Chương 120: Giao thừa 14
Ngồi trên hàng ghế sau của chiếc xe hơi hiệu Volkswagen Golf mới tinh, Trần Lãng không khỏi khen ngợi: “Úi chà, Vương Hâm, mới mấy tháng không gặp mà đã mua được xe mới rồi. Đúng là khoác áo mới nhé!”
Vương Hâm quay lại cười khà khà với Trần Lãng: “Chị đừng trêu em nữa, em mua để đỡ phải đi bộ ấy mà.”
Trần Tụng ngồi trên ghế lái phụ lại vạch trần cậu: “Chị đừng nghe anh ấy nói. Em bảo mua chiếc Polo là được rồi thế mà anh ấy cứ nhất quyết mua chiếc Golf này, lại còn suốt ngày khoe khoang với em rằng chiếc này là quán quân tốc độ ở Châu Âu, tuy trong nước chỉ là một chiếc bình thường nhưng cũng là một đại diện tiêu biểu cho dòng xe của Đức.”
Trần Lãng chậc lưỡi: “Vương Hâm, chị không nhận ra đấy, không ngờ cậu lại hiểu biết nhiều thế!”
Vương Hâm vội thanh minh cho mình, “Thực ra không phải em nói đâu mà em đi hỏi Bao Huân thì anh ấy bảo là Polo chạy đầy đường, quá tầm thường, chẳng có tí phong cách nào!”
Nghe thấy tên Bao Huân, Trần Lãng ngẩn người rồi không nói gì nữa, nhưng vẫn nghe thấy Trần Tụng đang nổi cáu, đại ý là có gì khác nhau, đều là kiểu xe thường đến không thể thường hơn nữa. Vương Hâm không muốn cãi nhau nữa, liền hạ lệnh: “Chúng ta xuất phát thôi!”
Trần Lãng dựa lưng vào thành ghế với vẻ hơi đăm chiêu, bắt đầu đánh giá nội thất bên trong chiếc Golf này. Vô tình mắt cô liếc qua khe hở của hai chiếc ghế đằng trước, thấy dưới tấm kính phía trước là một chiếc hộp gỗ giống hệt chiếc của Bao Huân. Trần Lãng nhìn chằm chằm thật lâu, có một niềm xúc động sâu sắc muốn cầm trong tay để nghiên cứu cho thật kỹ càng. Còn Trần Tụng ngồi trên ghế lái phụ kinh ngạc nhìn Vương Hâm trên ghế lái: “Sao… Anh… Anh còn chưa nổ máy?”
Vương Hâm đổ mồ hôi khắp người: “Anh nhấn ga rồi mà, sao vẫn chưa đi nhỉ?”
Hồi lâu sau cậu mới nhận ra, “À, anh quên vặn chìa khóa.”
Trần Tụng không nể năng gì mà mắng luôn: “Đồ đầu óc bã đậu!”
Vương Hâm cáu lên: “Anh mới lái ô tô thôi mà, chưa quen thì sao chứ!” Sau đó anh chàng vặn chìa khóa rồi nổ máy, chiếc xe bon bon chạy.
Trần Lãng kiềm chế đã lâu đột nhiên cất tiếng: “Vương Hâm, sao cậu cũng có chiếc hộp gỗ kia?”
Vương Hâm liếc mắt nhìn chiếc hộp gỗ đằng trước, không hiểu sao Trần Lãng lại hỏi vậy nhưng vẫn trả lời: “Sao ạ? Cái hộp này bán đầy ngoài đường, mua về chơi thôi chị.”
Trần Lãng à một tiếng: “Có gì hay chứ? Chị còn chẳng mở được.”
Lần này Trần Tụng bật cười: “Chị không mở được thì phải hỏi em mới đúng. Cái hộp này còn có tên là hộp Pandora, nghe nói một khi mở nó ra cũng có nghĩa là dục vọng của mình được mở ra.”
Vương Hâm nghe thế liền bật cười, “Chị đừng nghe Trần Tụng nói lung tung. Cái hộp này có một bộ phận nằm ở góc, ở đấy có một miếng gỗ nhỏ có thể tháo ra được, chỉ cần rút miếng gỗ đó ra thì cái hộp sẽ mở ra ngay.”
Trần Lãng đón lấy hộp gỗ từ tay Trần Tụng. Nghe lời Vương Hâm nói, cô mân mê nửa ngày cuối cùng cũng mở được ra, bèn vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu nhé. Nếu cậu không nói thì chắc cả đời chị cũng chẳng mở được mất!”
