Chương 11: Cuộc thi 3

Sắc mặt Du Thiên Dã thay đổi ngay tức thì, anh mở to mắt nhìn Đặng Vĩ: “Thật sao?”
Đặng Vĩ gật đầu: “Lão Du, tôi lừa anh làm gì?” Suy nghĩ một lát bèn tiến tới gần Du Thiên Dã, khẽ nói: “Chúng ta không thể người ngoài kháo nhau rằng nha khoa Hạo Khang chúng ta bắt nạt cô bạn nhỏ, phải không nào?”


Tâm trạng của Du Thiên Dã đã bình ổn lại một chút, anh không nhìn đám người đang xì xào to nhỏ bên dưới mà đánh mắt về phía Trần Lãng đứng ngoài cửa. Cô đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh, bất chợt Du Thiên Dã cười thầm trong lòng: “Thanh niên trẻ tuổi quả là thiếu kiên nhẫn!” Thoắt cái, sắc mặt đã trở lại như bình thường chỉ sau một tiếng đằng hắng, vỗ nhẹ tay ý bảo mọi người giữ trật tự.


Lúc này, căn phòng mau chóng chuyển sang trạng thái lặng ngắt như tờ, im ắng đến nỗi nếu có cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.


Du Thiên Dã bước về phía Trần Lãng, Diệp Thần bên cạnh lập tức hiểu ý anh bèn mau chóng kéo Trần Lãng đến đứng giữa bàn chủ tịch từ cửa sau. Mọi người nín thở chăm chú theo dõi, Trần Lãng khó hiểu nhìn khoảng cách giữa mình và Du Thiên Dã dần ngắn lại, lạnh lùng nghĩ: “Tên biến thái này lại định giở trò gì đây?”


Không ngờ Du Thiên Dã lại chìa tay về phía Trần Lãng: “Tôi xin lỗi bác sĩ Trần, là do tôi chủ quan quá nên đã làm cô bị ấm ức. Chúc mừng cô hoàn thành cuộc thi một cách thuận lợi, đạt được vị trí thứ nhất trong cuộc thi lần này!”


Trần Lãng hừ mũi một tiếng, nghĩ bụng: Đâu phải tôi chưa được giải nhất bao giờ! Nhưng ngại ánh nhìn chăm chú của nhiều người bên dưới, cô chần chờ một lát rồi mau chóng giơ tay ra nắm nhẹ tay anh, hoàn toàn chỉ là chạm vào rồi buông ngay, lạnh giọng nói một câu: “Thì sao chứ? Dù sao thì trình độ của tôi cũng chỉ xứng làm thợ thủ công thôi!”


available on google playdownload on app store


Du Thiên Dã híp mắt nhìn cô, thầm nghĩ: Cô gái này cũng thật cứng đầu, đưa thang đến tận chân mà còn không thèm xuống. Anh đang định phản bác thì Diệp Thần kịp thời lên tiếng: “Bác sĩ Trần hôm nay bị ấm ức một chút, chị thay mặt nha khoa Hạo Khang xin lỗi em. Có điều, người xưa không phải đã nói rồi sao? ‘Không đánh thì không quen’ mà.” Nói xong lại đưa mắt nhìn Du Thiên Dã: “Phải không, chủ nhiệm Du?”


Du Thiên Dã đón nhận ánh mắt Diệp Thần chuyển tới đành gật đầu bất đắc dĩ. Diệp Thần cười với Du Thiên Dã rồi bắt tay Trần Lãng: “Còn nữa, bác sĩ Trần, tôi mong có thể đại diện cho nha khoa Hạo Khang chào mừng em gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi.”


Nếu câu chào mừng này được chính miệng Du Thiên Dã nói với mình, Trần Lãng sẽ cảm thấy có tám, chín mươi phần trăm là “sói chúc tết gà”, sẽ không thể thấy yên tâm nhưng giờ, người đứng đối diện cô là Diệp Thần lúc nào cũng khéo léo và ấm áp, Trần Lãng khó buông lời từ chối thẳng thừng chỉ thẽ thọt, phân vân nói: “Em cảm thấy có lẽ mình không phù hợp với nơi này.”


