Chương 71: Huấn luyện mở rộng 5
Cuối cùng, ngày đầu tiên của đợt huấn luyện mở rộng cũng đến hồi kết, và được khép lại bằng việc toàn thể các thành viên của nha khoa Hạo Khang cùng thực hiện xong phần thi “vượt tường”.
Hạ Cương lật giở tập báo cáo thành tích đang cầm trong tay, thông báo với mọi người: “Kết thúc cuộc thi ‘leo núi đá’ vừa nãy, đội ‘anh em gắn bó’ giành ngôi quán quân, vì vậy thắng thua đã có thể phân định trong ngày hôm nay. Sau khi kết thúc phần thi ‘vượt tường’, tôi sẽ tuyên bố hình phạt nghiêm khắc với đội đứng cuối cùng là đội ‘Gươm sáng’..”
Hai đội kia tỏ ra rất phấn khởi, chỉ có các thành viên trong đội “gươm sáng” là thở dài thườn thượt.
Lục Tự ghé vào tai Trần Lãng, làu bàu: “Đội mình nhiều sếp quá, mấy vị chủ nhiệm đều tập hợp trong đội này nên tất cả các phần thi đều bị cản trở.”
Tuy Trần Lãng không đồng tình nhưng vẫn thanh minh giúp Du Thiên Dã: “Nhưng chủ nhiệm Du cũng rất giỏi mà!”
Lục Tự đưa mắt liếc cô, hồi lâu sau mới thốt lên: “Trần Lãng, em đúng là ‘đề cử nhân tài không nể tình thân’.”
Trần Lãng thoáng sửng sốt, thật lâu sau vẫn không thể hiểu được hàm ý trong câu nói của Lục Tự. Cuối cùng, đến khi hiểu ra, cô không khỏi xấu hổ đỏ mặt nhưng lại phát hiện ra rằng Lục Tự đã bỏ trốn mất tăm mất tích từ lâu, cô chen chúc trong đám người chuẩn bị thi phần thi “vượt tường”, nóng lòng muốn thử xem sao.
“Tường” là một vật thể hình bức tường bóng loáng bằng phẳng, kích cỡ 4x mét, trong một khoảng thời gian quy định, không được dựa vào bất kỳ công cụ nào, tất cả thành viên trong đội phải trèo qua bức tường ấy. Theo cách nói đường hoàng của Hạ Cương thì phần thi này là khoảnh khắc thể hiện sự đoàn kết của toàn thể nhân viên nha khoa Hạo Khang, phải hết sức hợp tác, tuyệt đối tuân thủ, ai nấy đều phải bỏ công bỏ sức thì mới vượt qua được. Theo quyết định được đưa ra sau cuộc thảo luận của những con người cơ trí thì bước đầu tiên tất nhiên phải dựng người thành một chiếc thang, chọn những người đàn ông trẻ khỏe làm thang, phân công hai đồng nghiệp nam có lực tay khỏe đứng ở đầu trên cùng của bức tường, sau đó lực lượng đồng nghiệp nữ đông đảo mới có thể lần lượt vượt qua dưới sự trợ giúp ở cả bên dưới lẫn bên trên.
Nhưng nói thì dễ, đến khi hành động lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy. Mấy cô gái tiên phong leo lượt đầu vô cùng chật vật, số người “lộ hàng” nhiều vô số, thấy vậy, sự cảnh giác của những cô gái trẻ tuổi đứng dưới như Trần Lãng liền tăng cao mãnh liệt, vội vàng sơ-vin áo phông vào trong quần jean. Nhưng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, mọi người đã tổng kết ra một nguyên tắc: những nữ đồng nghiệp nhẹ bẫng như lông hồng vẫn được khá nhiều đàn ông chào đón, hễ gặp phải người hơi nặng một chút, thì dù là người đứng dưới làm thang hay người trên cao có nhiệm vụ kéo lên đều thầm than khổ, nhưng vẫn phải cố chịu đựng.
