Chương 20: Thiếu nợ 1
Quả nhiên Từ Hoa Linh không nói đùa, ngày thứ hai đi làm của Trần Lãng cũng chính là ngày tổng giám đốc Lưu tham gia cuộc họp giao ban mỗi sáng của phòng khám số một và trung tâm trồng răng. Ở Bắc Kinh, Hạo Khang có sáu phòng khám, ngoài phòng khám số một và trung tâm trồng răng nằm trong tòa nhà cao tầng này thì những phòng khám còn lại đều tọa lạc ở những nơi khác nhau. Tổng giám đốc Lưu dựa theo nguyên tắc bình đẳng, năm ngày một tuần, mỗi ngày ông tới tham gia cuộc họp giao ban buổi sáng ở các phòng khám khác nhau, tiện thể nghe ngóng chiều hướng phát triển của các phòng khám, tư tưởng của nhân viên mặt khác tranh thủ truyền đạt những quyết định mới nhất của bộ phận quản lý cấp cao.
Giao ban xong, gương mặt đầy nét cười tổng giám đốc Lưu nhìn cô nhân viên mới Trần Lãng, mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Trần đã đi làm được một ngày rồi phải không? Nha khoa Hạo Khang thế nào? Cô có cảm nhận gì không?”
Bên cạnh Trần Lãng bây giờ không còn vắng vẻ như ngày hôm trước nữa, bên trái là Từ Hoa Linh, bên phải có Lục Tự. Sáng sớm, Lục Tự vừa gặp Trần Lãng đã nghiêng đầu cho cô xem chiếc khuyên tai mới đeo hôm nay, Trần Lãng vội vàng khen ngợi kiểu dáng mới mẻ, độc đáo, rất khác biệt, những lời khen đó thật sự xuất phát từ đáy lòng cô. Thật ra, Trần Lãng rất đau đầu với kiểu đặt câu hỏi thế này của tổng giám đốc Lưu. Là một cô nhân viên mới đi làm, cô không dám buông lời chê bai, chỉ có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ, nhưng lại không thể nói quá khoa trương để tránh bị những người khác coi là nịnh bợ.
Vì vậy, cô nở nụ cười trong sáng thánh thiện, trả lời bằng âm lượng không lớn không nhỏ: “Là một bác sĩ trẻ, những điều cháu cần học hỏi rất nhiều nên hôm qua Hạo Khang cho cháu một cảm giác rất mới mẻ, khiến cháu nhận ra rằng: sự học là trọn đời!” Nói xong chợt thấy hơi bất an, câu “sự học là trọn đời” này hình như đã có lần nói với Đặng Vĩ rồi thì phải? Vì thế bèn chột dạ liếc nhìn Đặng Vĩ đang đứng phía sau một cái, nhưng cô trông thấy Du Thiên Dã và Đặng Vĩ cơ bản không nghe giao ban mà đang thì thầm nói chuyện.
Tổng giám đốc Lưu là người vỗ tay đầu tiên, ông tỏ thái độ rõ ràng: “Bác sĩ Trần nói hay lắm, hy vọng cô có thể nhanh chóng hòa nhập vào đại gia đình nha khoa Hạo Khang chúng tôi!” Mọi người cũng vỗ tay theo, không ỉu xìu nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Giao ban xong, tổng giám đốc Lưu tìm Trần Lãng nói chuyện: “Bác sĩ Trần đã biết ngày mai sẽ bắt đầu đợt huấn luyện nhân viên mới chưa? Đại khái sẽ kéo dài khoảng một tuần.”
Trần Lãng gật đầu: “Quản lý Diệp đã nói với cháu rồi, cô ấy bảo cháu sáng mai lên thẳng phòng họp tầng hai mươi.”
Tổng giám đốc Lưu gật đầu vừa ý rồi dặn dò thêm vài câu mới buông tha Trần Lãng, quay đi tìm Liễu Gia Tử nói chuyện. Trần Lãng không quen biết Liễu Gia Tử nhưng láng máng nghe thấy câu quát lên đầy giận dữ cố kìm nén của vị bác sĩ này: “Dựa vào đâu chứ? Tôi không đồng ý!” Trần Lãng vội vàng rời khỏi hiện trường, mau chóng vào văn phòng của Đặng Vĩ.
Vừa mở cửa phòng Trần Lãng liền cảm thấy mình tìm nhầm chỗ, trong phòng sớm đã có người. Du Thiên Dã và Đặng Vĩ đang nghiêm túc bàn luận điều gì đó, vừa thấy Trần Lãng vào thì lập tức ngậm miệng, hành động này khiến Trần Lãng thấy rất ngượng, lắp bắp nói: “Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi!” Rồi nhanh chân chuồn ra ngoài, thậm chí còn thay hai vị sếp trong phòng đóng chặt cửa lại.
