Chương 73: Hạnh phúc 1
Đã đi làm được một tuần sau ngày lễ Quốc Khánh,.
Đối với Du Thiên Dã và Trần Lãng, một tuần này vừa bận rộn, lại vừa hạnh phúc. Một mặt, Du Thiên Dã bận rộn với cuộc giải phẫu mà anh đã chuẩn bị lúc trước, chỉ đợi khuôn Guide phù hợp với bệnh nhân từ nước ngoài gửi về là cuộc giải phẫu có thể chính thức bắt đầu, mặt khác, anh chuẩn bị cho công tác đánh giá “mười phòng khám hàng đầu”. Ảnh dự thi “trị liệu ống rễ răng” của nha khoa Hạo Khang đã được nộp lên nhưng còn bận chuẩn bị báo cáo ca bệnh vô cùng phức tạp. Nha khoa Hạo Khang cũng như các bệnh viện khác, sức mạnh hợp tác giữa các khoa rất mạnh mẽ. Còn Trần Lãng, trừ việc cùng Vương Hâm trợ giúp cho Du Thiên Dã thì hễ rảnh rỗi là cắm cúi vào chiếc khoan máy dùng trong trồng răng trên mô hình bằng thạch cao, dùng những chiếc implant đã bỏ đi để luyện tập các bước thao tác trồng răng. Du Thiên Dã và Vương Hâm đứng bên nhìn Trần Lãng, không biết nên khóc hay nên cười. Du Thiên Dã ngăn cô lại, anh nói: “Đừng luyện nữa em, cảm giác đó không đúng đâu. Cuối tuần xưởng trồng răng tổ chức một lớp bổ túc trồng răng cơ bản, anh là một trong những giảng viên chủ chốt, sau khi học sẽ có cơ hội cho các học viên thực hành, em tới tham gia cũng được.”
Trần Lãng vẫn không hiểu cho lắm: “Cơ hội thực hành? Ngoài dùng các mô hình thạch cao, lẽ nào còn có thể sử dụng thứ khác?”
Vương Hâm đưa ra đáp án: “Cơ hội thực hành trong các lớp bồi dưỡng kiểu này thường cao cấp hơn mô hình thạch cao, sẽ được thay bằng thủ lợn.”
Trần Lãng dội lên cảm giác buồn nôn, Du Thiên Dã chữa lại lời của Vương Hâm: “Không phải mua cả cái thủ lợn đâu, chủ yếu mua phần khung xương ở hàm dưới của lợn hơi thôi, giá rẻ, mà nó lại có kết cấu tương tự gần giống của người. Người mới học đều dùng cái đó để luyện tập.”
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Lãng cảm nhận được cảm giác bất lực và buồn chán. Có lẽ cuộc sống của người khác thì đầy rẫy những tình huống “cẩu huyết”, còn cuộc sống của Trần Lãng, lại chỉ có thể tiếp xúc với hàm răng và xương hàm của các loại động vật.
Vương Hâm vẫn đang đứng đó thì thầm với Du Thiên Dã: “Ấy, dạo này Bao Huân bận gì thế nhỉ? Sao em không thấy mặt anh ấy?”
“Chắc là bận quá, phải chuẩn bị dẫn đội sang Đức tham gia ngày hội triển lãm nha khoa quốc tế, chắc cậu ấy đang bận chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài cho mọi người, thế nên dạo này anh cũng không gặp.”
Vương Hâm à một tiếng, hỏi: “Thế anh có đi không?”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Thật không đúng lúc, bên này còn không phân thân được. Năm nay anh đành ở nhà thôi.” Vừa nói, Du Thiên Dã vừa liếc nhìn Trần Lãng. Cô vẫn đang cúi đầu, loay hoay với mô hình thạch cao trong tay, không hề có dấu hiệu sắp ngẩng lên.
Thực ra không phải Trần Lãng không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Du Thiên Dã và Vương Hâm. Cô chỉ đang băn khoăn phần trước trong cuộc đối thoại giữa hai người đó, lòng thầm nhủ: “Thực ra tạm thời không gặp Bao Huân cũng tốt, nếu không sẽ bối rối lắm.”