Vị trí của Trần Lãng là gần cuối cùng. Khi đến lượt cô thì đại đa số các thành viên khác, trong đó bao gồm cả Lục Tự, đều đã vượt qua bức tường, chỉ còn cô và mấy người làm thang bị người ta thay nhau chà đạp mà thôi. Bao Huân chính là một trong những người phải làm thang ở tầng dưới cùng, anh đưa mắt liếc nhìn cô nàng Trần Lãng đang lưỡng lự, ý bảo: “Mau trèo lên đi.”
Trần Lãng đưa mắt nhìn bên vai trái của Bao Huân, trên chiếc áo phông đen là một dấu chân rất to, đó là chân của người làm thang ở tầng thứ hai, rồi cô nhìn sang vai phải của Bao Huân, cũng đầy rẫy những dấu chân lốm đốm, cô bất giác hỏi: “Anh không thấy đau sao?”
Bao Huân không ngước lên, vẫn nói với vẻ khoe mẽ: “Cô mau trèo lên đi, tôi vẫn ổn.”
Bấy giờ Trần Lãng mới dám trèo lên, dưới sự trợ giúp cũng những nam đồng nghiệp khác, cô trèo lên bên vai phải của Bao Huân, Bao Huân thầm hít một hơi không khí lạnh, đau đến mức phải trợn mắt chau mày. Vất vả lắm vai mới được thả lỏng, Bao Huân có cảm giác Trần Lãng vừa trèo lên vai mình, rồi trèo lên tầng thang thứ hai, bấy giờ cánh tay của Trần Lãng mới vươn được tới đầu trên cùng của bức tường, cô ra sức kiễng chân, các nam đồng nghiệp bên trên hiệp lực kéo lên, cô liền nhào vào lòng đối phương. Khi Trần Lãng giãy giụa rời khỏi lòng người đó, bất chợt, cô phát hiện ra Du Thiên Dã, khi đối diện với ánh mắt ấm áp của Du Thiên Dã, lòng cô trào dâng cảm giác ngọt lịm như đường.
Thực ra, thứ mà phần thi “vượt tường” này muốn thử thách không phải là lúc đầu, mà là lúc cuối. Đến khi hai thành viên cuối cùng leo lên mới là khoảnh khắc đáng xúc động nhất. Khi Bao Huân đã leo tới đầu trên của bức tường tới treo ngược quả chuông vàng, kéo anh chàng đồng nghiệp gầy gò nhỏ bé phía dưới lên, thì tất cả các đồng nghiệp của nha khoa Hạo Khang đã nổ một tràng pháo tay ròn rã như sấm dậy. Bấy giờ phần thi “vượt tường” mới coi là “việc lớn đã hoàn thành”.
Đối với đội “Gươm sáng” mà nói, thời khắc hân hoan vui sướng chỉ kéo dài trong một thời gian rất ngắn, vì khi Hạ Cương tuyên bố hình phạt nghiêm khắc thì thành viên của hai đội kia đã có thể vào phòng khách nghỉ ngơi, chỉ còn đội “Gươm sáng”, mỗi người nhận một chiếc túi ngủ, đêm nay đành “dã ngoại ngoài trời”.
Tất nhiên người bên dưới kêu lên một tiếng rất to, một người miệng lưỡi sắc sảo như Lục Tự đã nói ngay với vẻ bực bội: “Công ty keo kiệt thật đấy, chắc chắn là đã có kế hoạch từ trước, để tiết kiệm một phần tiền thuê khách sạn nên mới có hình phạt kiểu này.”
Trần Lãng vô cùng tán thành, gật đầu thật mạnh nói: “Thông đồng với nhau cả rồi!”
Nhưng tôn chỉ tối cao của đợt huấn luyện mở rộng chính là “Hiểu cũng phải phục tùng, mà không hiểu cũng phải phục tùng”.