Du Thiên Dã nhìn một loạt những hành động liên tiếp của Trần Lãng, chép miệng: “Cô ấy thế nào?”
Đặng Vĩ gật đầu: “Thông minh, nhanh trí, quan sát cẩn thận, khả năng học hỏi tốt. Có điều, lão Du à, khi nào cô ấy tham gia xong đợt huấn luyện nhân viên mới này, chúng ta phải mau chóng sắp xếp cho cô ấy làm riêng thôi, tôi không thể chịu đựng nổi nếu cô ấy cứ đứng sau lưng tôi quan sát mãi như vậy!”
Du Thiên Dã hơi ngờ vực: “Cô ấy làm sao mà anh lại không chịu đựng nổi?”
Đặng Vĩ than vãn: “Tôi sợ nếu còn để cô ấy đứng quan sát thêm mấy ngày nữa thì sẽ học hết những bí quyết của tôi mất thôi. Không phải tục ngữ đã nói rồi sao: dạy xong đồ đệ thì sư phụ ch.ết đói! Tuy tôi không muốn dạy cô ấy nhưng thật sự khả năng quan sát của cô gái trẻ này quá mạnh, đứng quan sát suốt cả ngày hôm qua liền kể vanh vách từng động tác tôi làm. Tôi đứng bên cạnh nghe xong mà thấy hết cả hồn, người trẻ tuổi bây giờ quả là đáng sợ!”
Du Thiên Dã nửa tin nửa ngờ: “Anh nói quá lên phải không?!”
Đặng Vĩ lườm lại: “Anh muốn tin hay không thì tùy! Nhưng tôi phải cảnh cáo trước, sau này anh đừng cướp Trần Lãng khỏi chỗ tôi đấy nhé, chỗ tôi đã bị anh cướp đi một Vương Hâm rồi, nỗi đau mãi mà chưa hết!”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Việc này thì anh cứ yên tâm đi, tôi cướp ai cũng sẽ không cướp cô ta đâu, hơn nữa, cô ta còn là phụ nữ!”
Đặng Vĩ cười hì hì: “Đây là chính miệng anh nói đấy nhé, tôi sẽ nhớ kỹ! Được rồi, chúng ta bàn tiếp chuyện ban nãy, nhất định Liễu Gia Tử sẽ không đồng ý với quyết định của bên trên đâu.”
Du Thiên Dã cũng cau mày: “Nếu là tôi, tôi cũng không đồng ý. Nhất định vẫn còn biện pháp giải quyết tốt hơn!”
Đặng Vĩ thở dài một tiếng: “Anh không nghe tổng giám đốc Lưu vừa nói với chúng ta sao? Nếu có thể dùng tiền để giải quyết thì đã giải quyết xong rồi. Nhưng nhất định Liễu Gia Tử rất ấm ức, không những anh ta phải tự mình leo lên chức vụ này, ngoài ra toàn bộ những việc anh ta đã làm giờ thành toi công hết, càng không cần nhắc đến thời gian và sức lực phải bỏ ra. Hơn nữa, loại chuyện thế này nếu đã xảy ra một lần thì há chẳng phải tương lai sẽ kéo đến ùn ùn sao? Chúng ta lại chẳng thể làm gì được!”
Du Thiên Dã chau mày suy tư: “Hôm qua tôi đã gọi điện cho bệnh nhân đó, theo cách nói chuyện của người này thì chắc vẫn cứu vãn được. Để chiều nay tôi hẹn bà ấy đến đây một chuyến, xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đặng Vĩ gật đầu: “Thế cũng được.”
Trần Lãng đáng thương lúc này thấy rất buồn phiền, cô không có chỗ nào để đi, vòng qua vòng lại hành lang đã được hai lượt. Monica tìm cô: “Bác sĩ Trần, điện thoại của cô này!”
Monica chuyển cuộc gọi vào điện thoại trong phòng nghỉ, dưới cặp mắt soi mói của một đám đồng nghiệp, Trần Lãng nhấc máy lên, hóa ra là Diệp Thần, chị nhắc cô về việc tham gia đợt huấn luyện nhân viên mới diễn ra vào ngày mai một lần nữa. Trần Lãng vâng vâng dạ dạ ý bảo đã rõ, ở đầu dây bên kia Diệp Thần khẽ cười nói: “Vừa tới Hạo Khang chưa bao lâu, có phải vẫn chưa quen không?!”
Trần Lãng trả lời ngắn gọn: “Vẫn tốt ạ!”
