Chương 69: Huấn luyện mở rộng 3
Thoạt nhìn trụ sở huấn luyện mở rộng rất bao la nhưng những dụng cụ thì dày như nêm như cối, lấp ló trong bụi cây, bụi cỏ rậm rạp quanh các gốc cổ thụ. Trần Lãng ngước lên nhìn bầu trời, nhìn những cây cột cao chót vót đến bốn tầng nhà, cô chẳng thể thốt lên lời, chỉ nghe thấy Hạ Cương giới thiệu: “Phần đầu tiên của huấn luyện hôm nay là “đánh đu trên không”.
Còn chưa kịp dứt lời, Trần Lãng đã nghe thấy bên trong căn cứ vang lên tiếng kêu thảm thiết của các đồng nghiệp trong nha khoa Hạo Khang. Hạ Cương lừ mắt, nghĩ bụng: Năm ngoái sợ các nhân viên của Hạo Khang không chịu nổi nên đã sắp xếp những trò tương đối dễ dàng, kết quả màn “vật ngã”[ ] cũng kêu là quá đơn giản, nói không chừng trò “đánh đu trên không” lại thành nghiện cũng nên! Thế là Hạ Cương bỏ qua sự oán thán của mọi người, bắt đầu giới thiệu một cách có bài bản về bí quyết và nội dung chủ yếu của trò “đánh đu trên không”[ ], đồng thời anh chàng đã có thâm niên làm huấn luyện viên nhiều năm này còn đích thân làm mẫu, sau khi đeo xong đồ bảo hộ an toàn liền trèo lên tấm gỗ trên cùng của những cái cột rồi tung người nhảy lên, kết thúc bằng việc nắm lấy một thanh gỗ vắt ngang trên không trung.
[ ] Trò chơi được tiến hành đồng đội, từ trên bệ cao, một người đẩy một người xuống, dưới bệ, những thành viên còn lại đứng thành đôi, nắm chặt tay nhau, tạo thành bệ đỡ người bị đẩy xuống.
[ ] Trò chơi được bố trí với các cọc sắt, hai cọc đứng, một cọc nằm ngang trên đỉnh hai cọc đứng, có các nấc thang và một thanh gỗ (hoặc sắt) được treo trên dây cáp vào chiếc cọc nằm ngang. Trên các cọc có bậc thang, người chơi sẽ leo lên một bệ đỡ, cao khoảng 2/ của cọc đứng rồi lấy đà, dùng tay với lấy thanh gỗ treo lơ lửng trên cọc ngang, sau đó dùng sức đi hết chiều dài của cọc ngang là tới đích. Trò chơi có độ cao tương đối lớn nên khá nguy hiểm.
Trong tiếng hít vào luồng không khí lạnh, sắc mặt Trần Lãng cũng hơi tái đi, không phải là không chuẩn bị tâm lý, nhưng hiệu ứng đánh vào thị giác quá mạnh nên hoàn toàn không sao khống chế nổi nhịp tim. Cô len lén đưa mắt liếc nhìn bốn xung quanh, có vẻ sắc mặt ai nấy đều có chút không tự nhiên, nhất thời cô nghĩ sự khiếp đảm của mình cũng chỉ là bình thường mà thôi, không phải là riêng biệt, mà là cộng đồng.
Sau tiếng ra lệnh của Hạ Cương, ba đội tự động tản ra, bắt đầu tính thời gian của màn “Đánh đu trên không”.