Dưới sự chống đỡ bằng một nỗi niềm bi tráng, thành viên đội Gươm sáng, sau khi kết thúc hoạt động buổi chiều, một người ôm một chiếc túi ngủ, đi về ngọn núi phía sau trụ sở huấn luyện.
Vào một buổi đêm tháng mười ở vùng ngoại ô như đêm nay, mọi người tìm được nơi đóng quân trên con đường núi phía sau, bắt đầu công cuộc san bằng sân bãi. Không biết ai là người thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn trời, than lên một tiếng đầy thán phục đối với những ngôi sao lốm đốm mọc đầy trên đó, bấy giờ mọi người mới nhao nhao cả lên, họ nhận ra đâu là chòm sao đại hùng, chòm sao tiểu hùng. Đây là lần đầu tiên Trần Lãng thấy rõ hình dạng giống cái đấu của chòm bảy ngôi sao Bắc Đẩu, không khỏi than lên vì sự quê mùa quá mức của mình. Thế là các thành viên của đội Gươm sáng không còn than vãn oán thán nữa, họ bắt đầu hưởng thụ buổi tối đặc biệt này. Ánh trăng bàng bạc như dòng nước trút xuống, trong không khí tràn ngập hương thơm của cỏ xanh, mang lại cảm giác vui vẻ khoan khoái. Mọi người bắt đầu tự buộc túi ngủ của mình, họ nằm trong một khu vực tương đối bằng phẳng trên núi, trò chuyện câu được câu chăng. Sau đó nữa, không biết dưới sự hướng dẫn của ai, họ bắt đầu hát một khúc hợp ca, cuối cùng như huấn luyện quân sự thực sự, mỗi người một câu, ai nấy đều cất tiếng hát.
Túi ngủ của Trần Lãng và túi ngủ của Lục Tự được đặt sát cạnh nhau, hai người cũng vui vẻ tham gia vào cuộc vui, nhưng lần nào cũng vậy, Trần Lãng đều có thể phân biệt được tiếng nói của Du Thiên Dã trong số họ, dù xen lẫn trong tiếng hợp xướng tập thể nhưng giọng nói của anh vẫn hơi trầm và giàu từ tính, khiến trái tim Trần Lãng thoáng rung động.
Các ca khúc được biểu diễn chủ yếu vẫn tập trung ở các ca khúc cách mạng trong nước, sau khi hát xong câu cuối cùng của “Tập bắn trở về”, “Đoàn kết là sức mạnh”, cuối cùng phái Dũng cảm cũng chuyển dần sang phái Cảm xúc, bắt đầu lướt qua những ca khúc tiến bộ của nước ngoài, ví dụ như y tá trưởng Từ Hoa Linh dẫn đầu các đồng nghiệp nữ hát bài “Hoa hồng nở” của Liên Xô cũ. Trần Lãng vừa nghe ca từ “bên bờ ruộng, hoa hồng đang nở. Có một chàng thiếu niên, thật sự khiến tôi quý mến, tình yêu trỗi dậy mãnh liệt khiến tôi đau khổ, lòng tôi chất chứa nhưng không sao nói thành lời”, vừa không kiềm chế được mà nhớ lại tất cả những hành động hôm nay của mình và Du Thiên Dã, mỗi lần nhớ lại là mỗi lần ngọt ngào dâng đầy con tim. Tuy mắt cô thì nhìn lên bầu trời qua cành cây, nhưng cái nhìn thấy lại là một gương mặt với nụ cười mỉm. Tâm trí đã sớm chạy biến mất tăm mất tích.
Người ngay sát bên cạnh cô là Lục Tự, dưới ánh sáng nhạt nhòa chiếu xuống từ ánh trăng, thấy miệng Trần Lãng sớm đã ngậm chặt không còn cất tiếng hát nữa, chỉ thẫn thờ nhìn lên bầu trời, chị liền kề sát lại, cố tình cười trêu: “Có phải cả bầu trời lẫn ánh trăng đều bị em nhìn thành hình trái tim rồi không?”