Trần Lãng ngần này tuổi nhưng chưa bao giờ được hai người đàn ông đều có bề ngoài ưa nhìn tỏ tình với mình trong vòng hai mươi tư giờ, điều đó giống như một que kẹo từ trên trời rơi xuống, ngậm trong miệng thì vô cùng ngọt ngào nhưng nhai mãi cũng không hết. Nếu như lời tỏ tình của Du Thiên Dã khiến trái tim cô nở rộ, thì câu nói “Trần Lãng, lẽ nào em không thích anh sao?” của Bao Huân lại thực sự quá bất ngờ. Bất cứ lúc nào nhớ lại, Trần Lãng cũng cảm thấy dáng vẻ cây ngay không sợ ch.ết đứng đó của Bao Huân đúng là cuồng tự kỷ, chỉ có mình là nhất, đáng ghét vô cùng.
Vì thế Trần Lãng cảm thấy cần phải đả kích bộ dạng kiêu căng ngạo mạn ấy một chút. Cô dùng một câu nghi vấn để biểu đạt hàm ý phủ định: “Tôi đâu có bị bệnh, sao lại thích anh?”
Trái tim vốn đã nặng nề của Bao Huân lại càng nặng nề hơn. Trần Lãng vừa nói ra câu đó, sắc mặt anh sa sầm xuống tận đáy, anh không còn nhìn Trần Lãng thêm một lần nào nữa, chiếc ca-nô nhất thời rơi vào tình trạng câm lặng cùng cực. Thứ câm lặng đó đối với Trần Lãng thật sự chẳng dễ chịu gì, còn đối với Bao Huân, nó còn khó chịu hơn, khó chịu đến nản lòng thoái chí.
Các đồng nghiệp bên kia cũng phát hiện ra sự khác lạ trên chiếc ca-nô này, họ bắt đầu xúm lại bàn tán. Du Thiên Dã tuy không đổi sắc mặt nhưng anh còn lo lắng hơn ai hết. Cũng may, nhân viên huấn luyện lái một chiếc canô khác tới cứu trợ, cuối cùng cũng chở được hai người về. Du Thiên Dã đứng ngay ở hàng đầu tiên. Nét mặt thoáng lúng túng, Trần Lãng hé miệng mỉm cười với anh, nhưng Du Thiên Dã cũng để ý thấy Bao Huân nhảy từ trên chiếc canô đó xuống với sắc mặt u ám, sải bước rời khỏi đó mà không buồn quay lại.
Tình cảnh đó hiển hiện lại trong đầu Trần Lãng, Vương Hâm vẫn tiếp tục nói chuyện với Du Thiên Dã về Bao Huân: “Tuy nói thì nói thế nhưng em vẫn cảm thấy anh ấy dạo này hơi lạ.”
Du Thiên Dã lại đưa mắt nhìn Trần Lãng, đang định nói gì đó thì thấy Trần Lãng bất ngờ đứng dậy, nói với hai người: “Em về phòng khám số một tìm hai bệnh án mà chiều nay cần dùng tới.”
Trần Lãng trốn ra ngoài, là vì cô thật sự thấy chột dạ, cô luôn có cảm giác sự lạ thường của Bao Huân dù nhiều dù ít đều có liên quan đến mình. Nghe nói hôm đó anh bỏ lại một câu “tôi còn có việc” rồi lái thẳng chiếc Land Rover trở về thành phố. Ặc, chẳng lẽ bị mình đả kích thật sao? Cảm giác chột dạ đó mau chóng biến thành cảm giác áy náy, lúc đó cô cũng chưa kịp suy nghĩ, sao lại từ chối một cách thẳng thừng như vậy chứ, chẳng cho anh chút thể diện nào.
Bên này, phòng khám bệnh số một của nha khoa Hạo Khang, trong phòng họp nhỏ, cô nàng trực lễ tân Monica đang báo cáo với chủ nhiệm Đặng Vĩ: “Mấy ngày vừa rồi có rất nhiều bệnh nhân cầm thẻ tẩy trắng răng miễn phí tới đây.”