Diệp Thần lại hỏi: “Đã quen hết tất cả các đồng nghiệp chưa?”
Trần Lãng tránh ánh mắt của mọi người, nghiêng người đi, đáp khẽ: “Thời gian chưa có nhiều nên vẫn chưa quen được hết ạ!”
Diệp Thần an ủi cô: “Không sao, dần dần sẽ quen được hết thôi! Phải rồi, em đọc cho chị tên tiếng Anh của em đi, chị phải nhanh chóng làm danh thiếp cho em, sau này khi tiếp xúc với bệnh nhân sẽ cần dùng tới.” Trong số các bệnh nhân của Hạo Khang, người nước ngoài chiếm một phần tương đối nhiều, cho nên trên danh thiếp của bác sĩ có cả tên tiếng Anh và tiếng Trung, do vậy, dĩ nhiên mỗi bác sĩ đều có thêm một cái tên tiếng Anh nữa.
Trần Lãng báo cáo tên tiếng Anh của mình lúc còn học ở Hong Kong: “Tên tiếng Anh của em là Jessica.”
Ở đầu dây bên kia Diệp Thần khen: “Jessica, tiếng Do Thái nghĩa là ‘Tài phú’, thường chỉ cô gái xinh đẹp, lương thiện, gặp nhiều may mắn, có nghĩa là vật cưng của Thượng Đế. Đúng là cái tên nói lên con người. Jessica, you are welcome. I am Helen!”
Câu nói này của Diệp Thần khiến từng lỗ chân lông trên người Trần Lãng đều giãn ra, thoải mái, ấm áp, cô bất đắc dĩ bởi cái miệng không hoạt bát của mình, ngập ngừng nửa ngày mới thốt được một câu: “Thank you, Helen!”
Cúp điện thoại, lòng Trần Lãng thoải mái hơn nhiều. Diệp Thần là một người phụ nữ khiến người khác cảm thấy dễ chịu trên cả thể xác lẫn tinh thần. Là quản lý bộ phận nhân sự khu vực Trung Quốc của nha khoa Hạo Khang, rất hiếm hoi mới có người khiến người khác không mảy may cảm thấy bức bối mà chỉ thấy gần gũi như chị. Nghĩ đến đó, Trần Lãng đưa mắt nhìn từng đồng nghiệp đứng xung quanh mình, rồi bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Tôi là nhân viên mới Trần Lãng, sau này mong được mọi người quan tâm nhiều hơn!”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, thoắt cái, cả căn phòng lúng túng rơi vào trạng thái tĩnh mịch nhưng tất cả họ đều không phải người không biết nể mặt, ai cũng cảm thấy nếu không nói năng gì thì thật quá đáng, nên bắt đầu sôi nổi giới thiệu họ tên mình.
Trần Lãng biết phải rèn sắt khi còn nóng, bèn dịu giọng hỏi: “Mọi người bình thường ăn trưa ở đâu?”
Có người đáp: “Gần đây có quán ‘Mỳ yêu mỳ’, bán mỳ theo phong cách Nhật; tầng dưới có 7-Eleven, buổi trưa 7-Eleven cũng bán cơm hộp, đằng sau có một canteen lớn, người đến ăn đều là nhân viên của những công ty nằm ở khu này.” Có người bổ sung: “Nhưng nếu cô đến đó lần đầu tiên thì nhất định phải cầm nhiều tiền một chút, phải làm một tấm thẻ, lúc ăn cơm chỉ cần quẹt thẻ là xong.”
Đang nói chuyện thì Lục Tự đến tìm: “Trần Lãng, bệnh nhân đến rồi, chủ nhiệm Đặng bảo chị đi tìm em về.”
Việc học hỏi của Trần Lãng trong ngày thứ hai ở nha khoa Hạo Khang bắt đầu như vậy đấy. Đặng Vĩ vẫn bận tối tăm mặt mũi như hôm qua, đến mười hai giờ trưa vẫn bừng bừng nhiệt huyết làm việc. Trần Lãng nhớ đến cuộc hẹn trưa nay nhưng dù sao thì cũng không thể nghênh ngang trốn đi, chẳng biết làm gì hơn đành phải đứng bên cạnh mà lòng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ: Chờ nốt bệnh nhân này xong, mình nhất định phải đi ngay! Điện thoại di động trong túi áo blouse trắng rung mấy hồi mà Trần Lãng cũng không dám bắt máy. Bỗng nhiên, Đặng Vĩ ngẩng lên nhìn cô, làm một khẩu hình miệng “Đi ăn cơm đi”.
Trần Lãng nở nụ cười cảm kích rồi nhanh chân chuồn mất.