Bấy giờ phản ứng của Trần Lãng mới nhanh hơn một chút, liền hiểu ra hàm ý của Lục Tự, nhưng vẫn mặt dày mà nói dối: “Ánh trăng chỉ có một, nhưng sao thì lại có rất nhiều, em không nhầm được đâu.” Rồi vội vàng nhìn trái nhìn phải xem anh đang ở đâu. “Mấy giờ rồi chị?”
Tôn chỉ của Lục Tự dựa trên nguyên tắc “nếu có thể khoan dung được thì cứ khoan dung”, nên cũng lười vạch trần cô, chị trả lời: “Chị tắt máy rồi, em xem điện thoại của mình đi, xem mấy giờ rồi.”
Bấy giờ Trần Lãng mới ngồi dậy, lục lọi ba lô để ngay bên cạnh, tìm hết một lượt từ trên xuống dưới, thoáng bàng hoàng: “ch.ết rồi, mất điện thoại rồi.”
Câu “Mất điện thoại rồi” như một quả bom tấn nổ vang trong đội Gươm sáng, mọi người ai nấy đều phân tích địa điểm nào có khả năng cao nhất, và bày mưu tính kế. Nghĩ đi nghĩ lại Trần Lãng đều cảm thấy khả năng cô vứt nó ở phòng ăn dưới chân núi là cao nhất, liền chui ra khỏi túi ngủ, định xuống núi xem sao. Lục Tự có chút bất an: “Tối om thế này, chị đưa em đi nhé?”
Đặng Vĩ ngăn lại: “Lục Tự, mắc mớ gì đến cô?” Thuận miệng, anh ta dài giọng nói: “Lão Du, anh đang làm gì đấy? Người của anh thì tất nhiên anh phải chịu trách nhiệm, còn không mau đi đi?”
Vừa dứt lời, các đồng nghiệp khác đều khẽ bật cười. Hai người đó hôm nay đã thể hiện quá rõ, muốn không bị trêu chọc cũng không dễ. Mặt Trần Lãng nóng bừng cả lên, luống cuống đứng im tại chỗ. Cô thấy Du Thiên Dã thực sự đứng dậy, không nói quá to nhưng rất rõ ràng, trong đêm tối, Trần Lãng nghe thấy rõ hơn bao giờ hết: “Ừm, để tôi đưa Trần Lãng xuống.”
Trần Lãng đỏ mặt theo Du Thiên Dã ra ngoài, chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng hợp ca vang lên phía sau, “Bốn bề vườn hoa im lặng giữa đêm khuya, chỉ có tiếng gió đang khẽ hát, bóng đêm đẹp biết bao, trái tim rực rỡ, trong buổi đêm quyến rũ này…”
Trần Lãng và Du Thiên Dã đều cảm thấy sống lưng căng lên nhưng đội hợp xướng vẫn không tha cho họ, hát tiếp: “Người trong lòng tôi đang ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn tôi không cất lời, tôi muốn nói nhưng lại không dám nói, bao lời nói giữ lại trong lòng…” Đây cũng là một bài hát của Liên Xô cũ, bài hát “Chiều ngoại ô Moskva” vốn du dương uyển chuyển là thế đã bị các thành viên của đội Gươm sáng dài giọng hát, có thể gọi là trái tim xuân thì rạo rực phơi phới!
Trần Lãng không dám nhìn Du Thiên Dã, vào thời khắc lúng túng hơn bao giờ hết này, trái tim Du Thiên Dã cũng bị lời hát kia kéo dài ra, anh bèn thẳng tay phá vỡ không khí đầy bối rối này, anh đặt bàn tay của Trần Lãng vào lòng bàn tay mình rồi nắm lấy, khẽ nói: “Không nên để họ hát một cách uổng phí.”