Chương 23: Thiếu nợ 4
Khoảnh khắc Trần Lãng thấy Bao Huân xuất hiện bằng thân phận của tổng giám bộ phận thị trường, não bộ cô lập tức ngưng trệ tối thiểu là ba mươi giây. Vẫn chưa hoàn hồn từ cơn kinh hãi thì chợt nghe thấy hai cô gái trẻ ngồi bên phải mình xì xào bàn tán: “Nghe nói tổng giám bộ phận thị trường Bao Huân đó là con trai của tổng giám đốc Bao Hoài Đức!”
“Có thể lắm, cô xem, họ đều mang họ Bao mà!”
“Bề ngoài cũng có điểm tương tự.”
Trần Lãng vô cùng ngạc nhiên và kinh sợ, cô hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy đến với mình mấy ngày nay, từng luồng suy nghĩ liên tục kéo đến.
Trần Lãng cảm thấy bản thân mình xui tận mạng, đến làm việc ở Hạo Khang mới được hai ngày, khoan nhắc đến sự lạnh lùng của các đồng nghiệp, chưa gì cô đã phải gánh món nợ nặng nề, chủ nợ chẳng những là tổng giám bộ phận thị trường của Hạo Khang mà còn là thái tử gia của Hạo Khang. Quả thực dạo này như gặp phải ma quỷ vậy, có nên đến cúi mình thắp nhang ở Ung Hòa Cung không nhỉ?! Thậm chí cô còn nghĩ thầm: Nếu Thượng Đế cho một cơ hội nữa, chắc chắn chỉ cần nhìn thấy hai chữ “Hạo Khang” mình sẽ quay đầu bỏ đi thẳng!
Những suy nghĩ này vấn vương trong đầu Trần Lãng không mảy may tan biến, mãi đến khi Diệp Thần sắp xếp cho các nhân viên mới đứng dậy giới thiệu bản thân chúng mới rủ nhau biến mất. Đến lượt Trần Lãng, cô không còn một chút hăng hái nào, chỉ thông báo tên mình một cách ngắn gọn: “Chữ Trần được ghép từ hai chữ nhĩ và đông, lãng trong từ trời quang, đến từ Bắc Kinh.” Không hơn. Trong quá trình tự giới thiệu bản thân Trần Lãng rất chột dạ luôn cảm thấy cặp mắt xảo quyệt của gã chủ nợ tên Bao Huân kia đang đánh giá mình khiến lòng cô bất an hết sức. May mà nhân cơ hội này cô cũng quen thêm được mấy nhân viên mới, ví dụ bác sĩ nam trẻ tuổi ngồi bên trái – Trương Hạo Nhiên đến từ chi nhánh Quảng Châu, còn hai cô gái ngồi bên phải là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp, người được phân vào chi nhánh Bắc Kinh tên Đường Uyển, người được phân vào chi nhánh Thượng Hải tên Doãn Chu Lỵ.
Sau màn giới thiệu là thời gian cho mọi người xì xào bàn tán, có lẽ vì hoàn cảnh giống nhau nên mỗi người đều trao đổi ánh mắt với những người còn lại, ai cũng giả vờ tỏ vẻ thân thiện.
Tiếp theo các vị quản lý cấp cao rời khỏi phòng họp chỉ còn quản lý nhân sự Diệp Thần và tổng giám đốc Hạo Khang Bao Hoài Đức ở lại rót vào tai mọi người những lời ngon ý ngọt đầy chuyên nghiệp đặc hữu của nha khoa Hạo Khang. Vừa lên sân khấu, vẻ nho nhã, đầy khí phách của Bao Hoài Đức đã khiến người người tin phục. Ông lấy tấm bằng quản lý MBA năm xưa của mình ra cho mọi người tẩy não, chẳng hạn muốn trở thành nhân viên đạt tiêu chuẩn của Hạo Khang thì nhất định tinh thần phải được đại diện bằng bốn chữ “P-A-S-S” một cách phù hợp, ông còn dùng PPT giải thích cho họ. “P” nghĩa là bản thân phải có tình yêu mãnh liệt (Passion), “A” là phải có thái độ và tâm thế tích cực (Attitude), “S” nghĩa là hình tượng tốt đẹp của bản thân (Self-image), chữ “S” còn lại chính là nắm vững kỹ năng chuyên ngành (Skill).
