Chương 53: Phong ba 2
Trần Lãng trằn trọc suốt đêm, tuy ban nãy cô nói năng rất hùng hồn, đầy gan dạ nhưng nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn dần.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, hồi tưởng lại toàn bộ sự việc xảy ra tối nay. Bất kể là lần hồi tưởng thứ mấy cô đều không quên được cặp mắt ngây thơ mang theo chút sợ hãi của cậu bé. Cô đành tự an ủi mình, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa cô vẫn sẽ làm như vậy, đạo nghĩa thì không được phép chùn bước!
Trần Tụng đang nằm trên một giường khác buồn ngủ rũ cả mắt nhưng vẫn phải ngồi dậy, liếc mắt nhìn Trần Lãng vẫn đang trằn trọc trên giường liền lẩm bẩm: “Sao chị vẫn chưa ngủ? Mộng xuân hả?” Nói xong ngã vật xuống giường, chỉ trong một chớp mắt đã say giấc nồng.
Trần Lãng bị câu trêu chọc của Trần Tụng làm cho càng khó ngủ hơn, làu bàu: “Mộng xuân hả? Thật ra mình cũng muốn, nhưng làm gì có thời gian?”
Hôm sau, Trần Lãng tới nơi làm việc, vừa thay xong áo blouse thì cô gái trực quầy lễ tân Monica đến tìm: “Bác sĩ Trần, chủ nhiệm Đặng bảo chị đến tìm anh ấy.”
Trần Lãng biết chắc là có liên quan đến chuyện tối qua nên đi tới cửa phòng Đặng Vĩ trong sự lo âu, thấp thỏm, bỗng nhiên lại trông thấy Đường Uyển từ đó đi ra. Gặp Trần Lãng, sắc mặt Đường Uyển đầy ái ngại, thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Đặng hỏi tôi hôm qua xảy ra chuyện gì, tôi đành phải nói thật!”
Nỗi bất an trong lòng Trần Lãng càng nặng trĩu nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, nói: “Không sao, vậy tôi vào trong nhé?”
Vào phòng thì trông thấy Đặng Vĩ đang nói chuyện điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Lãng ngồi chờ mình, vẫn tiếp tục nói vào micro: “Tôi biết rồi, tạm thời sẽ sắp xếp theo ý chị, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Dập máy, Đặng Vĩ quay sang Trần Lãng, nói nhỏ: “Trần Lãng, cô có biết đã gây ra bao nhiêu rắc rối không?”
Trần Lãng chưa kịp nói gì thì Đặng Vĩ đã lên tiếng: “Tôi biết các bác sĩ trẻ các cô luôn mang trong mình một bầu nhiệt huyết. Cứ tưởng chỉ cần cố gắng học tập các phương pháp điều trị là có thể hành nghề cứu đời. Nhưng mà, hoàn cảnh chữa bệnh bây giờ không còn như trước kia nữa, lúc xử lý bệnh tật thì phải lo lắng chu đáo hết sức mình, tại sao khi đó không gọi điện cho tôi?”
Trần Lãng nghe Đặng Vĩ nghiêm khắc dạy bảo mình, lòng cô khó chịu vô cùng, cắn môi nói: “Tôi thấy thời gian không còn nhiều, gọi điện thoại chờ anh tới chắc chắn sẽ không kịp!”
Đặng Vĩ sa sầm mặt, mắng: “Cô là sinh vật đơn bào hay sao? Chỉ nghĩ một chiều thôi hả? Nếu khi ấy cô gọi điện cho tôi, tuy không kịp tới nhưng vẫn có thể giải thích với chị ta qua điện thoại, cô tranh thủ thời gian đó mà chuẩn bị tiến hành thì chẳng phải được rồi sao? Thật uổng công tôi luôn cho cô là người thông minh, còn tín nhiệm cô như vậy!”