Vương Hâm cười khúc khích: “Được phục vụ chị là niềm vinh hạnh của em.”
Chiếc xe Golf tiếp tục chạy về phía trước một cách liên tục. Đột nhiên Vương Hâm liếc mắt về phía cần số bên tay phải, hỏi: “Cái nấc có chữ N này là sao?”
Trần Tụng lấy làm ngạc nhiên: “Kim Tử Đa, có chắc là anh đang hỏi em không đấy?”
Vương Hâm vừa tập trung nhìn phía trước vừa ừm một tiếng: “Không hỏi em thì hỏi ai?”
Trần Tụng không kiềm chế được nữa, mắng tới tấp: “Thầy giáo dạy lái xe dạy anh kiểu gì vậy, sao anh cái gì cũng không biết thế? Thế mà còn suốt ngày huênh hoang!”
Cảm kích vì vừa được Vương Hâm chỉ cho cách mở hộp, Trần Lãng tất nhiên phải giúp đỡ anh chàng bèn trả lại hộp gỗ cho Trần Tụng, nói xen vào: “Tụng Tụng, em có trật tự đi không? Người ta mới lái xe đã đủ căng thẳng rồi, em còn làm cậu ấy mất tập trung nữa!”
Vương Hâm liếc mắt nhìn Trần Lãng qua kính chiếu hậu, “Chị em là tốt nhất, vì nghĩa diệt thân!”
Sau khi Trần Tụng và Vương Hâm yêu nhau, cậu cũng bắt chước Trần Tụng gọi Trần Lãng là chị khiến Trần Lãng có một cảm giác thất bại không thể che giấu. Cô chau mày: “Cậu gọi chị bằng tên đi, gọi chị như thế làm chị thấy mình già lắm rồi!!!” Nhân thể cô giải thích luôn cho hai kẻ mù mờ: “N nghĩa là số 0, bình thường lúc chờ đèn đỏ thì gạt về N.”
Câu nói này của Trần Lãng khiến Trần Tụng rất ngạc nhiên, “Em nhớ chị chưa học lái xe bao giờ mà, sao lại hiểu biết thế?”
Trần Lãng à một tiếng, “Chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ chưa thấy lợn bao giờ?”
Trần Tụng tán thưởng: “Chị thông minh quá!”
Vương Hâm bản tính thật thà liền nói với Trần Tụng: “Chị em lúc nào chẳng thông minh. Lúc chị ấy mới vào Hạo Khang, Du lão đại còn nói với anh: Trần Lãng thông minh như cậu, cô ấy tiến bộ rất nhanh, chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua cậu. Thực tế chứng minh lão đại rất có mắt nhìn người. Đúng rồi, Trần Lãng, em nghe nói chị đang theo học giáo sư Steven ở HongKong?”
Trần Lãng nhìn thẳng phía trước, ừ một tiếng.
Vương Hâm chậc lưỡi khen ngợi: “Chị may mắn thật đấy. Em nghe lão đại nói giáo sư Steven cực kỳ nổi tiếng trong ngành.”
Trần Tụng chen ngang: “Đừng suốt ngày nhắc đến Du lão đại kia của anh nữa. Chẳng phải anh nói anh ta vẫn còn thương chị em sao, vậy mà chị em về Bắc Kinh rồi cũng chẳng thấy anh ta xuất hiện được một lần!”
Vương Hâm vụng trộm liếc nhìn Trần Lãng đang giữ vẻ mặt vô cảm, thở dài: “Đúng là xui xẻo thật, anh ấy hiện không ở Bắc Kinh, đi Mỹ rồi.”
Trần Tụng hừ một tiếng, “Anh đừng nói đỡ cho anh ta nữa. Nếu chân thành thì đừng nói là Mỹ, kể cả ở mặt trăng cũng phải về ngay.”
Lần này đến Trần Lãng cũng không chịu nổi nữa, “Tụng Tụng, người ta đâu có nợ nần gì chị, em đừng quá đáng như vậy.”
Trần Tụng kêu lên oai oái: “Thế mà còn bảo không nợ nần gì chị hả? Chị đã quên lúc đó họ vu oan cho chị như thế nào rồi sao? Bây giờ coi như chân tướng đã rõ ràng, ít nhất cũng phải xin lỗi một câu chứ. Đúng rồi Vương Hâm, chị Diệp Thần gọi điện đến nhà tìm chị em mấy lần, có liên quan đến anh đúng không?”