Bao Hoài Đức còn rất hình tượng hóa khi ví dụ thói quen làm việc của mỗi người trước khi đến Hạo Khang là Côca-côla, thói quen làm việc sau khi đến với Hạo Khang là cà phê, ông chân thành nói ra mong muốn của bản thân, mong các nhân viên mới có thể triệt để nói không với Côca-côla, vứt bỏ hết những lon Côca-côla trước đây, một lần nữa trở về với tách cà phê ngọt ngào, thuần khiết của Hạo Khang.
Bấy giờ Trần Lãng mới hiểu tại sao lần đầu tiên cô gặp Bao Hoài Đức ông đã lý luận bằng “cà phê và trà”. Sau khi dùng tiếng Anh, tiếng Trung lẫn lộn nói chuyện với mọi người khoảng một tiếng, cuối cùng ông cũng cho mọi người giải lao mười phút, nghe thế, họ bèn vội vàng hoạt động cơ thể đã mỏi nhừ.
Trương Hạo Nhiên đến từ Quảng Châu ngồi bên trái huých nhẹ vai Trần Lãng, nói khẽ: “Nhưng tôi không thích uống Côca-côla cũng không thích uống Cà phê, tôi chỉ thích uống trà thôi.”
Trần Lãng nhìn anh ta, nở nụ cười hiểu ý: “Tôi thích uống Sprite.” rồi ngoảnh sang hỏi Đường Uyển và Doãn Chu Lỵ bên phải: “Các cô thì sao, thích uống gì?!”
Hai cô gái trẻ đều lấm lét cười trộm, Đường Uyển nói: “Tôi thích uống Fanta.” Doãn Chu Lỵ thì thở dài: “Đã bị mấy người nói hết rồi, tôi, tôi chỉ thích uống nước ô mai.”
Mọi người hiểu ý cùng bật cười ha ha không dứt, có nghĩa là họ đều không uống cà phê, không uống cà phê! Những liên minh “chống đối ngầm” này tương tự như liên minh “tám chuyện”, chúng kết nối những thanh niên trẻ với nhau một cách rất dễ dàng. Vì vậy, sau khi đã thân thiện hơn, họ bắt đầu buôn chuyện, Đường Uyển nói: “Trần Lãng, cô cũng ở chi nhánh Bắc Kinh hả? Được phân vào phòng khám nào?!” Trần Lãng nói: “Phòng khám số một, chính là phòng khám ở ngay bên dưới.”
Đường Uyển nói với vẻ hâm mộ: “Thích nhỉ?! Chúng tôi vẫn chưa biết mình sẽ được phân vào đâu, quản lý Diệp nói chúng tôi mới ra trường, đã biết mình được phân vào chi nhánh ở thành phố nào nhưng phòng khám cụ thể thì sau đợt huấn luyện này mới được công bố!”
Doãn Chu Lỵ và Trương Hạo Nhiên đều gật đồng tán thành. Hóa ra, ba người họ đều mới ra trường, Trần Lãng nhất thời cảm thấy xấu hổ, thì ra trong đám người này mình là người “lớn tuổi” nhất.
