Chương 30: Mối tình đầu 2
Sáng hôm sau, vừa tới phòng khám Trần Lãng đã được Đặng Vĩ vẫy tay gọi tới: “Bác sĩ Trần, nghe nói chiều qua cô thể hiện rất xuất sắc!”
Trần Lãng bẽn lẽn nở nụ cười, mặc dù là do Đặng Vĩ nói nhưng cô lại có cảm giác như đích thân Du Thiên Dã khen ngợi mình vậy, không hiểu sao bỗng dưng thấy vui vẻ.
Đặng Vĩ chau mày: “Bên chủ nhiệm Du thiếu người, những người khác cũng không thể chống đỡ nổi. Vì vậy, tạm thời cô hãy sang đó giúp đỡ anh ta vào những ngày thứ tư và thứ năm hàng tuần – đó là những ngày Du Thiên Dã có cuộc phẫu thuật, những ngày còn lại thì cô vẫn ở bên này khám chữa bệnh như bình thường, cô xem có được không?”
Trần Lãng chẳng có lý do gì để phản đối, vì vậy cô gật đầu và trở về phòng mình.
Đặng Vĩ lập tức cầm điện thoại gọi ngay cho Du Thiên Dã: “Lão Du, tôi đã nói với Trần Lãng rồi, thứ tư thứ năm hàng tuần cô ấy sẽ tới trung tâm trồng răng giúp việc cho anh!”
Ở đầu dây bên kia, Du Thiên Dã nói: “Tốt quá, vậy chúng ta cứ tạm thời sắp xếp như vậy xem có thể chống đỡ một thời gian hay không, chống đỡ đến khi Vương Hâm có thể đi làm lại là được rồi!”
Đặng Vĩ lại nói: “Anh có cần tuyển thêm một trợ lý không? Tôi thấy thời gian Vương Hâm nghỉ khá dài đấy. Mỗi tuần, Trần Lãng qua đó hai ngày cũng chỉ tạm thời mà thôi, e là sau này anh sẽ bận đến không thở nổi mất.”
Du Thiên Dã trầm ngâm một lúc: “Tôi sẽ nói qua với Diệp Thần để cô ấy lưu tâm một chút. Không thể sao? Không thể cho tôi mượn Trần Lãng trong tất cả thời gian của hai tháng tới, sau khi Vương Hâm trở lại sẽ trả cho anh ngay!”
Vừa nghe thấy vậy, Đặng Vĩ liền mắng ngay: “Tôi đã bảo sau này anh đừng có mà đào chân tường chỗ tôi, anh còn không chịu thừa nhận! Ban đầu thì bảo chỉ mượn hai tháng, sau này thì mượn luôn không trả nữa, lúc trước Vương Hâm là như vậy, bây giờ đổi thành Trần Lãng!”
Ở đầu dây bên kia, Du Thiên Dã cười gượng gạo: “Yên tâm đi, lão Đặng à, lần này sẽ không thế đâu, hãy tin tôi!”
Lão Đặng hừ một tiếng: “Vậy tôi sẽ rửa mắt chờ đợi!”
Trong văn phòng của mình, dĩ nhiên Trần Lãng đang được Lục Tự hết lời tung hô. Lục Tự còn ghé sát lại, ra vẻ thần bí hỏi: “Bác sĩ Trần, nghe nói lão Du mượn em sang chỗ anh ấy?”
Trần Lãng gật đầu: “Đúng vậy, mỗi tuần đi hai ngày chị ạ!”
Lục Tự cười ha ha: “Chị đã nói với họ rồi mà, nhất định bác sĩ Trần nhà chị sẽ sớm bộc lộ hết tài năng thôi. Ban đầu họ còn không tin, bây giờ thì tin sái cổ rồi!” Các y tá của nha khoa Hạo Khang có một đặc điểm: họ đi theo vị bác sĩ nào thì vị bác sĩ ấy sẽ là người nhà của họ, bệnh nhân cũng vậy… Bình thường sẽ nghe thấy đoạn đối thoại giữa họ có dạng thế này: “Lý Đại Thành nhà tôi không nên đổi thành bốn giờ chiều; tay Trình Cường nhà cô vẫn tới sao?!”
Trần Lãng biết “họ” trong lời nói của Lục Tự nhất định để chỉ các y tá khác của nha khoa Hạo Khang nhưng cô vẫn thấy khó hiểu: “Nhưng em không làm gì cả!”
