Chương 63: Biến cố 3

Bao Huân lần đầu tiên mất ngủ trong dịp sinh nhật 28 tuổi của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh trưởng thành trong những lời khen ngợi gọi mình là “anh chàng đẹp trai”, cộng thêm gia cảnh tốt, học hành thi cử thành công, các cô gái xung quanh đều có ấn tượng rất tốt về anh, ai cũng nể phục vài phần. Anh gần như không có cơ hội yêu thầm bất cứ người nào, chỉ cần anh nhìn họ, chắc chắn đối phương sẽ trả lời bằng một ánh mắt nồng nàn tình cảm, vì vậy mới nói: đối với anh, tình cảm là chuyện không có tính thử thách nhất, có thể coi là dễ như trở bàn tay.


Nhưng Trần Lãng là một ngoại lệ, ngoại lệ này khiến Bao Huân không khỏi buồn phiền.


Đêm qua, dòng chảy ngầm ẩn náu trong chiếc thuyền hoa là tình cảm lưu chuyển giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng chắc chắn Bao Huân có cảm nhận được chút ít, nhưng anh lại lựa chọn cách gượng ép bản thân không được để ý đến nó, nghĩ theo kiểu lừa mình dối người: Tất thảy đều không rõ ràng, việc nào cũng có những khả năng xảy ra. Nhưng Bao Huân lại không thể kìm nén những suy nghĩ cứ nảy lên trong đầu trong buổi tối ngày sinh nhật lần thứ 28 tẻ nhạt hơn bao giờ hết: Nếu mình liếc mắt đưa tình, nhìn Trần Lãng bằng cặp mắt chứa chan tình cảm, tám chín mươi phần trăm cô ấy sẽ đáp trả bằng một cái lườm sắc lẹm.


Ngoài những điều này, tối qua Du Thiên Dã còn bị một số thông tin chẳng liên quan đến mình quấy rầy: Cậu của Trần Lãng là Vu Bác Văn – ông chủ của nha khoa Bác Văn, vậy thì vì sao cô ấy còn muốn tới làm bác sĩ ở nha khoa Hạo Khang? Rõ ràng, lão Du nói người bệnh nặng là bố của Trần Lãng, vì sao mẹ anh lại nghe phong thanh là Vu Bác Văn bị ung thư dạ dày? Còn nữa, bản thân Trần Lãng học thạc sỹ tại một trường chuyên về nha khoa danh tiếng, tại sao phải cố tình che giấu trên sơ yếu lý lịch? Những suy nghĩ này chồng chất lên nhau khiến Bao Huân không tài nào lý giải rõ ràng được. Đêm khuya, anh ngồi phắt dậy khỏi chiếc giường, chạy ra phòng khách, tự lẩm bẩm nói chuyện với con đồi mồi đang nằm dưới đáy bể: “Không đúng. Rõ ràng là không đúng.”


Con đồi mồi đó còn buồn phiền hơn cả Bao Huân, đêm hôm khuya khoắt, không gian bốn bề tĩnh mịch, đang mộng đẹp ngọt ngào thì lão chủ nhân bị chập thần kinh bật đèn làm cả phòng sáng choang như ban ngày, lại còn càu nhàu lẩm bẩm bên tai mình, chậc chậc, chậc chậc…
**


Sáng hôm sau, việc đầu tiên Bao Huân làm sau khi tới nha khoa Hạo Khang là đi thẳng đến trung tâm trồng răng. Tìm quanh quẩn một vòng mà chẳng thấy dù chỉ nửa hình bóng của Trần Lãng, anh không khỏi thất vọng. Đầy bụng nghi vấn, anh bèn hỏi thăm: “Trần Lãng đâu? Hôm nay không đi làm à?”


available on google playdownload on app store


Du Thiên Dã đang dợm bước vào phòng phẫu thuật, bèn liếc mắt nhìn Bao Huân: “Bố cô ấy bị bệnh, tôi cho nghỉ rồi.”
Bao Huân ngẫm nghĩ một lát bèn nhướn mày hỏi: “Bố Trần Lãng bị bệnh gì?”
Du Thiên Dã nhìn ánh mắt hơi sáng lên của Bao Huân, trả lời: “Hình như là ung thư dạ dày.”


Sấm sét rền vang trong đầu Bao Huân, nhưng vẫn cố duy trì nét mặt thản nhiên như không, ồ một tiếng, nói: “Thế anh cứ bận đi nhé” rồi vội vàng bỏ đi.
Du Thiên Dã dừng chân một phút ngoài cửa phòng phẫu thuật rồi dứt khoát bước thẳng vào trong.