Thời gian huấn luyện trôi qua một cách rất nhanh chóng. Thực ra, huấn luyện vào nghề của Hạo Khang và của bệnh nhân có vài điểm khác biệt, nó vừa muốn truyền thụ văn hóa công ty lại vừa muốn huấn luyện quy tắc phục vụ, còn phải nâng cao trình độ, kỹ thuật chữa bệnh. Trần Lãng và những người còn lại bận rộn tiếp nhận những kiến thức được dạy trong mấy ngày huấn luyện như vịt bị nhồi thức ăn, các quản lý cao cấp thay phiên nhau như đèn kéo quân đến giảng bài cho họ . Sau khóa học, mỗi người đều có sự nhận xét của riêng mình: chẳng hạn Bao Hoài Đức thông minh, cơ trí; Diệp Thần thân thiện dễ gần; Tạ Tử Phương tinh tế, cẩn thận; còn buổi nói chuyện của Bao Huân vô cùng lưu loát và phóng khoáng. Dĩ nhiên, đám đồng nghiệp mới cũng lan truyền những câu chuyện ngoài lề với tốc độ siêu nhanh… ví dụ “Anh ấy chính là công tử của Bao Hoài Đức”, nhân dịp này từng câu chuyện được hàm răng và cái lưỡi của mọi người nhai nuốt kỹ càng, sau đó nhẹ nhàng biến mất.
Đến phần huấn luyện chuyên môn, mỗi chức vụ: bác sĩ, lễ tân và y tá đều cử một số người đến huấn luyện nhân viên mới. Phía bác sĩ thì Hạo Khang cử Liễu Gia Tử, Du Thiên Dã, Đặng Vĩ và một số bác sĩ giàu kinh nghiệm khác. Họ trình bày quan điểm trên các khía cạnh khác nhau, như muốn tẩy não cho đám bác sĩ trẻ, bắt đầu từ tiêu chuẩn tiếp nhận điều trị đến các bước thường phải tiến hành trong quá trình điều trị, cuối cùng còn có cả phần hướng dẫn nghe và tiếp chuyện trên điện thoại, không việc nào không được nhắc đến. Cụ thể hơn là nội dung chuyên ngành, ví dụ trị liệu bề ngoài răng, tủy răng, nha chu, điều trị thẩm mỹ, trồng răng… Tiến hành truyền đạt tất cả các căn bệnh răng miệng thường gặp, giảng bài bằng rất nhiều ví dụ lâm sàng và ảnh thực tế. Trên phương diện nào đó, đây đều là những huấn luyện cao cấp, cái nào cũng là tinh hoa được các bác sĩ giàu kinh nghiệm đúc rút. Trần Lãng và những người bạn mới của cô đều dốc sức thu lượm, dốc sức tiêu hóa. Trong thời khắc căng thẳng như thế, Trương Hạo Nhiên dùng ánh mắt sùng bái nhìn Du Thiên Dã đứng trên sân khấu với thần thái phóng khoáng, không chút tù túng, thì thào: “Giỏi thật đấy! Đến bao giờ tôi mới có thể như anh ấy nhỉ?!”
Trần Lãng cũng ngẩng đầu nhìn Du Thiên Dã, nhìn từ phía này chỉ thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh, nét mặt chăm chú và cả sự tự tin đối với chuyên môn vì nắm vững kiến thức trong lòng bàn tay, nhìn thế nào cũng thấy thần thái phi phàm, tao nhã, đẹp trai. Trần Lãng quay sang nhìn Trương Hạo Nhiên, khẳng định chắc nịch: “Rồi sẽ có ngày chúng ta còn giỏi giang hơn anh ấy!”
Dĩ nhiên Trương Hạo Nhiên được câu khẳng định hùng hồn của Trần Lãng khích lệ, bèn nhoẻn miệng cười với cô: “Vậy thì chúng ta cùng cố gắng!”
Sở dĩ vì cuối tuần cũng phải tham gia đợt huấn luyện nên Trần Lãng quá bận bịu và không tranh thủ được thời gian đi gặp lãnh đạo cũ Trương Hoa, đành xấu hổ gọi điện cho chị, bảo để dịp khác. Trương Hoa tỏ ra rất thông cảm, chị bảo: lúc nào cũng chào đón cô.
Huấn luyện liên tục trong một tuần, Trần Lãng cảm thấy bản thân như bị người ta đục ruỗng sau đó lại nhồi nhét vào vô vàn những thứ khác. Quá khứ và tương lai, mới và cũ, truyền thống và hiện đại, vô số quan điểm mâu thuẫn và đối lập chứa đầy trong đầu cô, chúng đều ra sức kêu gào, muốn tìm một thể thống nhất.
