Chương 17: Kiêu ngạo 3

Ngày đầu tiên của Trần Lãng ở nha khoa Hạo Khang không tốt cho lắm. Suy cho cùng, Đặng Vĩ dù sao cũng là một vị chủ nhiệm nên rất nhiều bệnh nhân tìm đến anh, dù tất cả đều có hẹn trước nhưng vẫn bận đến tối tăm mặt mày, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn. Trần Lãng tuy chỉ đứng ngoài quan sát nhưng đến giờ cơm cũng không thể mặt dày một mình bỏ đi ăn được nên đành đứng sau lưng Đặng Vĩ suốt cả ngày như một anh lính canh, lâu đến nỗi cái bụng rỗng tuếch vì đói của cô kêu gào ầm ĩ, xương sống, eo mỏi lưng đau, sức cùng lực kiệt.


Sau khi kết thúc toàn bộ công việc của một ngày, Trần Lãng có cảm giác như sức lực toàn thân đã bị rút cạn, chỉ biết lẳng lặng đứng dựa lưng vào tường, nhìn Đặng Vĩ ngồi ngay ngắn trên bàn múa bút thành văn, miệng anh vẫn không quên nhắc nhở: “Xong ngày nào thì phải giải quyết hết bệnh án của ngày hôm đó nhé!”


Trần Lãng dạ một tiếng, Đặng Vĩ chợt nhớ ra bèn hỏi: “Hôm nay đứng quan sát cả buổi cô có cảm nhận gì không?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp lời anh bằng năm chữ: “Sự học là trọn
đời!”


Đặng Vĩ ngước mắt nhìn cô, bỗng nở nụ cười: “Đừng có trả lời kiểu chống đối như vậy với tôi, nói cụ thể xem nào!”


Thực ra không phải Trần Lãng chỉ trả lời chống đối cho xong chuyện, mà đây thực sự là kết quả cô đúc rút được sau một ngày đứng làm quan sát viên. Nếu Đặng Vĩ muốn cô nói cụ thể, vậy cô đành phải vắt óc nhớ lại: “Thực ra tôi có rất nhiều cảm nhận nhưng trong một chốc một lát thì không thể diễn tả hết được. Chẳng hạn như lúc tôi đứng ngoài xem các thao tác của anh, có nhiều ca bệnh vô cùng bình thường nhưng anh lại chú ý làm cẩn thận một số chi tiết nhỏ, mà bình thường, những chi tiết nhỏ ấy thường bị tôi coi nhẹ và bỏ qua, chỉ điểm ấy đã có thể chứng minh cho tôi thấy rõ sự chênh lệch!”


Đặng Vĩ thấy hơi tò mò: “Vậy cô hãy nói cụ thể hơn một chút đi, chi tiết nhỏ nào thế?”


available on google playdownload on app store


Trần Lãng trả lời thật lòng: “Đầu tiên là hai đôi tay của anh và trợ lý phối hợp với nhau rất nhuần nhuyễn, mỗi khi anh tiến hành trị liệu, chẳng cần nói gì mà chỉ liếc mắt một cái, chị ấy đã có thể lấy đúng dụng cụ mà anh cần.”


Y tá đứng ở bàn bên cạnh thu dọn dụng cụ cũng chính là trợ lý của Đặng Vĩ trong lúc điều trị - Lục Tự phì cười, nói xen vào: “Chúng tôi đã quen liếc mắt đưa tình rồi, chỉ thích dùng ánh mắt để trao đổi!”


Đặng Vĩ bất đắc dĩ cười với Lục Tự: “Nói năng cẩn thận đi nào, sao em lại ngắt lời người ta thế?” Sau đó bảo Trần Lãng: “Còn gì nữa không? Cô nói tiếp đi.”


Trần Lãng chột dạ liếc nhìn Lục Tự, đành tiếp tục ngả bài: “Hôm nay có một ca bệnh nhổ răng khôn. Ở bệnh viện chắc chắn họ sẽ dùng búa để loại trừ sức cản và tăng kích thước khe hở, nhưng anh không làm như vậy, để đạt được mục đích giảm ma sát anh chỉ dùng tuabin tốc độ lớn.”


Đặng Vĩ gật đầu: “Cô cảm thấy như vậy có tốt không?”