Trần Lãng có cảm giác như bị mìn nổ banh xác, cô thật sự không nghĩ đến khả năng kia. Đặng Vĩ mắng tiếp: “Nếu chỉ dựa vào dũng khí thì không thể giải quyết được vấn đề, quan trọng nhất là cần sự thông minh. Cũng có thể coi như cô đã làm bác sĩ lâm sàng mấy năm, những mâu thuẫn xảy ra do bệnh tật không phải cô không biết. Dù y thuật của bác sĩ có cao siêu đến đâu thì trong hoàn cảnh khám chữa bệnh hiện nay của chúng ta vẫn phải suy nghĩ đến việc xử lý vấn đề giữa bác sĩ, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân. Giờ thì to chuyện rồi. Tối qua tôi vừa cúp điện thoại của cô thì tổng giám đốc Bao liền gọi tới, bảo bà Giản đã trực tiếp gọi điện cho ông ấy, khiển trách cô tối qua đã không tôn trọng ý kiến và yêu cầu của người nhà bệnh nhân, tự ý tiến hành điều trị, bà ta còn nói nếu chuyện xảy không xử lý thỏa đáng thì sẽ báo cáo lên Bộ vệ sinh.”
Trần Lãng thật sự không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến vậy, trái tim cô chìm hẳn xuống đáy cốc, bên tai vẫn vang vọng chất giọng nghiêm nghị của Đặng Vĩ: “Từ hôm nay trở đi cô không cần khám bệnh nữa, những bệnh nhân của cô tôi sẽ sắp xếp cho người khác, nên tự kiểm điểm hành vi của mình đi. Còn nữa, cuối tuần này, các bác sĩ thiếu kinh nghiệm như các cô phải học một khóa huấn luyện điều trị an toàn.”
Trần Lãng vô cùng chán nản rời khỏi phòng của Đặng Vĩ, lúc đi ngang qua văn phòng bác sĩ thì nghe thấy Đường Uyển nói oang oang: “Lúc đó tôi đã nhắc cô ta rồi nhưng có chịu nghe lời đâu. Bây giờ thì hay rồi, liên lụy đến toàn bộ các bác sĩ trẻ chúng tôi cuối tuần phải đi học khóa huấn luyện an toàn gì đó…”
Tim Trần Lãng đập mạnh một nhịp, não bộ như thiếu máu, cô quyết định đi thẳng qua văn phòng của các bác sĩ rồi rẽ vào phòng mình.
Những bác sĩ trẻ tuổi khác có trông thấy Trần Lãng, liền huých Đường Uyển: “Nói nhỏ đi một chút, đừng để cô ta nghe thấy!”
Đường Uyển cũng có đôi phần chột dạ, đảo mắt nhìn xung quanh, miệng vẫn nói: “Tôi cứ tưởng cô ta là người thập toàn vô khuyết, cái gì cũng giỏi hơn chúng ta, nào ngờ người ta không mắc lỗi thì thôi, một khi đã mắc thì cũng là lỗi to đáng sợ!”
Cũng có những bác sĩ trẻ khác có ý kiến trái ngược: “Trần Lãng rất giỏi, cô ấy gặp phải chuyện này chỉ có thể trách vận may không ra sao mà thôi. Đôi khi chỉ cần nghĩ nếu mình gặp phải tình huống đó đã cảm thấy bối rối, chắc chắn không thể xử lý toàn vẹn như vậy được.”
Trần Lãng lặng lẽ trở về phòng mình, lòng khó chịu vô cùng, một phần là nỗi ấm ức không thể kiềm chế, một phần khác, cô cũng cảm thấy lúc đó mình xúc động quá, hà cớ gì không gọi điện cho anh ta? Gọi điện thì sẽ ch.ết hay sao? Chỉ có Lục Tự vẫn luôn miệng an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều quá. Chỉ không được khám bệnh tạm thời thôi, coi như một lần vấp ngã. Những chuyện sau này, chủ nhiệm Đặng đã có kinh nghiệm rồi, còn cả tổng giám Du, chủ nhiệm Du nữa, họ nhất định sẽ xử lý êm đẹp giúp em!”
Sau khi Lục Tự ra ngoài chỉ còn lại mình Trần Lãng trong phòng, mắt ầng ậc nước, nhưng nghĩ tới chiếc camera lắp trong phòng cô đành trợn to hai mắt không dám để nước mắt chảy ra. Cô ngồi đờ đẫn đến trưa, trong thời gian đó cũng nhận được sự an ủi của mấy người đồng nghiệp có quan hệ tốt. Đơn xin thôi việc của Liễu Gia Tử đã nộp lên trên, vì vậy anh ta phải mau chóng kết thúc công việc với bệnh nhân của mình. Vốn dĩ, anh ta cũng định dành chút thời gian tới trấn an Trần Lãng nhưng tới phòng cô thì trông thấy y tá trưởng Từ Hoa Linh đang tâm sự với cô bên trong, anh chẳng biết làm sao đành quay về, gửi cho Trần Lãng một tin nhắn: “Nghe lời dạy bảo, không cần lo lắng!”