Nhưng trên thực tế, đúng là không thể khinh thường sức mạnh của Hạo Khang, mỗi tổ đều cử ra một đồng nghiệp nam trẻ trung gan dạ làm trước, ví dụ như Bao Huân của đội B, dùng tư thế cực kỳ tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ “đánh đu trên không”, khiến tiếng vỗ tay rào rào vang lên bên dưới. Trần Lãng đang chuẩn bị đồ bảo hộ an toàn, nhìn bóng dáng đối diện đang nhảy nhót trên không, hoàn toàn không một chút ngập ngừng kia, cô không khỏi ghen tỵ vô cùng, lẩm bẩm: “Chắc người này tuổi khỉ!” Lục Tự bên cạnh cũng rất phối hợp: “Cũng phải, trông có vẻ dễ dàng đến hơi quá đáng, chắc mới vừa tiến hóa từ khỉ thành người nên vẫn còn dư lại rất nhiều ‘tính’ khỉ!”. Bao Huân nhanh chóng được thả xuống mặt đất, vốn đang có cảm giác hãnh diện, ánh mắt lại liếc thấy Trần Lãng và Lục Tự đang nhìn mình rồi thì thầm với nhau gì đó, lòng kiêu hãnh nhất thời nở rộng, nghĩ bụng: Chắc là hai người này đang khen mình gì đây! Anh cởi bộ đồ bảo hộ ra rồi tỉnh bơ đi đến đứng sau Trần Lãng và Lục Tự.
Nhưng đúng lúc này, đến lượt đội trưởng đội A Du Thiên Dã, anh không làm liên tục một mạch như Bao Huân mà điềm tĩnh đứng trên bệ gỗ, điều chỉnh nhịp thở xong mới nhảy ra, khiến bên dưới vang lên tràng pháo tay rộn rã. Tràng vỗ tay của Trần Lãng đặc biệt vang dội, đến khi những người khác đã ngừng vỗ thì cô vẫn còn vỗ lộp bộp, khiến các đồng nghiệp khác đều nhìn sang với vẻ tò mò, bấy giờ Trần Lãng mới ngượng nghịu dừng lại. Bao Huân phía sau vừa chau mày thì chợt nghe thấy Lục Tự quay sang cười Trần Lãng: “Em tôn sùng lão Du quá rồi đấy. Tràng vỗ tay đó có chút hơi quá nhỉ!”
Trần Lãng không dám phản bác liền cười gượng hai tiếng rồi giữ im lặng. Nhưng sự lặng lẽ của Trần Lãng lại khiến Bao Huân đứng sau lưng cô cảm thấy không sao thở nổi, sắc mặt anh bất giác u ám hẳn đi, lại nghe thấy Lục Tự nói: “Trần Lãng, em nên chuẩn bị đi, sắp tới phiên em rồi đấy!”
Trần Lãng “á” một tiếng, cô thấy hơi tuyệt vọng, không khỏi lại đưa mắt nhìn cây cọc cao tới hơn tám mét, càng nhìn càng thấy nhức mắt. Bấy giờ Bao Huân phía sau mới thong thả cất tiếng: “Đừng sợ, sau khi tới nơi thì nhảy luôn, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng nhìn xuống mặt đất, nhìn xuống sẽ thấy choáng váng, thực ra thanh gỗ đó ở rất gần, chỉ cách cô một cánh tay mà thôi.”
Trần Lãng vô thức à một tiếng, quay lại nhìn thì phát hiện ra là Bao Huân, lại cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Lục Tự phản ứng nhanh hơn cô, cướp lời nói trước: “Cậu – đội trưởng đội Anh em gắn bó sao lại chạy tới đứng sau đội Gươm sáng của chúng tôi? Kỳ lạ thật đấy!”
Trên mặt Bao Huân hơi có vẻ không nhịn được giận, đành hừ lạnh một tiếng: “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Tôi thấy các cô, nhát gan như vậy, so với đội của chúng tôi, đúng là chênh lệch quá lớn!”
Bị Bao Huân khích bác, lòng hiếu thắng của Trần Lãng trỗi dậy, cô lườm Bao Huân một cái, chẳng thèm lên tiếng mà đi thẳng tới chỗ dựng mấy cây cọc, đang định đi lên thì Du Thiên Dã vừa được thả từ trên không trung xuống , toàn thân vẫn đang mặc nguyên bộ đồ bảo hộ đã gọi lại, anh nói: “Khoan đã.”