Bao Huân ngồi đợi từ mười hai giờ đến mười hai giờ ba mươi, mì cũng đã chén xong mà vẫn không thấy bóng dáng Trần Lãng đâu. Anh gọi điện thoại cho cô thì lại không nghe máy, đành phải chau mày gọi nhân viên tới tính tiền, nghĩ bụng: Chẳng lẽ cô ta có linh cảm nên chuồn trước rồi?!
Còn chưa tính tiền xong Trần Lãng đã hùng hùng hổ hổ xuất hiện. Cô đứng giữa cửa hết nhìn đông lại nhìn tây nửa ngày trời, nhìn thế nào cũng thấy khách trong quán gần như ăn mặc giống nhau, ngay cả kiểu tóc cũng để tương tự, vừa nhìn thì đã biết tất cả đều là thành phần trí thức – office của các công ty ở khu vực này, hoàn toàn không trông thấy Bao Huân đang tính tiền, ngồi khuất sau người phục vụ đang đứng.
Bao Huân ngồi ở một góc lại nhìn lướt qua vai người phục vụ, vừa quét mắt đã trông thấy Trần Lãng. Sau một ngày, Trần Lãng đã học được truyền thống khi ra ngoài của nha khoa Hạo Khang, mang từ nhà đến một chiếc áo phông bình thường đặt trong ngăn kéo tủ quần áo, sau khi cởi áo blouse trắng ra liền mặc chiếc áo phông đó vào, bên dưới thì vẫn mặc quần blouse, làm vậy ra ngoài mua cơm, ăn cơm rất tiện. Cách mặc này của Trần Lãng khác hẳn những người khác trong tiệm ăn này, đó cũng là phong cách Hạo Khang mà Bao Huân vô cùng quen thuộc, dùng bốn chữ để hình dung thì chính là: chẳng đâu vào đâu. Anh thầm cười lạnh trong lòng, chậm rãi giơ cánh tay phải lên ra hiệu cho Trần Lãng. Lúc này Trần Lãng mới để ý thấy Bao Huân đang tính tiền với người phục vụ.
Thực ra, khi người phục vụ đã đi khỏi, không còn che tầm mắt của Trần Lãng, dù Bao Huân vẫn ngồi trong một góc của nhà hàng nhưng vô cùng nổi bật. Ngũ quan anh rất đẹp – được di truyền từ mẹ, dáng người cao to – giống ông bố Bao Hoài Đức, nói chung là thu hút ánh mắt của người khác. Dĩ nhiên, điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì với Trần Lãng, cô vừa thấy Bao Huân thì chỉ có thể nghĩ đến hai chữ duy nhất: Thổ phỉ!
Cô chậm rãi bước tới, đặt mông ngồi xuống ghế đối diện, còn chưa kịp lên tiếng thì Bao Huân đã quát lên rất đáng sợ: “Tôi cứ tưởng bị cô cho leo cây rồi chứ!”
Trần Lãng cố kiềm chế cơn tức giận, thầm nghĩ: Không cần phí lời, mau chóng kết thúc chuyện này thì sẽ không bao giờ cần đến gặp con người vô liêm sỉ này nữa! Cô cũng chẳng buồn giải thích nguyên nhân mình tới trễ, chỉ giận dữ hỏi: “Có mang giấy tờ đến không?”
Bao Huân móc từ túi áo ngực ra một tờ giấy, lắc lắc trước mặt Trần Lãng: “Mang đến rồi, đây này!”
Trần Lãng giơ tay muốn cầm nhưng thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của cô, suy nghĩ ác độc lại dấy lên trong đầu Bao Huân, thoắt cái thu tay về.
Trần Lãng thật sự hơi giận, gằn giọng nói: “Anh có ý gì vậy? Rốt cuộc là đưa hay không?”
Bao Huân cảm thấy trò mèo vờn chuột rất dễ bị nghiện, dĩ nhiên sẽ không vội còn cố tình nói: “Đưa, tất nhiên là đưa, nhưng tôi sợ cô xem xong sẽ hối hận!”
Trần Lãng cơ bản không quan tâm đến lời cảnh báo đó: “Tôi hối hận hay không hối hận liên quan gì đến anh? Anh không đưa càng tốt, coi như chúng ta hết nợ!”
Bao Huân hơi giận, con người kiểu gì vậy, người ta đã nể mặt rồi mà còn lớn tiếng sao? Vậy mình hà tất phải khách sáo nữa?! Mặt anh lạnh đi ngay tức thì, nói: “Hết nợ?! Không dễ vậy đâu. Cô xem cái này trước đi!” Nói xong liền đẩy tờ giấy trong tay về phía đối diện.