Diệp Thần là người rất thông thái, chỉ cần Trần Lãng chưa từ chối đến cùng thì tất cả vẫn còn cơ hội vãn hồi được. Chị véo nhẹ tay Trần Lãng, nhỏ giọng bảo: “Lát nữa chị sẽ nói chuyện riêng với em!” rồi kéo Trần Lãng xuống dưới tìm ghế ngồi, ý bảo Du Thiên Dã tiếp tục tuyên bố kết quả cuộc thi và thành tích.


Lúc vừa đứng ở cửa chờ được “minh oan” Trần Lãng vẫn nghiến răng nghiến lợi nghĩ rằng một khi chân tướng được phơi bày rõ ràng mình nhất định phải vẫy vẫy tay áo bỏ đi ngay tức thì. Thế mà, không ngờ đến giờ mình vẫn chưa dám trở mặt, còn bị Diệp Thần nắm tay ngồi bên dưới nghe tiếp, bản thân cô cũng cảm thấy có chút không hiểu nổi mình.


Trong lúc Du Thiên Dã và Đặng Vĩ cùng công bố vị trí thứ nhất, thứ hai, thứ ba thì ngồi bên dưới, Bao Huân đã giận đến sôi sùng sục, chẳng buồn chơi trò chơi trên điện thoại nữa, cả giận nói: “Sao thế? Giằng qua giằng lại nửa ngày, cuối cùng lại trở thành có lỗi với cô ta?”


Liễu Gia Tử quả là hậu duệ của Gia Cát Lượng, anh ta nói: “Tôi sớm bảo nhất định có vấn đề rồi mà, cô Trần Lãng này tốt nghiệp trường nào vậy? Trẻ tuổi mà giỏi quá!”
“Mắt mũi các người bị sao vậy? Giỏi gì mà giỏi?!” Cơn giận của Bao Huân vẫn chưa thuyên giảm.


Liễu Gia Tử cười ha ha: “Cậu có tin không? Nhất định lão Đặng sẽ coi trọng người này, nói không chừng còn kéo Trần Lãng về phòng khám của chúng tôi.”
Bao Huân giận đến no cả bụng, chẳng muốn xem tiếp bèn đứng phắt dậy, mở cửa sau đi ra ngoài.


Trở về văn phòng của mình, Bao Huân mở ngăn kéo bàn làm việc lấy một tờ hóa đơn sửa chữa với mức phí trên trời ra chơi đùa một lát, bỗng chốc mặt mày rạng ngời hẳn, tưởng tượng đến cảnh tượng khi Trần Lãng biết mình cũng làm việc ở đây, rồi nét mặt cô khi tận mắt thấy tờ hóa đơn này, nhất định sẽ rất thú vị đây! Đang cười điên dại thì điện thoại di động đổ chuông, vừa thấy số gọi điện liền nhấn nút trả lời: “Người đẹp, tối nay mẹ đi đó hả? Biết rồi, con sẽ mang hoa đến cổ vũ mẹ[1]!!!”


[1] Thực ra Bao Huân không gọi mẹ mà chỉ gọi 你 nên không thể biết người ở đầu dây bên kia là ai.


Cuộc thi thực hành đầy tranh cãi này cuối cùng cũng khép lại. Vương Hâm theo mọi người ra khỏi phòng hội nghị liền bị Liễu Gia Tử vỗ vai khi còn đứng trên tấm thảm trải sàn ngoài hành lang: “Chúc mừng cậu, Vương Hâm, thể hiện tốt lắm!!!”


Vương Hâm cười bẽn lẽn: “Thôi mà, cô gái kia lợi hại hơn em nhiều!”
Liễu Gia Tử cười: “Sao hả? Lòng tự trọng bị tổn thương rồi à?”


Vương Hâm lắc đầu: “Không phải vậy, em chỉ thích chiếc máy chụp ảnh kia thôi. Thực ra em cũng biết cái cô tên Trần Lãng đó làm tốt, chưa bàn đến khả năng chống lại cường quyền siêu mạnh mà hình thức cũng không tệ…” Nói xong còn lấm lét chớp chớp mắt, cười gian xảo.