Trần Lãng sửng sốt, chỉ thấy Du Thiên Dã đi tới trước mặt mình, chỉ vào cằm Trần Lãng: “Chỗ này lỏng quá!”
Trần Lãng vội sờ lên quai mũ bảo hiểm, quả nhiên không được chặt. Cô không khỏi hãi hùng bèn chỉnh đi chỉnh lại ở cằm, mà chẳng hiểu tại sao, lắc đi lắc lại nửa ngày vẫn chẳng thấy có gì khác biệt. Bao Huân nhìn thấy mà sốt ruột, đang định lên tiếng nhắc nhở hai câu thì đã thấy Du Thiên Dã bước lên một bước, giúp Trần Lãng chỉnh lại quai mũ bảo hiểm cho vừa vặn rồi cài quai mũ lại, anh còn không quên chỉnh lại tất cả các đồ bảo hiểm trên người Trần Lãng, khẳng định không còn sai sót gì nữa. Thấy cảnh tượng đó, lòng Bao Huân dội lên chút cảm giác xót xa, tự nhiên miệng im thin thít.
Thế nhưng, những động tác này của Du Thiên Dã lại như một dòng nước ấm áp tràn vào trái tim Trần Lãng, mang đến cho cô lòng can đảm vô biên. Sau khi hít sâu một hơi, cô mau chóng leo lên với tốc độ cực nhanh, khiến mọi người vào tặc lưỡi, chẳng mấy chốc đã leo đến đỉnh cọc, đứng vững trên bệ gỗ lung lay, vừa nhìn về phía trước thì không khỏi than khổ, thực sự thanh gỗ lơ lửng ấy cách mình không xa, cùng lắm là một cánh tay, nhưng là cánh tay của loài vượn tay dài. Huống hồ nó còn bị gió thổi đến lắc la lắc lư, lơ lửng trên không trung. Trần Lãng lại hơi cúi xuống, không kiềm chế được mà nhìn xuống mặt đất, không chỉ không thể phân biệt được vị trí Du Thiên Dã mà ngược lại còn thấy choáng váng hơn, bấy giờ mới hối hận vì đã không nghe lời nhắc nhở của Bao Huân, đột nhiên thấy hãi hùng. Hạ Cương vẫn đứng trên bệ gỗ trên không trung làm bảo vệ cho đội A, vốn dĩ anh thấy hơi ngạc nhiên với tốc độ leo lên của Trần Lãng nhưng khi trông thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô thì đã hiểu ra, vừa nãy không phải là không sợ, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Hạ Cương vừa kiểm tr.a dây cáp phía sau lưng Trần Lãng lần cuối cùng, vừa trấn an: “Tin tôi đi, đối với cô, việc nhảy ra là vô cùng dễ dàng, cô nhất định là người giỏi nhất.”
Trong những lời nói đầu độc kiểu này, Trần Lãng cảm thấy não bộ trống rỗng, cô dùng hết sức nhảy ra, quả nhiên là thành công, lòng cô mừng rỡ vô cùng.
Đám người Lục Tự dưới mặt đất không biết sự đấu tranh trong lòng Trần Lãng, mọi người đứng tim nhìn cô, chỉ có cảm giác cô nàng này leo lên rất nhanh, nhảy cũng rất nhanh, ai nấy đều thấy có chút ngưỡng mộ. Lúc Trần Lãng tiếp đất, tiếng khen ngợi nhiều vô kể. Chỉ có Lục Tự là đưa mắt liếc nhìn Bao Huân bên cạnh, rồi bật cười khúc khích: “Chị thấy trong nha khoa Hạo Khang mình, không chỉ có khỉ đực mà có cả khỉ cái nữa.” Tất nhiên Trần Lãng biết Lục Tự dùng để tài trước đó để trêu cô, mặt liền đỏ bừng, nghĩ bụng: Đúng là không nên trêu vào bà chị này, cái gì cũng dám mang ra nói lung tung. Ánh mắt cô dáo dác nhìn ra xung quanh thì thấy Du Thiên Dã gật đầu với mình, lòng liền vui trở lại.