Trong lòng, Trần Lãng mau chóng đưa ra nhận xét: “Bệnh nhân trong bệnh viện rất đông, nếu dùng búa thì thời gian nhổ răng sẽ rút ngắn đi rất nhiều, nhưng lực gõ của búa sẽ khiến người bệnh khá đau đớn. Nếu dùng tua bin để giảm ma sát thì sẽ lâu hơn nhưng chắc sẽ ít gây tổn thương hơn, trong quá trình nhổ răng người bệnh sẽ đỡ đau hơn, những triệu chứng sau khi nhổ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.”


Đặng Vĩ mỉm cười, bổ sung tiếp: “Còn có thể giảm bớt những biến chứng sau nhổ răng. Còn gì nữa nào? Cô đã nhắc đến hai điểm: sự phối hợp giữa các đồng nghiệp với nhau và thao tác cụ thể trong quá trình điều trị, còn lĩnh hội được gì khác nữa?”


Trần Lãng có chút thất vọng, chợt nghĩ đến thời điểm khi giáo sư hướng dẫn Peter tr.a tấn mình hồi còn ở Hong Kong, các câu hỏi cứ nối tiếp nhau, sức ép nặng nề đến độ không thở nổi, đành phải bày ra tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch: “Còn một điều nữa chính là lúc anh trị liệu răng trước[1], vốn dĩ chúng ta đều có thói quen dùng gương nha khoa để kéo và giữ môi bệnh nhân, đôi khi dùng lực quá mạnh khiến người bệnh cảm thấy khó chịu. Hôm nay tôi thấy lúc anh tiến hành thao tác, hễ nhắc tới răng trước, theo tiềm thức anh đều không sử dụng gương nha khoa mà dùng chính ngón tay mình để kéo môi ra, làm vậy nhất định người bệnh sẽ thoải mái hơn khi dùng chiếc gương lạnh như băng kia phải không?”


[1] Bao gồm răng cửa và răng nanh
Lúc này tiếng cười của Đặng Vĩ lớn hơn một chút: “Trần Lãng, cô cẩn thận hơn những bác sĩ trẻ khác. Có thể chỉ ra những điểm này trong một thời gian ngắn như vậy quả thực không có nhiều người!”


Sau đó anh tiếp tục hỏi bằng vẻ đầy hứng thú: “Còn gì nữa không? Nói tiếp tôi nghe xem nào!”
Trần Lãng không ngừng than khổ trong lòng, đứng suốt cả ngày trời, đói ơi là đói, đầu nghĩ đến đây, bụng cũng không chịu kém cạnh mà phát ra tiếng kêu, tiếng bụng cô sôi sùng sục.


Lúc này Đặng Vĩ mới giật mình, biết có điểm không ổn: “Giữa trưa cô không đi ăn cơm à? Hai giờ chiều tranh thủ lúc bệnh nhân đi chụp X-quang tôi đã chui vào phòng gặm hai miếng bánh mì rồi.” Y tá Lục Tự cũng lên tiếng: “Cô ấy đứng suốt cả ngày nay, một miếng cơm cũng chưa được ăn. Giữa trưa tôi phải tìm người đến làm thay một lúc, tranh thủ thời gian giải quyết chuyện cơm nước.”


Bấy giờ Trần Lãng mới trợn tròn mắt, không ngờ chỉ còn lại một mình cô chịu đói đến nỗi da bụng dính vào da lưng, hóa ra họ đều biết tranh thủ thời gian! Đặng Vĩ vẫn tiếp tục dẫn dắt: “Ở Hạo Khang, cô nhất định phải học được cách làm một việc, biết là gì không?”


Trần Lãng đói đến hoa cả mắt, khẽ lắc đầu, Đặng Vĩ giải thích cho cô nghe: “Nhớ là phải biết cách thương xót chính mình. Lần sau đừng đứng đực mãi ra như vậy, nhất định phải tự sắp xếp thời gian đi ăn trưa!”


Lúc Đặng Vĩ và Trần Lãng nói chuyện trong phòng thì bên ngoài, một toán bác sĩ và y tá đang vây quanh bàn lễ tân theo dõi qua camera. Có người nói: “Mọi người xem, cô ta vừa tới đã nịnh sếp rồi, chỉ biết lôi kéo làm quen với chủ nhiệm Đặng thôi!”