Lục Tự lắc đầu: “Dĩ nhiên là chính bản thân em không cảm nhận được nhưng vì bọn chị đứng ngoài cuộc nên thấy rất rõ!” Khả năng biểu đạt của Lục Tự có giới hạn. Thực ra, chị cho rằng Trần Lãng là người có đầy đủ phẩm chất nhất trong số các nhân viên mới mà nha khoa Hạo Khang mới nhận vào trong những năm gần đây – không cần phải cố gắng hết sức, không cần phô trương nhưng bất cứ việc nào đã qua tay cô thì đều được thực hiện ổn thỏa, có đôi lúc, những hành động của cô còn khiến người ta kinh ngạc!
Trần Lãng được những lời đó của Lục Tự cổ vũ nhiệt tình, tâm trạng làm việc ngày càng nâng cao, thêm nữa, cô nhận ra dù mình có đến phòng nghỉ uống nước thì những đồng nghiệp vốn dĩ chẳng coi cô ra gì giờ cũng thành vô cùng khách sáo. Có cả một cô y tá nhỏ bé thấy mỗi lần Trần Lãng uống nước đều dùng cốc giấy sử dụng một lần liền vội vàng vào kho tìm cho cô một cốc nước chuyên dụng cho nhân viên có in logo riêng của nha khoa Hạo Khang, còn dặn Trần Lãng chỉ cần dán tên lên trên là được. Trần Lãng luôn miệng cảm ơn, nhận cốc nước rồi ngắm nghía một hồi, trên đó là bức ảnh của chú gấu con hoạt hình rất giống “em bé Hạo Khang”, mắt cong vút, hàng mi dài cũng cong vút, mỉm cười tươi rói với Trần Lãng.
Hôm nay, số ca bệnh đã hẹn trước cũng nhiều hơn hôm qua một chút, có bệnh nhân khám sơ chẩn[ ] đau răng, có bệnh nhân đến bổ sung răng bị gãy. Trần Lãng vô cùng chú tâm, cẩn thận xử lý từng ca bệnh, thậm chí còn dùng kính hiển vi làm trị liệu lấp đầy ống rễ răng hàm lần một – vừa đẹp vừa theo đúng tiêu chuẩn. Trần Lãng và Lục Tự vừa hướng dẫn bệnh nhân chụp X-quang xong thì Du Thiên Dã và Đặng Vĩ bước vào phòng chụp. Hai người đang thảo luận về bức ảnh chụp X-quang toàn hàm của một bệnh nhân thì đúng lúc thấy một số bức X-quang trên màn ảnh máy tính, ống rễ được lấp đầy vừa cẩn thận vừa đều đặn, Đặng Vĩ và Du Thiên Dã liếc mắt nhìn nhau, Đặng Vĩ nhìn Du Thiên Dã bằng ánh mắt đầy khiêu khích: “Hãy nói thật đi, có phải anh rất hối hận không?”
[ ] Khám sơ chẩn là khám lần đầu
Căn bản, Du Thiên Dã không để ý đến anh, tiếp tục vẫy vẫy tấm X-quang toàn hàm trong tay lên không trung: “Nhìn từ bức X-quang này thì việc làm phẫu thuật trồng răng không có vấn đề gì,. Có điều hàm bên trên có lỗ hổng, anh phải nói trước với bệnh nhân rằng tôi phải làm thêm thủ thuật nâng xoang mới được.”
Trần Lãng viết xong toàn bộ bệnh án của ngày hôm nay, sau khi tâm trạng bình lặng lại mới suy nghĩ một chút, cô luôn có cảm giác lúc làm phẫu thuật trồng răng hôm qua vẫn còn chuyện gì đó xử lý chưa thỏa đáng liền lấy hết dũng khí đi về phía trung tâm trồng răng, muốn hỏi thăm ý kiến của Du Thiên Dã.
Khi Trần Lãng được y tá của trung tâm trồng răng dẫn tới trước cửa phòng làm việc chuyên dụng của Du Thiên Dã, cô đang định gõ cửa thì cửa được mở ra, đúng lúc Trần Lãng và Bao Huân chạm mặt nhau.
Hai người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương, Trần Lãng vốn đang thắc mắc tại sao đã ký giấy nợ mà không thấy ai đến đòi tiền mình. Còn Bao Huân chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Lãng, lẩm bẩm một câu: “Sao cô cũng tới đây?” rồi chau mày, vội vàng bỏ đi.
Đang lúc Trần Lãng đứng ngớ người ngoài cửa vì chưa hiểu chuyện gì thì Du Thiên Dã ở trong phòng đã lên tiếng gọi: “Trần Lãng, vào đi!”