Đặng Vĩ ồ một tiếng: “Sao thế, cô cảm thấy có gì không ổn à?”
Monica lắc đầu nói: “Không phải vậy, chẳng qua em chỉ cảm thấy nhiều quá mức, mỗi ngày có tới mười mấy cuộc điện thoại gọi tới hẹn trước.”
Tình trạng này trước đây cũng có, Đặng Vĩ ngẫm nghĩ một lát, “Chắc là mang ra mua bán trên thị trường rồi. Nhưng lần sau nếu có những người bệnh như vậy nữa thì lúc đăng ký cho người bệnh, cô bóng gió hỏi họ mấy câu, hỏi xem họ có được thẻ miễn phí bằng cách nào.”
Monica nhận lệnh của sếp đi ra ngoài, vừa hay gặp được Trần Lãng ở cửa phòng họp, hai người mỉm cười, gật đầu với đối phương rồi ai đi đường nấy. Đặng Vĩ trong phòng họp nhỏ trông thấy bóng dáng của Trần Lãng, liền gọi “Bác sĩ Trần.”
Trần Lãng bước vào, thấy Đặng Vĩ đưa cho mình một tờ thông báo. “Bác sĩ Trần, mang giúp tôi cái này sang chỗ chủ nhiệm Du.”
Trần Lãng nhận lấy rồi đọc qua một lượt, đúng là giấy thông báo về lớp đào tạo trồng răng ba ngày sắp tới mà Du Thiên Dã đã từng nhắc tới. Nhưng danh sách những giảng viên chủ chốt lại khiến Trần Lãng ngạc nhiên, giảng viên chủ giảng đúng là Du Thiên Dã nhưng giảng viên phụ trách phần thực hành không phải ai xa lạ, mà chính là tay Chân Nhất Nặc mà Trần Lãng không muốn gặp lại.
Trái tim Trần Lãng đập mạnh một nhịp, nhưng vẫn cười với Đặng Vĩ: “Tôi sẽ mang sang cho anh ấy.” Vừa ra tới cửa thì gặp phải Bao Huân đã lâu không gặp, sau khi bốn mắt nhìn nhau, Bao Huân là người nhường đường trước, làm một động tác tay “Cô đi trước đi” rồi lặng lẽ đứng bên chờ đợi. Trần Lãng ngại Đặng Vĩ đang đứng ngay sau nên những lời nói với Bao Huân mà cô đã chuẩn bị cũng không thể dùng được trong lúc này, đành vội vàng chào một tiếng “Tổng giám sát Bao” rồi rời khỏi đó.
Bao Huân đợi cho Trần Lãng đi khỏi mới nói với Đặng Vĩ: “Em lấy được vé máy bay rồi, ngày kia hẹn nhau ở đây, em lái xe tới rồi chúng ta cùng ra sân bay.”
Đặng Vĩ gật đầu: “Còn sếp tổng Lưu thì sao? Cả bác sĩ Hoàng nữa, cậu nói cho họ biết chưa?”
Bao Huân cười nhạt: “Em làm việc mà anh còn không yên tâm à? Lần này thời gian tương đối dư dả, khi nào triển lãm bên Đức kết thúc, em sẽ đưa các anh sang Hà Lan ngắm cối xay gió.”
Đặng Vĩ vỗ vai Bao Huân: “Thằng nhóc này, lần này có cậu dẫn đầu là tôi yên tâm rồi.” Đặng Vĩ chợt nói tiếp: “Lúc đầu không phải cậu bảo không đi sao, sao lại đổi ý?”
Bao Huân lười giải thích, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói mình thất tình nên mới mượn cơ hội này ra ngoài giải khuây? Bao Huân luôn hối hận về biểu hiện ngu ngốc của mình hôm đó, hoàn toàn không tuân theo chiến lược mà Hạ Cương đã bày cho, “Chỉ có giữ gìn sức mạnh, mới có thể tiêu diệt quân thù.”