Cũng có người nói: “Cô tưởng nịnh sếp mà dễ sao? Một cô gái trẻ như thế mà phải đứng suốt một ngày, cơm không ăn, đến cả hớp nước cũng không uống!”


Đúng lúc này, Từ Hoa Linh từ đâu bước tới, nghe xong mấy lời bàn tán này liền mắng đám buôn chuyện đang theo dõi camera một trận: “Nói linh tinh gì đấy? Các cô rảnh rỗi quá nhỉ?! Còn không mau đi dọn dẹp, buổi họp giao ban sáng mai, tổng giám đốc Lưu sẽ qua bên này đấy!”


Mọi người cười trừ rồi giải tán. Nhóm y tá vội vàng dọn dẹp vệ sinh phòng khám và thu dọn dụng cụ, đám bác sĩ thì vội đi kiểm tr.a xem đã viết xong bệnh án chưa? Nếu ngày mai bị bàn tay ma quái của tổng giám đốc Lưu sờ tới thì quả thực không phải một chuyện vui vẻ gì. Theo cách nói của Vương Hâm thì là: “Thật sự hết cách, việc không xong thì sẽ được nổi tiếng như cồn!”


Thực ra, việc bị tổng giám đốc Lưu nắm được điểm yếu không có gì ghê gớm lắm, quả thực ông ta không phải hung thần ác quỷ, thậm chí còn không lấy kinh tế ra làm hình phạt nhưng có một việc khiến người người không ngừng than khổ… ông ấy sẽ mang lỗi lầm của bạn lần lượt nhắc đi nhắc lại ở sáu phòng khám, mỗi phòng khám một lần. Nếu vào đúng dịp ông phải đi công tác ở những thành phố khác thì càng đáng được chúc mừng, cái giá mà bạn phải trả chính là đồng nghiệp khắp đất nước đều biết tên bạn, danh dự của bạn đã hoàn toàn bị hủy hoại.


Nói xong Từ Hoa Linh liền đi về phía văn phòng của Đặng Vĩ, mới đi được nửa đường đã thấy Trần Lãng mặt mũi trắng bệch từ văn phòng đi ra. Từ Hoa Linh bước lên phía trước: “Bác sĩ Trần mau đi ăn một chút đi!”


Trần Lãng vẫn còn khả năng mỉm cười và nói tiếng cảm ơn. Từ Hoa Linh lập tức cho cô một gợi ý có thể tham khảo: thực ra phía sau tòa nhà cao tầng này có một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, nhưng có lẽ giờ này không còn thứ gì có thể ăn được; tầng một của tòa nhà này cũng có một cửa hàng tiện lợi 7-Eleven[2], vào trong đó mua một chút đồ ăn tạm, nhét đầy cái bụng là không còn vấn đề gì nữa.


[2] 7-Eleven là tên một chuỗi cửa hàng tiện ích quốc tế. Công ty mẹ của thương hiệu này là Seven & I Holdings Co.


Trần Lãng chọn cửa hàng 7-Eleven theo lời gợi ý của Từ Hoa Linh, thuận tay lấy một chiếc Hamburger trên giá và lấy thêm một cốc sữa đậu nành lạnh. Lúc trả tiền, cô đứng sau một chàng trai có thân hình cao lớn, đập vào mắt cô chính là lưng áo sơmi ngắn tay trắng tinh, phẳng phiu của anh ta. Trần Lãng đang nghĩ thầm: đàn ông làm việc ở khu CBD phải tuân theo quy định mặc áo sơmi trắng hàng ngày quả là một chuyện vô cùng không đơn giản, việc giặt áo trắng thật sạch chính là một việc đòi hỏi phải có thể lực sung mãn. Cô đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy nhân viên cửa hàng nói: “Mời anh nhận đồ và tiền thừa, người tiếp theo!”


Trần Lãng vô thức liếc nhìn món đồ trong tay nhân viên. Hỡi ôi, thật gớm ghiếc, không ngờ trong chiếc túi rất to kia là vô số những hộp Durex[3]. Trần Lãng thầm dè bỉu trong lòng, nghĩ bụng: Con người của thời đại này quả là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà vội vội vàng vàng mua đồ dành cho cuộc sống ban đêm, hơn nữa còn mua cả một lố, nhìn qua cũng phải đến hơn một tá[4].”


