đó sao? Chị rất tò mò, không biết rốt cuộc người ta có dáng vẻ như thế nào?”
Trần Tụng cười hi ha: “Không phải em đã nói rồi sao, chỉ là được nghe kể lại mà thôi, thực ra em cũng chưa từng trông thấy họ bao giờ. Nhưng chị thấy hứng thú rồi sao? Hay là chị trực tiếp tham gia vào “Oai phong” của bọn em đi, em đăng ký cho chị một cái ID, sau này chúng ta cùng đi đánh cầu, nói không chừng còn có thể mang về cho em một ông anh rể!”
Trần Tụng kích động không ngừng, nhân lúc Trần Lãng chưa kịp phản đối con bé đã đăng ký nickname cho cô trong diễn đàn rồi. Trần Tụng là người rất hay ho, có thể được điều đó từ chính nickname của cô nàng. Những cô gái khác đặt nickname thường sẽ lấy là “Nhiễu chỉ nhu” buồn vô hạn, nhưng nó lại lấy là “Nhiễu chỉ nhất đao” chứng tỏ sau khi dịu dàng triền miên vẫn còn có thể tung cú đánh chí mạng hoặc “rút củi dưới đáy nồi”. Nó ngồi trước màn hình vô cùng hăng hái phát huy trí tưởng tượng, từ “Ma nữ yểu điệu” đến “Thỏ con Hippie[3]”, từ “Ánh sáng vờn quanh” đến “Sao sáng đầy trời”, “từ “Koala[4] mùa đông” đến “Cây hồ đào mùa thu”, v.v, vô cùng đa dạng, không cái nào trùng lặp với cái nào. Mới nghe Trần Lãng đã thấy choáng váng đầu óc, vội vàng ngăn cản “Đừng ồn ào nữa, đã bảo lấy tên “Trời xanh[5] vạn dặm” là được rồi!”
Mắt mũi Trần Tụng sáng ngời: “Hay lắm! Cái tên ‘Trời xanh vạn dặm’ rất hợp với chị!!” Vì vậy đã dùng nickname “trời xanh vạn dặm” đăng ký một ID mới trên diễn đàn “Oai phong” cho Trần Lãng.
[3] Hippie là một thuật ngữ dùng để chỉ một văn hóa lối sống của thanh niên, phát sinh từ một phong trào tại Hoa Kỳ trong giữa những năm 1960 và sau đó lan rộng sang các nước khác trên thế giới.
[4] Koala hay gấu túi, là một loại thú có túi ăn thực vật sống tại Úc
[5] Trong từ “trời xanh” có từ “lãng”
Đang nghĩ tới đó, bỗng trong phòng vang lên tiếng tinh tinh rất khẽ. Trần Lãng vội đứng dậy, lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách, hóa ra là một tin nhắn từ số điện thoại lạ, mở ra xem thấy trên đó viết: “Trần Lãng, em không nhận điện thoại nên khi nào rảnh thì gọi lại cho chị nhé, Diệp Thần của nha khoa Hạo Khang.”
Lúc đó Trần Lãng mới chú ý, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ, đó là thời điểm cô đang trên đường về nhà, vì ồn ào quá nên không nghe thấy. Trần Lãng hít thở thật sâu, điều chỉnh trạng thái tâm trạng một chút, dùng máy con trong phòng bấm số.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói: “Hello, tôi là Diệp Thần, xin hỏi bạn là…”
Trần Lãng vội vàng tự giới thiệu bản thân: “Em là Trần Lãng, xin lỗi chị, chiều nay không nghe được điện thoại của chị!”
ở đầu dây bên kia Diệp Thần cười khẽ: “Chị cũng đoán là em. Thấy em vẫn chưa gọi lại nên mới gửi tin nhắn cho em!”
Trần Lãng hơi ngượng: “Xin hỏi, chị có việc gì ạ?”
Giọng Diệp Thần trong điện thoại rất êm ái dễ nghe: “Trần Lãng à, ngày mai em có rảnh không? Đáng lẽ em phải tiếp tục cuộc phỏng vấn với bốn vị chủ nhiệm khác nhưng vừa hay phòng khám nha khoa Hạo Khang bọn chị ngày mai tổ chức một cuộc thi thực hành, tổng giám Du nói trực tiếp cho em tham gia cuộc thi này thì sẽ không cần tiến hành theo trình tự rườm rà kia nữa. Có điều, đối với họ thì đó là thi đấu, còn đối với em đó là sát hạch!”
Trần Lãng dĩ nhiên cảm thấy như thế tốt hơn, dù nói sao đi chăng nữa, kể cả ngày mai lại phải gặp ánh mắt lạnh lùng của Du Thiên Dã một lần nữa cũng còn thoải mái hơn cuộc phỏng vấn liên hoàn kia, ch.ết sớm siêu sinh sớm. Vì thế, cô hỏi lại thời gian của cuộc thi một lần nữa rồi chào tạm biệt Diệp Thần.
P.S: Đố các bạn biết Ai là ai nào?
PPS: Từ tuần này sẽ bắt đầu tăng chương nhé. Nhưng mình chưa hứa trước được là mỗi ngày một chương đâu, hìhì