Lần này thì hay rồi, không chỉ mất hết sức mạnh, mà còn mất hết cả thể diện.
Nhưng Bao Huân vẫn không cách nào tỏ ra thoải mái cởi mở, ít nhất là bây giờ, không thể chịu được cảnh hàng ngày ở nha khoa Hạo Khang thấy Trần Lãng và Du Thiên Dã cùng đến cùng về, không cách nào lãnh đạm khi nghe người khác nói với mình “Ôi, Trần Lãng và Du Thiên Dã thành đôi thật rồi!” Anh càng không thể chịu được khi trong ánh mắt dịu êm như nước của Trần Lãng hoàn toàn không có hình bóng mình.
Nhưng sự đấu tranh và phiền muộn của Bao Huân chỉ thuộc về trái tim anh mà thôi. Còn Du Thiên Dã và Trần Lãng, hai người họ vẫn hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu như thường.
Tuy cả Trần Lãng lẫn Du Thiên Dã đều không còn nhỏ tuổi nữa nhưng kinh nghiệm tình trường của hai người không được xếp vào hàng “phong phú quá mức”. Thêm vào đó, tính cách của cả hai đều tương đối trầm lặng, sau khi tay trong tay dắt nhau đi xem phim, rồi nắm tay cùng dạo bước trên đường cái và cùng ghé qua một số quán ăn, họ nhanh chóng đạt tới một nhận thức chung, so với sự phồn hoa và náo nhiệt, hai người thích những môi trường dễ chịu và yên tĩnh hơn. Vì thế, trong dịp cuối tuần này, xuất phát từ sự cân nhắc trên nhiều mặt gồm cả công lẫn tư, họ quyết định chuyển địa điểm hẹn hò tới nhà của Du Thiên Dã.
Nhà của Du Thiên Dã là minh chứng điển hình cho hình tượng căn nhà dành cho đàn ông độc thân, nhưng mặt sàn khắp căn nhà hầu như đều được làm từ gỗ thật, đồ dùng gia đình cũng đa phần là bằng gỗ, những đường vân và màu sắc tự nhiên của những thớ gỗ này làm nổi bật phong cách nguyên sinh, cũng giống như Du Thiên Dã vậy, đều chiếm được sự yêu thích của Trần Lãng.
Ngồi trong thư phòng của Du Thiên Dã, đảo mắt quanh những cuốn sách về y học đầy phòng, Trần Lãng không khỏi tấm tắc ngợi ca, cô đùa nghịch con lật đật trên mặt bàn, khẽ chọc ngón tay một cái, con lật đật béo tròn lập tức nghiêng nghiêng ngả ngả, sau khi hết mấy chu kì dao động, trọng tâm của nó mới dần ổn định lại, tiếp tục tư thế hé môi mỉm cười, đạo mạo đứng ngay trước mặt Trần Lãng. Nghĩ ngợi hồi lâu, Trần Lãng bưng hai tách cà phê đi về phía Du Thiên Dã, cô nói: “Anh quen bác sĩ Chân Nhất Nặc?”
Du Thiên Dã thoáng ngạc nhiên, anh đặt cà phê lên bàn sách, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: “Ừ, anh có gặp hai lần. Một lần là anh ta tới thăm quan Hạo Khang, một lần là vì lớp đào tạo trồng răng cuối tuần, hai hôm trước thì phải, anh không sắp xếp được thời gian đứng lớp buổi cuối cùng nên xưởng trồng răng đã tìm anh ta, nhờ anh ta phụ trách tất cả phần thực hành, nên kêu anh tới gặp.”
Du Thiên Dã nói khá lâu nhưng lại thấy Trần Lãng không tập trung nghe cho lắm, anh liền kéo cô lên khỏi ghế, siết chặt cô vào lòng mình, hỏi: “Sao vậy? Nghĩ gì mà hỏi anh chuyện này?”
Trần Lãng dựa vào bờ ngực rộng lớn của Du Thiên Dã, khẽ nói: “Không có gì, chỉ muốn nói cho anh biết một bí mật.”