[3] Nhãn hiệu bao cao su nổi tiếng.
[4] Một tá là 12 cái.


Trần Lãng đặt hamburger và sữa đậu nành trên tay lên mặt bàn rồi rút ví lấy tiền, cô nói: “Có thể cho tôi dùng lò vi sóng hâm lại cho nóng chút không?!” Người đàn ông đứng trước vốn đã định nhấc chân bỏ đi nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Trần Lãng liền quay ngoắt lại nhìn cô: “Trùng hợp quá nhỉ, tôi đang định gọi điện cho cô!”


Trần Lãng mới lấy được một nửa số tiền, vừa nghe thấy giọng nói này liền có cảm giác như bị bóng đè, ban nãy, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt lên đồ đạc nên cơ bản không nhận ra anh chàng đẹp trai không biết xấu hổ này là ai, bây giờ chỉ cần hơi ngẩng đầu đã phát hiện: thì ra không phải ai khác mà chính là “người qua đường Giáp” dùng chiếc xe đạp rách uy hϊế͙p͙ mình. Lần trước cô và người này va quệt nhau ở gần đây, hôm nay lại gặp mặt trong cửa hàng này, chắc hẳn “người qua đường Giáp” làm việc trong công ty nào đó ở khu vực này. Trần Lãng thầm cảm thán cho sự xui xẻo không hề bình thường của bản thân, người này như âm hồn bất tán, việc có thể bắt gặp anh ta mọi lúc mọi nơi quả thực làm người ta mất hứng.


Bao Huân nở nụ cười không chút thiện ý với Trần Lãng: “Tôi ra ngoài trước, đứng ngoài đó chờ cô!”
Trần Lãng ờ một tiếng, lấy tiền thừa rồi hâm nóng bánh hamburger xong mới đi về phía Bao Huân đang đứng chờ ngoài cửa, không chút kiên nhẫn bèn hỏi thẳng: “Đã lấy được hóa đơn chưa?”


Bao Huân gật đầu: “Hay là cô chờ tôi một lát đi, tôi để nó trên tầng, giờ sẽ lập tức mang xuống cho cô!”
Trần Lãng nhìn đồng hồ: “Tôi phải về ngay bây giờ. Có phải anh cũng làm việc ở gần đây không? Trưa mai thì sao?”


Cặp mắt của Bao Huân liếc ngang ra chiều suy nghĩ rồi quay sang nhìn Trần Lãng một cái: “Không phải cô muốn quỵt nợ đấy chứ?!”


Trần Lãng tức giận, nửa ngày sau mới áp chế được cơn bực bội, nghĩ bụng: Bỏ đi, mình cần gì phải chấp nhặt với một tên chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới? Nhưng giọng điệu vẫn không được êm đềm như mong muốn, cô lạnh giọng: “Vậy anh nói xem phải làm sao mới được?”


Không ngờ Bao Huân lại đồng ý, chỉ tay về phía đối diện: “Đành vậy thôi, trưa mai, mười hai giờ, tôi sẽ ăn cơm trưa ở bên kia, hai chúng ta không gặp không về!”


Trần Lãng nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, đó là một nhà hàng kiểu Nhật Bản, chuyên cung cấp các món mì sợi cho thành phần trí thức làm việc ở khu vực này, tên nhà hàng là “Mì yêu mì”. Trần Lãng ừm một tiếng rồi cầm hamburger và sữa đậu nành đi vội lên tầng.


Bao Huân rất phấn khích khi thấy bóng lưng dần khuất của Trần Lãng. Hai ngày nay, mỗi khi nghĩ đến Trần Lãng, anh đều cảm thấy cô gái này rất không đơn giản, lần nào gặp nhau anh cũng vẽ một vòng tròn xung quanh cô rồi thêm vào giữa một dấu chấm than. Vì thế, khi nhớ đến nụ cười duyên dáng của Trần Lãng khi đứng dưới gốc hòe già anh liền có một ý nghĩ rất không trong sáng: “Phụ nữ bây giờ cũng vất vả thật, chẳng những phải bán rẻ linh hồn mà còn phải bán rẻ cả thể xác mình nữa!”






Truyện liên quan