Vương Hâm vừa cẩn thận lái xe vừa sợ hãi trả lời: “Hôm đó đứng trong văn phòng anh chỉ tình cờ nói một câu Trần Lãng đã về Bắc Kinh rồi, thế là chủ nhiệm Đặng nói với Diệp Thần là tôi không có mặt mũi nào gặp Trần Lãng, cô giúp tôi hẹn Trần Lãng ra ăn bữa cơm để tôi có cơ hội nói câu xin lỗi.”
Trần Tụng vội hỏi Trần Lãng, “Vậy chị có đi gặp Diệp Thần không? Người ta nói gì?”
Trần Lãng lắc đầu, “Hôm đó chị không có thời gian rảnh, đành bảo đợi lần sau chị về rồi gặp.”
Giờ Trần Tụng mới vui được một chút: “Chị làm vậy là đúng. Chị em dù sao cũng là thành viên hội đồng quản trị nha khoa Bác Văn, nào có rảnh rỗi để các người gọi là đến đuổi là đi được?”
Trần Lãng đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, Diệp Thần bảo đưa bánh kẹo cưới cho chị. Lẽ nào chị ấy kết hôn?”
Vấn đề này chỉ có Vương Hâm mới có đáp án: “Vừa đi đăng ký xong, chú rể chị cũng quen đó, quản lý của nha khoa Hạo Khang.”
Đột nhiên Trần Lãng nhớ tới lần đánh cầu cùng các thành viên diễn đàn Oai phong cách đây đã lâu, chiều hôm đó trong ga-ra tầng hầm, cô trông thấy Diệp Thần và tổng giám bộ phận tài vụ là Tạ Tử Phương đi cùng nhau, bèn nói: “Là Tạ Tử Phương sao?”
Vương Hâm gật đầu: “Chính là anh ta đấy! Thực ra trước khi chị đến Hạo Khang, ai cũng cho rằng lão đại và Diệp Thần sẽ thành đôi. Nhưng bây giờ thì ngược lại, Diệp Thần đã kết hôn rồi, còn chị với lão đại thì lại chia tay.”
Ngồi trên hàng ghế sau, Trần Lãng im lặng nghe Vương Hâm nói tiếp: “Nhưng Diệp Thần với Tạ Tử Phương cũng chẳng có thời gian đi hưởng tuần trăng mật. Thời gian trước Tạ Tử Phương bận tối tăm mặt mũi với Bao Huân, hai người họ cứ lo chuyện cổ phần hóa với lên sàn chứng khoán gì đó.”
Trần Lãng giả bộ vô tình hỏi: “Hạo Khang các cậu định bao giờ lên sàn, có kế hoạch cụ thể chưa? Sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Vương Hâm lắc đầu, “Em không biết. Nhưng nghe Bao Huân nói hình như mục đích của bên đối tác không trong sáng lắm, họ định làm gì ác ý thì phải. Ban đầu Hạo Khang đàm phán với họ chỉ là để muốn biết chân tướng thực sự thôi, sau khi biết rồi thì chơi lại bên kia một vố. Bây giờ chắc người ta cũng nhận ra bên em không có thành ý rồi nên dạo này không qua lại gì nữa.”
Trần Lãng ngẩn người, hồi lâu sau mới nói: “Bao Huân dạo này vẫn ở Bắc Kinh hả?”
Vương Hâm lắc đầu: “Không hẳn. Hình như anh ấy rất bận, bay đi bay lại Bắc Kinh – Thượng Hải – HongKong. Ngày nào cũng ngồi trên máy bay đến nỗi em mới gặp được hai lần. Nhưng anh ấy cũng chẳng sung sướng gì. Hôm nọ Bao phu nhân qua phòng khám bọn em mới biết anh ấy liều mạng làm việc như thế nào, nghe nói cả tết âm bận đi làm đến nỗi không được nghỉ tết, một mình ở Thượng Hải làm việc đến nỗi bị viêm phổi phải vào viện.”
Sắc mặt Trần Lãng tệ hại vô cùng. Trần Tụng hô lên: “Không phải chứ. Hồi em gặp ở Thượng Hải, anh ấy hình như chỉ húng hắng ho thôi mà.”
Vương Hâm không hiểu, “Em đi Thượng Hải có gặp Bao Huân à?”
Trần Tụng chột dạ nhìn Trần Lãng đang thẫn thờ: “Chỉ tình cờ gặp thôi, trùng hợp ấy mà.”