Chương 96: Tình cờ gặp gỡ 2
Bao Huân và Jack nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ, đặc biệt hơn, Jack còn nhìn Bao Huân và nở nụ cười hết sức mờ ám khiến Bao Huân đột nhiên thấy khó thở.
Mavis nói với Trần Lãng: “Đừng vứt đi nhé, phí lắm đấy. Tớ mới đến đây được mấy ngày nhưng đã nghe người dân kháo nhau: Muốn ngắm trai đẹp, hãy đến Lam Địch! Dù sao cậu cũng nên đến mở rộng tầm mắt xem sao.”
Jack thực sự không thể kiềm chế được nữa, lên tiếng: “Đúng là trai đẹp ở Lam Địch nhiều vô kể nhưng đa phần đều không có hứng thú với nữ sắc, không tin hai em hỏi Andy mà xem.”
Bao Huân nhìn Jack như muốn nói “im đi”, kịp thời ngăn được Jack nói ra những điều không ra sao, sau đó Bao Huân thoải mái nói: “Tôi cũng có thẻ tập thể hình của Lam Địch, hôm nọ mới đi xong.”
Trần Lãng ồ một tiếng, chau mày ngẫm nghĩ. Cô cho rằng chuyện mình đến trung tâm thể hình chẳng khác nào chuyện mặt trời mọc đằng Tây, hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng cô không nghĩ nhiều nữa, chuyển sang hỏi vấn đề vẫn thắc mắc từ nãy đến giờ: “Bao Huân, sao anh lại ở Thượng Hải?”
Cuối cùng Bao Huân cũng chờ được câu hỏi này của Trần Lãng, liền vội vàng hỏi vặn lại: “Thế tại sao cô cũng ở Thượng Hải?”
Trần Lãng chau mày: “Tôi đã ở đây lâu rồi. Anh thì sao, Hạo Khang cử anh đi công tác ở Thượng Hải à?”
Mắt Bao Huân sáng lên: “Tôi không còn ở Bắc Kinh nữa, từ chức lâu rồi.”
Trần Lãng ồ một tiếng, có vẻ rất ngạc nhiên: “Từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết?”
Bao Huân cười buồn bã: “Tôi cũng không biết cô đã chuyển từ Bắc Kinh đến Thượng Hải. Coi như hòa.”
Đến lúc này hai người ngồi nghe nãy giờ mới tìm được chút manh mối, hóa ra Bao Huân và Trần Lãng đã quen nhau từ trước. Jack mở lời trước, tỏ vẻ giận dữ: “Andy sao mày không nói cho tao biết là mày cũng quen bác sĩ Trần?”
Bao Huân tỏ ra rất vô tội: “Ở đây tối quá, lúc đầu tao không dám chắc.”
Trần Lãng cũng cười nói theo: “Ngồi trên tầng nhìn thấy anh, tôi còn tưởng mắt mình có vấn đề cơ.”
Mavis nhìn Trần Lãng rồi lại nhìn Bao Huân bằng ánh mắt trầm tư rồi thở dài nói: “Đấy gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện khó gặp mặt.”
Thấy Mavis bắt đầu khua môi múa mép, lại còn khoe khoang trình độ quốc ngữ vốn đã không ra sao của mình, Trần Lãng vội kéo tay Mavis rồi chào tạm biệt Jack và Bao Huân: “Hai người chơi vui vẻ nhé, thầy giáo của chúng tôi cũng đang ở đây, không nói nhiều nữa, bọn mình lên tầng hai thôi.”
Bao Huân ừ một tiếng, còn nói thêm: “Liên lạc sau.”
Trần Lãng mỉm cười ròi gật đầu đồng ý.
Thấy Mavis và Trần Lãng đi lên tầng hai rồi ngồi xuống bàn của người đàn ông trung tuổi kia, nói cười rôm rả, Jack thở phào nhẹ nhõm: “Thảo nào mày biết đó không phải bạn trai cô ấy, thì ra là vì mày quen Trần Lãng.”