Nhân thời gian nghỉ giữa trưa, Trần Lãng không ăn cơm mà tìm một chỗ yên tĩnh trong vườn hoa gần tòa nhà cao tầng ngồi một mình, thật ra, cô muốn tránh né tất cả tai mắt của những người thân quen, mặc sức trút hết nỗi lòng. Nhưng trong vườn hoa, viên chức thành phần trí thức của các công ty có trụ sở trong tòa nhà đi đi lại lại như mắc cửi, trừ cảm giác hối hận, Trần Lãng không cách nào để nước mắt chảy xuống.
Bỗng, điện thoại trong túi rung lên, là của Vu Bác Văn. Trần Lãng nhấn nút nghe, chợt thấy Vu Bác Văn hỏi: “Có phải Lãng Lãng đang trốn trong một góc để khóc nhè không?”
Trần Lãng biết chắc tin này là do Liễu Gia Tử hồi báo, cô khịt khịt mũi, cố gắng trở lại bình thường: “Đâu có, con đang đi dạo gần công ty.”
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười khẽ: “Không có thì được rồi, bố cũng yên tâm. Chiều nay bố phải đi xa một chuyến, ngộ nhỡ có chuyện mà không tìm được bố thì liên lạc trực tiếp với cậu họ nhé con gái.”
Trần Lãng lẩm bẩm: “Con thì có thể gặp chuyện gì được?”
Vu Bác Văn ở đầu dây bên kia im lặng một chốc, cuối cùng nói: “Bố nghĩ con không còn nhỏ nữa, gặp chuyện cũng có thể tự xử lý. Nhưng đi xa lúc này, quả thực bố không yên tâm.”
Trần Lãng chần chừ hỏi: “Cậu định đi đâu? Đi rất lâu ạ?”
Vu Bác Văn nói: “Không lâu, chỉ một tuần thôi.”
Vừa cúp máy, Trần Lãng ủ rũ trở lại. Đúng lúc này, có một bàn tay với các ngón thon dài, trắng trẻo đưa một tách cà phê tới trước mặt cô, Trần Lãng hơi giật mình, ngẩng đầu lên thì trông thấy Du Thiên Dã.
Trần Lãng khẽ chào: “Tổng giám Du, sao anh lại ở đây?”
Du Thiên Dã dúi tách cà phê vào tay Trần Lãng, anh cũng ngồi xuống, tự nhủ: Mỗi lần Trần Lãng gọi mình là Tổng giám Du là chắc chắn có chuyện, chẳng sai tẹo nào. Nhưng ngoài miệng lại bảo: “Sáng nay tôi đi công chuyện, vừa về xong thì nghe chủ nhiệm Đặng nói chuyện của cô. Sao hả? Ở đây úp mặt vào tường tự kiểm điểm hử?”
Trần Lãng chẳng thể nghĩ đến ý chính trong câu nói của Du Thiên Dã, chỉ biết “dạ” một tiếng.
Du Thiên Dã lại hỏi: “Nghĩ thông chưa?”
Trần Lãng cảm thấy mình đã nghĩ thông rồi, nhưng khi bị anh hỏi vậy lại có chút mơ hồ, chỉ nói: “Tôi cũng chẳng biết suy cho cùng mình đã nghĩ thông chưa, nhưng tôi thật sự vẫn không thể nén cơn giận, lúc đó gọi ngay cho chủ nhiệm Đặng thì tốt biết mấy.”
Du Thiên Dã gật đầu: “Thật ra cô là một người thiếu lòng kiên nhẫn, vì vậy, khi biết chuyện này xảy ra với cô, tôi không bất ngờ lắm!”
Trần Lãng biết Du Thiên Dã đang ám chỉ sự chống đối của cô với anh trong buổi phỏng vấn kia. Cô chỉ bĩu môi, nghĩ kỹ một lúc mới hỏi: “Chủ nhiệm Du, nếu anh gặp phải tình huống đó thì sẽ giải quyết thế nào?”
Du Thiên Dã cười: “Tôi sẽ không gặp phải tình huống đó.”
Trần Lãng cũng cảm thấy mình quá ngốc nghếch khi hỏi câu này. Du Thiên Dã nổi tiếng như vậy, bệnh nhân nào mà chẳng thích được khám bác sĩ nổi tiếng. Thế là cô sửa cách nói: “Nếu anh đặt địa vị là một bác sĩ mới vào nghề chưa lâu?”