Bao Huân dùng tốc độ cực nhanh xác định bệnh viện mà Vu Bác Văn đang điều trị từ chỗ Bao phu nhân rồi vội vã gọi điện thoại cho Trần Lãng. Ý chối từ trong giọng nói của cô, Bao Huân nghe rõ mồn một nhưng sự nóng lòng muốn tìm ra chân tướng và đáp án khiến anh kiên quyết dập máy trước, đập chân ga rồi phóng như bay về phía bệnh viện.


Anh bước vào cửa lớn của khu nội trú đang định gọi điện thoại cho Trần Lãng để xác định vị trí cụ thể thì đột nhiên trông thấy Trần Lãng cô độc ngồi lặng trên hàng ghế dài ngoài đại sảnh, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trống rỗng vô thần, thậm chí Bao Huân tiến tới gần mà cũng chẳng hay biết. Ngồi xuống bên Trần Lãng, Bao Huân cất tiếng: “Sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”


Trần Lãng quay đầu liếc nhìn Bao Huân, bấy giờ mới định thần lại, cố gượng cười nói: “Không sao, tôi chỉ định ngồi một lát.”


Bao Huân thấy Trần Lãng rất buồn bã, mặt mày ủ dột, vì vậy tất cả nỗi nghi hoặc trong lòng anh không dám tùy tiện hỏi han, cân nhắc từng lời mới nói: “Nghe nói bố cô bị bệnh, có nghiêm trọng không?”


Trần Lãng gật đầu: “Bác sĩ nói là ung thư dạ dày, nhưng đã phẫu thuật xong từ tuần trước rồi. Kết quả chẩn đoán nói là mới giai đoạn đầu.”
Bao Huân ồ một tiếng, có một vài suy nghĩ đã dần vững chãi thì không khỏi hãi hùng.


Trần Lãng đột nhiên ghé mắt liếc nhìn Bao Huân: “Đúng rồi, tối qua anh bảo có chuyện muốn hỏi tôi, là chuyện gì vậy?”


Bao Huân chẳng biết mở đầu thế nào, ngẫm nghĩ hồi lâu bèn nói: “Cô còn nhớ có một lần tôi gặp cô trong một nhà hàng tư nhân, lúc đó cô và ông chủ Vu Bác Văn của nha khoa Bác Văn đứng cùng nhau?”


Trần Lãng ngẩng đầu lên ngay tức thì, ánh mắt dần trở nên xa lạ, hỏi câu cụt lủn: “Đúng thế, có vấn đề gì?”
Bao Huân cười rất lúng túng: “Tôi không có ý gì, chỉ là mới nghe Trần Tụng nói, Vu Bác Văn là cậu của cô!”


Trần Lãng cúi mặt nhìn mũi chân mình, hơi lắc đầu: “Không, đó không phải cậu tôi, mà chính là bố đẻ tôi.”


Tuy Bao Huân đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng Trần Lãng nhanh chóng chốt hạ đáp án thế này vẫn khiến anh có đôi phần ngỡ ngàng. Trần Lãng nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn Bao Huân đang có vẻ mặt phức tạp, ngữ điệu của cô lạnh lùng hơn: “Tổng giám Bao, nếu anh cảm thấy việc tôi ở lại Hạo Khang là không phù hợp, thì lúc nào tôi cũng có thể rời đi.”


Thật sự Bao Huân không ngờ Trần Lãng sẽ hiểu sai về mình như vậy, anh đành cười khổ sở: “Trần Lãng, tôi không có ý đó đâu.”
Trong lòng Trần Lãng, thực ra cô không để bụng những điều này lắm. Khi Bao Huân nói không có ý đó cô lại cúi đầu, không nói năng gì nữa.


Bao Huân không biết nên nói gì lúc này bèn ngồi lặng thinh bên Trần Lãng, chỉ biết giấu kỹ nghi vấn của mình trong lòng, thầm tự giễu: Bao Huân ơi Bao Huân, mày cũng có ngày hôm nay cơ đấy, chẳng khác gì một con rùa rụt cổ cả!


Sau một hồi im lặng, bỗng Trần Lãng lên tiếng: “Anh cứ yên tâm, tôi không có ý đồ gì, chỉ hứng thú với trồng răng mà thôi. Còn nữa, tôi thích cách làm việc của Hạo Khang nên mới muốn làm ở đó.”
Bao Huân không nghĩ ngợi, ra sức gật đầu: “Dĩ nhiên tôi tin cô.”


Bấy giờ Trần Lãng mới ngước mắt nhìn Bao Huân, cô nhận ra trên nét mặt anh lúc này không còn vẻ đùa cợt, ngang tàng như thường ngày nữa thay vào đó, anh đang lặng lẽ chăm chú nhìn cô. Cô không khỏi nhoẻn miệng cười: “Bao Huân, anh tin tôi thật sao? Không sợ tôi là gián điệp à?”






Truyện liên quan