Bao Huân cũng quay lại nhìn Trần Lãng, khẽ nói: “Tất nhiên là tao có quen Trần Lãng, thậm chí còn quen cả bạn trai cô ấy nữa kìa!”
Sắc mặt Jack nhanh chóng trở nên u ám, nét mặt hết sức khó chịu.
***
Cũng trong đêm Noel đó, khác với bầu không khí náo nhiệt ồn ào ở Thượng Hải, trong khu vực CBD Bắc Kinh, tổng bộ của nha khoa Hạo Khang, không khí vô cùng buồn tẻ và tĩnh mịch.
Tuy trong tòa nhà này, việc nhân viên phải tăng ca đến khuya đã thành thói quen nhưng trong một buổi tối của ngày lễ thế này, không ai lại tự làm khó bản thân như vậy, và tất nhiên Du Thiên Dã của nha khoa Hạo Khang là một ngoại lệ. Ba ngày tới sẽ diễn ra hội nghị trồng răng cấp quốc gia thường niên, Du Thiên Dã là một trong những diễn giả chính của hội nghị vì thế anh phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị thật tốt từng slide ppt thuyết trình, phải làm sao cho nó hoàn mỹ đến từng chi tiết để không có bất kỳ một sai sót nào.
Cuối cùng Du Thiên Dã cũng hoàn thành xong công việc của mình, lúc đang định ra về thì nghe thấy tiếng chuông di động. Du Thiên Dã nhìn màn hình, là một số điện thoại lạ, nghi hoặc bấm nút nghe, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên: “Merry Christmas!”
Cuối cùng đôi môi Du Thiên Dã cũng ánh lên nụ cười: “Bao Huân, cậu đang ở đâu vậy?”
Bao Huân đứng ở cửa quán bar nhìn người qua đường đông đúc như mắc cửi, hít thật sâu rồi nói: “Em đang ở Thượng Hải.”
Du Thiên Dã à một tiếng: “Ở khoảng bao lâu?”
Bao Huân đáp: “Tổng bộ cử em đến đóng quân ở chi nhánh Thượng Hải nửa năm, vừa đào tạo vừa thử việc.”
Du Thiên Dã than thở: “Cậu đó, đi mất tăm mất tích luôn, lại còn đổi số điện thoại, tôi chẳng nghe được tin tức gì của cậu, chỉ thỉnh thoảng mới nghe mẹ cậu nói vài câu thôi.”
Bao Huân cười gượng: “Chủ yếu là do thời gian trước em phải dồn hết tâm trí để đối phó với màn phỏng vấn của ngân hàng DZ ở HongKong. Trình tự thì phức tạp, lại còn không thuận lợi cho lắm nên em không chắc chắn được.”
Du Thiên Dã mỉm cười: “Vậy bây giờ cậu đã được vào làm ở DZ, mong ước thành hiện thực rồi nhé, chúc mừng!”
Bao Huân giận dữ nói: “Cũng chưa chắc, em không biết thế nào nữa. Sau khi bố mẹ em biết em đang làm việc ở Thượng Hải, cả hai đều cười khúc khích, không biết lại có ý tưởng kỳ quái gì nữa đây, không khéo lại bắt em làm cu li.”
Du Thiên Dã nghe vậy cũng cười theo: “Cậu biết thời thế như vậy là được rồi.”
Bao Huân giận hơn: “Bây giờ em không có hứng thú gì với chuyện của Hạo Khang hết, không muốn nhúng tay!”
Du Thiên Dã mỉm cười, khuyên nhủ: “Người anh em à, cậu nên chấp nhận đi thôi, ai bảo thân phận cậu đặc biệt như thế, làm thế nào cũng không thể cắt đứt hoàn toàn được.”
Bao Huân rầu rĩ hừ một tiếng, chợt nhớ ra mục đích cuộc điện thoại này của mình: “Lão Đại, tối nay em đã gặp Trần Lãng đấy, sao cô ấy lại ở Thượng Hải?”