Du Thiên Dã thu lại nụ cười: “Thời gian đó đã qua rất lâu rồi. Để tôi nhớ lại đã.”
Trần Lãng ngơ ngác. Bỗng Du Thiên Dã lên tiếng: “Lúc tôi mới vào nghề còn mắc phải một lỗi lầm nghiêm trọng hơn cô.”
Trần Lãng nín thở lắng nghe, Du Thiên Dã trầm ngâm nói: “Tôi nhổ răng cho một cô gái trẻ. Trước khi nhổ, cô bé hỏi tôi: sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Lúc đó ở phòng khám có rất nhiều bệnh nhân, một mình tôi phải mở ba ghế nha khoa, nhổ răng cho hết người này đến người khác, hơn nữa, tôi vừa có một ca bệnh nhổ răng mọc lệch rất phức tạp. Xem X-quang của cô ấy, chiếc răng thứ năm bên trái của hàm trên bị hỏng, vị trí cách xương ổ hàm trên rất gần. Có điều, chỉ cần cẩn thận một chút thì có lẽ sẽ không sao, cho nên tôi chủ quan không cho bệnh nhân ký vào giấy đồng ý nhổ răng phức tạp mà đã bắt đầu hành động.”
Trần Lãng vội vàng muốn biết kết quả, nhỏ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Tôi mới dùng cây nạy đụng nhẹ vào chiếc răng đó thì nó đã chui tọt vào ổ răng hàm trên.”
Trần Lãng hít một luồng khí lạnh, nghe Du Thiên Dã nói tiếp: “Cô gái đó khóc ầm ĩ rồi mắng tôi: chẳng phải anh bảo sẽ không có vấn đề gì hay sao? Tôi đành báo cáo lên chủ nhiệm, đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật để lấy chiếc răng hỏng chui vào ổ răng kia ra ngoài. Sau đó nữa, hình như tôi bị phê bình trước toàn bệnh viện thì phải?”
Trần Lãng nghe xong chỉ biết thở dài. Hóa ra, đại thần chưa chắc đã là đại thần ngay từ ban đầu, cũng có khi gặp sự cố: “Chuyện này xảy ra với anh, quả là tôi không tin nổi!”
Du Thiên Dã liếc nhìn Trần Lãng: “Chúng ta là bác sĩ chứ không phải thần tiên, luôn có những lúc không chắc chắn, luôn có những lúc tính toán chưa chu toàn. Vì vậy, sau mỗi lần thất bại, chúng ta phải nghiêm túc tổng kết và rút kinh nghiệm!”
Đề tài câu chuyện được Du Thiên Dã chuyển hướng: “Chúng ta hành nghề y, lúc mới vào nghề luôn gan dạ, không sợ hãi nhưng càng ngày gan càng nhỏ. Thời gian dài sẽ hình thành một nguyên tắc: phải tự bảo vệ mình, bất kể gặp chuyện gì cũng không thể mang nghề nghiệp cả đời ra đùa giỡn.”
Trần Lãng biết Du Thiên Dã đang “khéo léo” phê bình mình, nhưng cô không cảm thấy giận dữ hay tức tối. Du Thiên Dã đứng dậy: “Tôi về trước, cô ngồi thêm lát nữa đi. Đúng rồi, chiều nay cô rảnh thì đến giúp tôi chỉnh sửa thêm tài liệu đi, dạo này tôi bận quá!”
Chẳng biết tại sao, khi nghe Du Thiên Dã giao việc cho mình, tâm trạng của Trần Lãng lại thả lỏng rất nhiều. Đi được hai bước, Du Thiên Dã lại quay đầu nói với Trần Lãng: “Lần trước cô làm PowerPoint giúp tôi, cô lấy ở đâu được cái phông đen trắng đó thế? Tôi lục lọi nửa ngày trong máy tính mà không thấy?”
Trần Lãng chưa kịp trả lời đã thấy Du Thiên Dã vội bỏ đi. Trần Lãng xem xét thật kỹ trên dưới trước sau câu nói ban nãy của Du Thiên Dã, trong nỗi tự trách bản thân vô hạn cũng coi như có chút vui mừng. Du Thiên Dã không chỉ chia sẻ kinh nghiệm bại trận của anh với cô mà anh còn tỏ ra thích phông nền đen trắng đó đúng như cô dự đoán. Lúc Trần Lãng thả dòng cảm xúc trên ghế đá thì không hề hay biết Bao Huân đang đứng trong phòng mình, chau mày nghe Lục Tự “bẩm báo”: “Bác sĩ Trần gây họa, từ hôm nay trở đi ngừng khám bệnh!”