Liễu Gia Tử đập nhẹ lên đầu Vương Hâm: “Cậu đúng là đồ xấu xa!” Sau đó giả vờ vô tình hỏi: “Nhưng Vương Hâm à, Du lão đại của các cậu hôm nay bị sao vậy? Thoạt nhìn có vẻ rất hà khắc với cô bác sĩ Trần Lãng kia!”


Đang nói đùa thì ngay câu tiếp theo đã chuyển trạng thái rồi – Vương Hâm cảnh giác nghĩ bụng. Lại nữa, lại nữa, cậu bèn tỏ ra không biết gì: “Em không biết nữa, chuyện của lão đại chúng em ấy mà, anh ấy không thể nói cho tụi em biết, đúng không?”


Liễu Gia Tử lại vỗ mạnh lên đầu Vương Hâm cái nữa: “Chân chó, biến đi, mới hỏi một câu đã kêu không biết.”
Vương Hâm chẳng để tâm chỉ cười sung sướng rồi khẽ cất giọng hát.


Vừa kết thúc hội nghị, Từ Hoa Linh liền đưa Trần Lãng đến gặp người bệnh vừa nãy, Diệp Thần cũng bận đi tiếp khách nên trong phòng chỉ còn lại hai người là Du Thiên Dã và Đặng Vĩ. Thấy xung quanh không còn ai, cuối cùng Đặng Vĩ cũng lên tiếng hỏi: “Lão Du, có phải tôi không nên làm anh mất thể diện trước mặt mọi người không? Nhưng tôi không nói cũng không được, không khéo sau này lại khiến người ta nghĩ rằng Hạo Khang chúng ta chuyên bắt nạt người trẻ tuổi. Lão Du, anh đừng để bụng nhé?”


Du Thiên Dã mỉm cười: “Không đến mức đó đâu, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy, ban nãy đúng là sơ suất của tôi. Thật sự tôi thấy hơi hiếu kỳ, rốt cuộc trong quá trình điều trị biểu hiện của Trần Lãng ra sao mà một người khó tính như anh cũng đánh giá xuất sắc?”


Đặng Vĩ trầm ngâm một lát: “Lúc đầu tôi cũng không coi trọng Trần Lãng lắm nhưng cô ấy vừa tiếp xúc với bệnh nhân, tôi liền cảm thấy khả năng hành sự của cô ấy còn khó đoán hơn nhiều so với những gì cô ấy biểu hiện ra bên ngoài. Bệnh nhân đó mới mang thai chưa lâu, dù theo triệu chứng bệnh tình thì chỉ cần trám răng, nhưng vì lý do đang trong thai kỳ nên nướu bị xuất huyết nặng. Trần Lãng dùng khá nhiều thời gian để tuyên truyền cách làm vệ sinh răng miệng, đồng thời dạy người đó phương pháp đánh răng và dùng chỉ nha khoa đúng cách. Vì có thai nên không thể chụp X-quang, cô ấy bèn bảo Từ Hoa Linh đi đo tủy răng làm tài liệu điều trị, chẩn đoán ban đầu của cô ấy là tủy răng vẫn còn sống. Tuy xét cả quá trình điều trị thì kéo dài nhưng thời gian thật sự điều trị thì rất ngắn, động tác mau chóng, dứt khoát. Vết hàn răng rất đẹp, động tác mài răng tốt, xử lý chu đáo các răng bên cạnh. Còn nữa, việc đánh bóng răng, thời gian cô ấy dùng để đánh bóng dài gấp đôi các bác sĩ bình thường khác, sau khi làm xong thậm chí không nhận ra sự khác biệt giữa răng được điều trị và không được điều trị. Nói thật nhé, lão Du à, trên những phương diện này, Trần Lãng đó quả thực tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc điều trị đấy.”


Du Thiên Dã lắng tai nghe, nghe xong anh chỉ đành gật đầu theo: “Nghe anh nói vậy thì quả thật tôi đã đổ oan cho cô ta rồi. Nhưng tôi cũng rất khó xử, thực ra không phải cố tình muốn soi mói đâu. Nữ bệnh nhân được cô ấy điều trị ban nãy, lúc mở bệnh án ra xem, tôi chợt nhớ ra người này đầu năm nay đã làm phẫu thuật trồng răng ở chỗ tôi, ba tháng trước đã làm xong đợt thứ hai rồi, cũng đã từng điều trị bọc mão răng[2], hồi đó tôi còn chụp X-quang cho cô ấy để xem chiếc răng được trồng và tình trạng liền xương mà. Haiz, chính vì vậy tôi mới không ngờ rằng chỉ trong một nháy mắt cô ấy đã mang thai rồi.”