Bao Huân không biết ngọn nguồn câu chuyện nên không nghĩ tới câu nói của Lục Tự có liên quan đến mình, anh cũng không nói gì, nhưng ánh mắt đan nhau của Trần Lãng và Du Thiên Dã lại khiến anh thấy rất không thoải mái liền quả quyết quay đi thì gặp phải cảnh tượng Vương Hâm đang khập khiễng cầm máy ảnh ra sức chụp cho Trần Lãng, liền lẳng lặng quay lại đội của mình.
Hiệp thứ nhất kết thúc, thành tích ba đội không cách nhau nhiều, nhưng thành viên của đội B vẫn hoàn thành sớm nhất, nên đang dẫn đầu.
Xuất phát từ suy nghĩ “có khó có dễ”, màn đấu tiếp theo tương đối dễ dàng, thử thách lòng tin tưởng của thành viên trong ba đội, phần này có tên là “Người mù và người câm”. Nội dung là hai người của một đội, người bị mắt chính là người mù, và dĩ nhiên người còn lại chính là người câm. Trong tình huống không được nói bất cứ một lời nào, người câm có trách nhiệm phải chỉ dẫn cho người mù cách đi, leo lên cao bò xuống thấp, trải qua các chướng ngại vật dày như nêm như cối, để về tới đích.
Và Trần Lãng, chính là một trong những người mù.
Sau khi Trần Lãng bị bịt mắt, thì trước mắt cô chỉ có một màu đen, thêm vào đó, sân huấn luyện vốn ồn ào ầm ĩ cũng dần trở nên im ắng, trừ thỉnh thoảng nghe thấy lệnh chỉ huy của các huấn luyện viên.
Tất nhiên rồi, một nửa số người trở thành người mù, một nửa còn lại trở thành người câm, tất nhiên thế giới sẽ trở nên yên tĩnh.
Thính giác của Trần Lãng chưa bao giờ nhạy cảm như hôm nay. Ánh nắng rực rỡ ban nãy, tiếng chim hót, mùi hoa thơm ngát nhất thời biến mất chẳng còn bóng dáng. Trần Lãng không hề vui vẻ mà nghĩ tới một câu nói xa xưa: Thằng mù cưỡi ngựa mù, nửa đêm biến mất tăm. Thực ra không nghĩ còn thấy ổn, càng nghĩ càng thấy mông lung, cũng trở nên hơi luống cuống. Cuối cùng cũng có tiếng bước chân vang lên, chợt có người cầm tay cô, dẫn cô đi về phía trước. Bàn tay đó ấm áp và mạnh mẽ, hơn nữa rõ ràng là to hơn tay mình, chắc hẳn là đàn ông rồi? Trần Lãng lờ mờ suy đoán, nghe tiếng hít thở ổn định của đối phương, lòng cô lần lượt sàng lọc từng người trong số đàn ông không nhiều lắm của đội Gươm sáng, cuối cùng cô không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi: “Anh là ai?”
Đối phương tất nhiên không trả lời, chỉ khẽ gõ vào lòng bàn tay cô hai cái.
Trần Lãng bỗng có “phúc chí tâm linh”[ ], vừa đi theo đối phương vừa tiếp tục hỏi nhỏ: “Để tôi tự đoán, nếu đúng thì anh gõ hai cái, nếu sai anh gõ một cái, được không?”
[ ] Ý là khi vận may đến thì con người sẽ thông minh, sáng dạ hơn
Đối phương lại khẽ gõ vào lòng bàn tay Trần Lãng hai cái.
Trần Lãng im lặng chốc lát rồi cất tiếng nói: “Anh là Du Thiên Dã phải không?”
Sau khi dừng lại khoảng hai giây, đối phương lại gõ hai cái. Tiếp đó là một tiếng cười khe khẽ, nhưng vào tai Trần Lãng, chẳng cần phải bàn cãi, đó chắc chắn là tiếng trời.