Trần Lãng lập tức định thần lại, vội vàng bước vào trong phòng: “Chủ nhiệm Du, tôi tới đây vì muốn hỏi anh, hôm qua lúc bệnh nhân phẫu thuật đó ra về tôi quên mất không hẹn anh ta thời gian tới kiểm tr.a lại, hôm nay có cần gọi điện cho anh ta không? Rồi hỏi luôn xem phản ứng hậu phẫu thế nào?”
Du Thiên Dã liếc nhìn Trần Lãng: “Hôm nay tôi đã gọi điện rồi.”
Trần Lãng à một tiếng, có cảm giác chính mình tự làm mất mặt bản thân, có chút hối hận khi đã tới đây.
Không ngờ Du Thiên Dã lại nói: “Trước kia, khi Vương Hâm còn ở đây, mỗi lần trước cuộc phẫu thuật đều cho người bệnh tiến hành kiểm tr.a tổng thể, lấy cao răng sạch sẽ, ký “giấy đồng ý phẫu thuật”, còn sớm làm xong khuôn trồng răng. Sau khi phẫu thuật cũng cần làm rất nhiều việc, phải hẹn thời gian, dặn dò những việc cần chú ý, chuẩn bị đầy đủ nước súc miệng để bệnh nhân mang về nhà, hôm sau còn phải gọi điện hỏi thăm; trong quá trình phẫu thuật thì phải đánh số thứ tự trên X-quang, còn phải ghi chép cẩn thận vào biên bản của chúng tôi: lần này dùng implant[ ] loại nào, đánh dấu thời gian xem lúc nào gọi điện hỏi thăm, lúc nào tái khám, nên làm kỳ thứ hai vào thời gian nào?...”
[ ] Trước tiên giải thích về việc trồng răng: người ta sẽ cấy một implant (có thể hiểu là những trụ kim loại hoặc khung kim loại được đặt vào xương hàm phía dưới nướu bằng phẫu thuật. Sau khi đặt vào vị trí, nha sĩ sẽ lắp phần răng giả lên trụ implant đó. Implant có thể hiểu là một chân răng giả bằng kim loại
Càng nghe Trần Lãng càng thấy xấu hổ, những điều Du Thiên Dã nói không khác mấy hồi cô còn làm trợ lý trồng răng trong bệnh viện nhưng tỉ mỉ và cẩn thận hơn nhiều, mặt cô đỏ bừng, nói: “Vậy sau này anh cứ giao những việc đó cho tôi đi.”
Du Thiên Dã ừm một tiếng: “Vốn cũng định giao cho cô nhưng lão Đặng chỉ đồng ý cho tôi mượn cô vào hai ngày tiến hành phẫu thuật, bên đó cô cũng có việc của mình nên không giúp được nhiều. Vì vậy tôi đã tự mình gọi điện thoại hỏi thăm bệnh nhân.”
Trần Lãng nghĩ ngợi một lát rồi chủ động nói: “Không thành vấn đề, anh cứ giao cho tôi đi, hiện giờ tôi không bận rộn lắm, lúc rảnh tôi sẽ cố gắng làm, nếu chưa làm xong có thể làm thêm giờ.”
Du Thiên Dã gật đầu: “Cô có suy nghĩ đó là tốt rồi. Vậy thì trước tiên cô hãy nhận một vài việc làm trước đã, nếu tôi không bận đi họp thì sẽ cố gắng chia sẻ cùng cô, có chuyện gì bất cứ khi nào cô cũng có thể hỏi tôi!”
Du Thiên Dã vừa nói, tay anh vừa đẩy một chồng bệnh án trồng răng rất dày và một tấm thẻ nhớ CF tới trước mặt Trần Lãng: “Trước tiên cô hãy giúp tôi làm việc này. Đây là những ca bệnh trồng răng gần đây mà tôi đã chọn lựa từ trước, tôi đang phải làm một báo cáo về bệnh lý trồng răng trong vòng nửa năm nay, liên quan đến tài liệu tổng kết về xương Bios và màng xương. Cô kiểm tr.a giúp tôi từng bệnh án một, sau đó tìm ảnh chụp tương ứng với các ca bệnh từ thẻ nhớ CF này để chỉnh sửa toàn bộ.”
Thứ lọt vào tầm mắt của Trần Lãng là ngón tay sạch sẽ, thon dài của Du Thiên Dã, đúng là vui tai vui mắt, Trần Lãng hơi xuất thần, nửa vui mừng nửa buồn rầu khi nhận những thứ Du Thiên Dã đưa tới rồi ôm chặt vào lồng ngực mình. Niềm vui của cô xuất phát từ việc Du Thiên Dã thực sự giao việc cho mình; nỗi buồn là vì có quá nhiều bệnh án, kiểm tr.a rồi đối chiếu từng cái như vậy thì chắc chắn không thể dễ dàng như trong tưởng tượng của cô.