Sáng nay, Bao Huân và Du Thiên Dã cùng tới cơ quan chính phủ kia nghe kết quả thẩm định vòng hai của cuộc bình chọn “Mười phòng khám nha khoa tốt nhất cả nước”. Không ngoài dự đoán, Nha khoa Hạo Khang lần thứ hai trúng tuyển dĩ nhiên, những phòng khám nha khoa lớn khác cũng thuận lợi vượt qua. Nhưng vòng ba sẽ phức tạp hơn nhiều, có mấy tiêu chí bình chọn cụ thể, chẳng hạn thi đấu trị liệu ống rễ răng mang tính toàn quốc, chẳng hạn cơ quan chính phủ sẽ phái chuyên gia đến kiểm tr.a trực tiếp các phòng khám, và cả điểm nổi bật cuối cùng là báo cáo ca bệnh phức tạp của các phòng khám. Bao Huân và Du Thiên Dã nghe xong đều cảm thấy nhức đầu, trên đường về không ngừng trút giận: chẳng phải chỉ là một cuộc bình chọn phòng khám thôi sao, hà tất phải làm phức tạp thế?
Sau khi Bao Huân và Du Thiên Dã tách ra, vốn dĩ Bao Huân định đi tìm Trần Lãng, bảo cô tiếp tục khám răng cho mình, nhưng sau một lúc phân vân anh quyết định bỏ qua: Thôi thì để buổi trưa cho cô ấy ăn uống xong đã. Thế là anh trở về phòng mình, tiến hành xét duyệt bản thảo hợp đồng hợp tác đã ký giữa Hạo Khang và công ty quảng cáo của “Hoàng thượng”. Lúc cảm thấy thời gian đã phù hợp anh mới xuống tầng hai tìm Trần Lãng, nhưng giật mình phát hiện ra rằng cô không có trong phòng. Lục Tự báo cáo chuyện đã xảy ra càng khiến anh nhíu mày, hỏi: “Bà Giản? Bà Giản nào?”
Lục Tự khẳng định chắc nịch: “Chính là bạn của Bao phu nhân, là người chuyên khám ở chỗ chủ nhiệm Đặng.”
Trần Lãng vừa trở về Hạo Khang thì thấy Monica đứng ở quầy lễ tân nháy mắt lia lịa với mình. Trần Lãng đang ngạc nhiên thì thấy Lục Tự bỗng nhiên từ đâu chạy tới, vội vàng kéo Trần Lãng vào phòng.
Trần Lãng vô cùng ngạc nhiên: “Sao thế?”
Lục Tự vuốt ngực tỏ ý sợ ch.ết khiếp: “Làm chị sợ muốn ch.ết, chỉ sợ em gặp phải bà Giản kia. Bà ta vừa ở đại sảnh, dẫn cả cậu bé kia đi cùng, nói là muốn tìm Chủ nhiệm Đặng kiểm tr.a lại.”
Trần Lãng à một tiếng, nét mặt đượm buồn, nghĩ một chút mới nói: “Bây giờ ai đang kiểm tra?”
Lục Tự nói: “Chắc là chủ nhiệm Đặng nhưng chị thấy chủ nhiệm Du cũng ở trong đó. Đúng rồi, Bao Huân có tới tìm em, bảo em điều trị tiếp cho cậu ta.” Lục Tự nói đến đây thì chần chừ không dám nói tiếp nữa. Nói tiếp có khác gì bảo bản thân nhiều chuyện, chị vừa kể lại đầu đuôi chuyện Trần Lãng bị đình chỉ khám bệnh, rồi còn huyên thuyên đủ thứ nữa.
Cơ bản Trần Lãng chỉ chú ý đến câu đầu tiên, cô thốt lên: “Hóa ra chủ nhiệm Du cũng ở trong đó.” Chẳng hiểu sao, Trần Lãng bỗng thấy yên tâm hơn nhiều, cộng thêm câu nói của Lục Tự: “Bác sĩ Trần, em đừng lo, chị đã bảo với em rồi đó thôi: Ở nha khoa Hạo Khang này, không có việc gì hai người họ không giải quyết được!”