Trong buổi cuối cùng, Hạo Khang sắp xếp mời giáo sư Hàn đến tọa đàm. Thừa lúc nghỉ giải lao giữa buổi, Trần Lãng liền chạy đến đứng cạnh giáo sư Hàn dùng tiếng Anh trao đổi với ông về một ca bệnh điều trị thẩm mỹ cụ thể, có lẽ giáo sư Hàn rất vui khi có người trao đổi cùng nên liên tục giơ ngón tay cái với Trần Lãng. Rốt cuộc điều này đã thu hút sự chú ý của Du Thiên Dã ngồi dự thính ở hàng cuối cùng.
Khi đợt huấn luyện hoàn toàn kết thúc, lúc Trần Lãng về nhà rồi ném mình lên chiếc giường vô cùng thân thiết Trần Tụng mới tìm được cơ hội hàn huyên với bà chị gái hàng ngày vất vả mệt nhọc, đi sớm về muộn của mình, vô cùng kích động kêu lên: “Chị à, cuối cùng em cũng có cơ hội nói với chị rằng em đã thích một người!”
Trần Lãng sảng khoái khi toàn thân được thả lỏng, cô nằm theo kiểu chữ “Đại”, sung sướng rên rỉ: “Được nằm trên giường thật là tuyệt vời. Tụng à, em lại thích ai rồi?”
Trần Tụng không hài lòng: “Tại sao thêm một chữ “lại” đằng trước vậy?”
Trần Lãng vô tội nghiêng người một cái, vẫn nằm ì trên giường: “Tại sao không thêm chữ “lại”? Từ nhỏ đến lớn, những lời này chị nghe em nói vô số lần rồi!”
Trần Tụng phẩy tay: “Lần này không giống vậy! Lúc còn bé em chỉ đùa giỡn thôi, nhưng lần này là thật lòng. Đúng rồi, chị à, nói không chừng chị cũng quen người đó đấy!”
Trần Lãng lại nghiêng người lần nữa, ngửa mặt lên trời, biếng nhác nói: “Chị quen? Ai vậy? Mấy đứa bạn chị không phải em đều chê họ quê một cục sao, đã từng để ai vào mắt đâu?!”
Trần Tụng há miệng định nói nhưng lại không nói nữa: “Hihi, đây là bí mật, tạm thời em chưa nói cho chị vội!”
Trần Lãng chẳng bận tâm: “Chơi trò gì đấy, con ranh này? Chị cũng mặc kệ, đi ngủ trước đây, em cũng ngủ sớm đi nhé!”
Trần Tụng ờ một tiếng: “Chị ngủ trước đi, em lên mạng một lát”
Vừa lên mạng Trần Tụng vào thẳng trang web của diễn đàn “Oai phong”, tìm được ID của “Văn võ toàn tài”, kích chuột vào xem, nhìn lâu ơi là lâu vẫn không thấy có gì, không có QQ, không có MSN. Đang vò đầu bứt tai thì “kim tử đa” lên mạng chat QQ với cô: “Tiểu Đao, sao vẫn chưa ngủ?”
Trần Tụng liền thấy vui vẻ: “’Kim tử đa’, anh tới đúng lúc lắm, có số QQ của ‘Văn võ toàn tài’ không?!”
“Kim tử đa” gửi một biểu tượng ngạc nhiên: “Tìm anh ấy có việc gì à?”
Trần Tụng gửi lại một nụ cười nịnh bợ: “Không có chuyện gì, chỉ muốn tìm anh ấy tâm sự thôi.”
Rất lâu sau, “Kim tử đa” mới trả lời một câu: “Anh ấy không thích nói chuyện phiếm trên mạng đâu. Tiểu Đao, không phải em thích anh ấy rồi chứ?”
Con người Trần Tụng vô tâm vô tính, không nghĩ ngợi mà đáp lời rất nhanh: “Đúng thế.”
“Kim tử đa” không trả lời thêm câu nào nữa, một lát sau hình đại diện chim cánh cụt của “Kim tử đa” biến thành màu xám, cậu ta đã thoát khỏi QQ.