Sắc mặt Du Thiên Dã dần trở nên u ám, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Cô ấy đi Thượng Hải từ lâu rồi, bây giờ đang làm việc ở nha khoa Bác Văn chi nhánh bên đó.” Chuyện này đều là Vương Hâm biết được từ chỗ Trần Tụng rồi kể lại cho anh.
Lúc này Bao Huân mới nhẹ nhõm một chút. Hóa ra Du Thiên Dã cái gì cũng biết, làm mình uổng công lo lắng từ nãy đến giờ, Bao Huân liền hỏi: “Vậy anh phải làm sao? Anh sẽ chuyển đến Thượng Hải làm việc à? Dẫu sao thì Hạo Khang cũng có chi nhánh ở Thượng Hải?”
Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng Du Thiên Dã nói: “Bao Huân, anh và Trần Lãng đã chia tay lâu rồi, cô ấy và anh đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Bao Huân lấy làm ngạc nhiên, chợt nhớ lại buổi tối cuối cùng ở Lâm Hồ Hiên. Anh gặp Trần Lãng bên hồ, vì Du Thiên Dã mà lòng cô ấy dậy sóng, tận mắt anh đã nhìn thấy, không những thế còn đau lòng vì chuyện này mấy lần, thế nên anh càng không hiểu nổi: “Sao có thể như vậy? Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao? Em còn tưởng hai người đã làm lành rồi chứ?”
Du Thiên Dã khó nhọc giải thích: “Đó chỉ là suy đoán của cậu mà thôi. Thực ra chuyện kia không quan trọng, mà là giữa chúng tôi có quá nhiều vấn đề, khác biệt quá lớn, hoàn toàn không thể nhất trí được với nhau.”
Bao Huân đang định nói tiếp thì thấy đám người của Trần Lãng ra cửa quán bar chào tạm biệt nhau. Ánh mắt Trần Lãng có liếc về phía mình, còn chào tạm biệt anh: “Bao Huân, người nhà đến đón tôi rồi, tôi về trước đây, rảnh rỗi gặp nhau nhé!” Bấy giờ Bao Huân mới phản ứng lại: “Này, cô chưa cho tôi số điện thoại mới của cô mà.” Nhưng Trần Lãng hoàn toàn không nghe thấy, anh tận mắt thấy cô ngồi lên chiếc xe hơi hiệu Ford cỡ nhỏ rồi nhanh chóng biến mất.
Ngay lập tức anh nghe thấy tiếng hít thở nặng nề qua điện thoại, cuối cùng người kia cũng lên tiếng: “Trần Lãng… Cô ấy sống tốt chứ?”
Đắn đo hồi lâu, Bao Huân nhớ đến gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của Trần Lãng, anh trả lời: “Gầy hơn, ngoài ra đều ổn cả.”
Du Thiên Dã ở đầu dây bên kia lặng lẽ mỉm cười, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, cuối cùng thì vết thương cũng lành lại mà thôi. Ánh mắt anh vô tình nhìn vào bài thơ “Giá cô thiên” treo trên tường:
Ta vốn thanh đô sơn thuỷ lang
Trời sinh lãng mạn ngông cuồng
Từng phê sắc cấp chi sương gió
Hằng tấu chương, lưu mượn mây trăng
Ánh mắt Du Thiên Dã cô độc và đáng thương, cũng có thể do bản thân suy nghĩ quá nhiều, đúng là tính cách con người quyết định số mệnh của người đó. Anh thường nhớ đến bóng dáng bỏ đi của Trần Lãng, anh căm hận sự ngay thẳng khó hiểu khi đó của bản thân. Tâm trạng anh sa sút hẳn, liền nói với Bao Huân: “Tôi cũng chúc cậu giáng sinh vui vẻ, tôi cúp máy nhé, gọi lại sau!”