[2] Bọc mão răng (người miền Bắc thường gọi là chụp răng) là một lớp sứ bao bọc bên ngoài cùi răng thật, vừa khít với răng, có hình thể và màu sắc giống như chiếc răng thật. Nó giống như chiếc vỏ bảo vệ chất liệu bằng sứ hoàn toàn.


Đặng Vĩ nhìn anh: “Tôi thấy đây không phải tác phong bình thường của anh. Đúng rồi, tôi còn nghe nói anh yêu cầu miễn cho cô ấy các cuộc phỏng vấn còn lại, trực tiếp tham gia cuộc thi này, tôi cứ tưởng anh muốn kéo người ta về chỗ mình, không ngờ hôm nay lại xảy ra tình huống này.”


Du Thiên Dã thật sự có nỗi khổ không nói nên lời: “Tôi bị điên mới muốn kéo cô ta về chỗ mình. Trình độ khám chữa bệnh của Trần Lãng thì tạm ổn, ấn tượng của hai vị sếp tổng với cô ta cũng không tồi, lúc phỏng vấn tôi cũng thấy kiến thức căn bản của cô ta khá vững. Nhưng mà, thoạt nhìn thì có vẻ khiêm tốn nhưng thực tế vô cùng kiêu ngạo, tôi ngẫm nghĩ hồi lâu mới quyết định cho cô ấy thi với các đồng nghiệp của chúng ta một lần để cô ta biết cái gì gọi là ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’[3].”


[3] Ý là ngoài người giỏi vẫn còn những người giỏi hơn nữa.
Đặng Vĩ phì cười: “Có điều người biết cái gì gọi là ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’ không phải cô ấy mà là chúng ta thì phải?”


Du Thiên Dã cười khổ sở: “Ừ. Là do trong lòng tôi có sẵn thành kiến với cô ta, ngay từ đầu đã không vô tư nên cuối cùng mới dễ dàng phạm phải một sai lầm hạ đẳng như thế, có lẽ giờ cô ta đắc chí lắm đây.”


Đặng Vĩ huých nhẹ anh: “Thôi mà, cần gì phải tức giận với một tiểu cô nương chứ? Nói thật nhé, phòng khám số một bên khu điều trị tổng hợp chỗ tôi đang thiếu người, có thể cho cô ấy đến làm ở chỗ tôi được không?”


Du Thiên Dã nhún vai: “Dĩ nhiên là được, anh mau chóng đưa người ta thôi. Cái cô Trần Lãng đó cứ lằng nhằng hỏi tôi tại sao trung tâm trồng răng không nhận nữ bác sĩ mãi thôi, thậm chí còn ở chỗ lão gia đâm tôi một nhát, anh nói xem, liệu tôi có thể không thấy phiền phức sao?”


Đặng Vĩ gật đầu: “Sao tôi thấy anh giận người ta dữ vậy? Thôi được rồi, dù sao thì cũng đã là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, tuy năng lực của anh siêu phàm nhưng cũng không thể để cô bạn nhỏ chê cười chúng ta được, đúng không?”


Du Thiên Dã liếc nhìn Đặng Vĩ: “Anh lại cạnh khóe tôi đấy phải không? Mau đưa người ta đi đi, biết đâu tôi lại đổi ý bây giờ.”


Đặng Vĩ vẫn cười vang. Chủ nhiệm Hoàng của phòng khám số bốn từ cửa đi vào, câu đầu tiên là: “Lão Du, anh hỏi cô Trần Lãng kia một chút xem có muốn đến phòng khám số bốn của chúng tôi không?”


Du Thiên Dã và Đặng Vĩ nhìn nhau, cuối cùng Đặng Vĩ lên tiếng trước: “Xin lỗi nhé, anh đến muộn mất rồi, lần sau phải nhanh chân lên nhé.”






Truyện liên quan