Du Thiên Dã dường như hiểu thấu lòng cô, anh nói tiếp: “Tôi đưa cô một nửa số bệnh án, nửa còn lại tôi mang về nhà để tự mình chỉnh sửa, nếu có thể thì tranh thủ sáng mai là có thể tập hợp lại.”
Trần Lãng không còn gì để nói, cô tự tính thời gian cho mình rồi trả lời dứt khoát: “Không thành vấn đề!”
Ôm một đống bệnh án trở về phòng khám số một, việc làm này của Trần Lãng khiến ai ai cũng tò mò. Lục Tự là người đầu tiên xông vào, chị hỏi: “Em ôm bệnh án ở đâu về thế? Chẳng lẽ lão Du giao cho em?”
Trần Lãng tỏ vẻ đau khổ: “Đúng thế ạ. Các chị sắp tan sở chưa? Em phải chỉnh sửa một chút rồi mới ra về được, nhiều bệnh án thế này em cũng chẳng cách nào ôm về nhà làm, tạm thời phải kiểm tr.a đối chiếu các ca bệnh đã, đánh dấu lại cho cẩn thận rồi về nhà mới tìm ảnh chụp sau. Ngày mai lão Du đã cần ngay rồi chị ạ!”
Lục Tự ghé mắt nhìn chồng bệnh án xiêu vẹo sắp đổ, chậc lưỡi nói: “Chị giúp em đến chỗ Monica lấy chìa khóa cửa chính nhé? Có lẽ không thể làm xong trong một chốc một lát được, chắc phải tăng ca thật rồi!”
Trần Lãng cũng có cảm giác số phận mình vô cùng hẩm hiu, đi làm chưa được bao lâu đã phải tăng ca nhưng sâu trong lòng, cô có chút mừng rỡ, có lẽ vì Du Thiên Dã đã không còn coi thường mình, hoặc vì cô cảm thấy mình đã dần hòa hợp với mọi người, trở thành một phần tử của nha khoa Hạo Khang.
Lúc Trần Lãng gọi điện về nhà báo cáo thì lại nghĩ tới chuyện của ông bà ngoại, cô bèn gọi điện tới khách sạn chỗ ông bà đang ở, báo mình làm xong việc thì sẽ tới; sau đó vội vàng tranh thủ thời gian, tr.a cứu từng bệnh án, kiểm tr.a từng ca bệnh, để riêng tất cả các bệnh án có liên quan đến thiếu chất xương ra một bên, lựa ra các ca bệnh liên quan đến xương Bios và màng xương làm biên bản, số bệnh án, tên tuổi bệnh nhân, thời điểm phẫu thuật… ghi lại từng mục một thật rõ ràng. Những đồng nghiệp khác lần lượt ra về đúng giờ tan sở, trước khi tan sở Đặng Vĩ còn lượn quanh một vòng trong phòng Trần Lãng, bĩu môi để lại một câu “Lão Du đó thật biết cách sai khiến người khác!” rồi nghênh ngang bỏ đi.
Trước khi Monica ra về cũng đặc biệt chạy tới tìm Trần Lãng, hướng dẫn người về cuối cùng phải tắt đèn thế nào, phải đóng cửa ra sao còn thông báo cho Trần Lãng biết hiện giờ tốt nhất nên khóa cửa kính của nha khoa Hạo Khang vào, làm vậy ở đây một mình sẽ an toàn hơn, hơn nữa còn có cả bảo vệ của tòa nhà.
Trần Lãng gật đầu liên tục. Sau khi tất cả mọi người đã ra về hết cô hối hả làm theo lời dặn dò của Monica, cẩn thận khóa cửa chính của nha khoa Hạo Khang lại sau đó trở về phòng tranh thủ thời gian làm việc. Trong một buổi tối mùa hè, tận tám giờ màn đêm mới thật sự bao phủ, đêm đen dần bao quanh vạn vật, tuy nhiên Trần Lãng không chú ý, cô chỉ tập trung mở hết bệnh án này đến bệnh án khác, hoàn toàn không để ý đến thời gian đã trôi qua thật mau.
Đúng lúc đó, “Cốc”, “Cốc”, “Cốc”- tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, có tiếng gọi: “Còn ai chưa về? Ai ở bên trong vậy?”