Chương 1: Không sống nổi 10 tháng
Ngày mùng Năm tháng Chín năm 2017, Mạt Sanh nhận được tin báo như sấm sét giữa trời quang.
"Lệ phu nhân, bệnh ung thư dạ dày của cô đã vào giai đoạn cuối, không điều trị kịp thời, có lẽ không thể sống quá mười tháng, mong cô chuẩn bị tâm lý trước."
Mạt Sanh không dám tin, một lần kiểm tr.a sức khỏe đã đẩy cô tới bên cạnh quỷ thần.
Cuộc đời của cô chỉ còn lại mười tháng cuối cùng.
Mạt Sanh điều chỉnh lại nhịp thở, lấy điện thoại từ trong túi áo, bấm phím gọi nhanh.
"Nguy Nhi, anh đang ở đâu, tối nay anh có về nhà ăn cơm không, nếu như anh về, em sẽ đi mua thức ăn ngay, em tìm dì để học nấu món anh thích ăn nhất."
Một lúc lâu sau, vẫn không có tiếng đáp lại.
Mạt Sanh cắn đôi môi khô khốc, những giọt nước mắt không thể kìm nén được rơi xuống lòng bàn tay.
Đầu dây bên kia vọng tới câu trả lời lạnh nhạt: "Không, tối nay có tiệc xã giao, huống hồ cô cũng không biết nấu ăn."
Điện thoại vang lên vài tiếng tút tút, hắn cúp máy rồi.
Mạt Sanh nén cảm giác thất vọng trào lên trong lòng, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đi ra khỏi bệnh viện.
Không nên trông chờ Lệ Nguy Nhi cho cô nhiều hồi đáp, hai người kết hôn năm năm rồi, Mạt Sanh an phận thủ thường làm vợ của Lệ Nguy Nhi, nhưng tâm tư của hắn chưa từng vương vấn cô.
Trong năm năm qua, cô nên thấy hài lòng, dù Lệ Nguy Nhi không yêu cô thì hắn có thể đi cùng cô đến tận cùng của cuộc đời. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến cô không còn gì phải hối tiếc, bởi vì cô không biết làm gì cả, còn để Lệ Nguy Nhi phải chăm sóc cô suốt năm năm.
Về đến nhà, không khí quạnh quẽ khiến Mạt Sanh run rẩy, cô vẫn ăn cơm một mình, xem ti vi một mình, đi ngủ một mình như trước kia vẫn vậy.Ngôi biệt thự này là nhà của cô và Lệ Nguy Nhi, nhưng đa phần chỉ có bóng dáng một mình cô, thành thói quen rồi, thứ cảm giác cô độc này cũng không còn đáng sợ nữa.
Nhưng lúc này đây, Mạt Sanh rất hoang mang, cô sợ rằng mười tháng sau sẽ không còn ai chăm sóc Lệ Nguy Nhi, sợ rằng sau khi mình ch.ết, Lệ Nguy Nhi sẽ lấy người khác, sẽ có người thay thế vị trí Lệ phu nhân của cô.
Cô mơ hồ cảm nhận một bên giường lún xuống, Mạt Sanh lập tức tỉnh táo hẳn, không thấy được khuôn mặt Lệ Nguy Nhi, nhưng cô cảm nhận được sự tồn tại nóng bỏng của hắn.
"Nguy Nhi, em muốn có một đứa con."
Khi nói câu này, Mạt Sanh chợt thấy chút thư thái, ít nhất, khi cô không còn nữa, có đứa trẻ này thay cô ở bên cạnh Lệ Nguy Nhi.
"Đã bảo không cần con rồi cơ mà, sao đột nhiên lại muốn có." Lệ Nguy Nhi lạnh nhạt hỏi.
Mạt Sanh quay đầu lại, lọt vào tầm mắt cô là khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, đôi mắt sâu ấy đang rọi thẳng vào đáy mắt cô qua ánh đèn lờ mờ.
"Em thích trẻ con, cho em đi."
Lệ Nguy Nhi đột nhiên mất hứng, hắn dùng khăn giấy lau cơ thể mình, chẳng có mấy tình cảm với Mạt Sanh: "Ban đầu tôi lấy cô là theo ý của ba cô, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc để cô giữ lại dòng giống của tôi.Chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa, yên phận làm Lệ phu nhân cô muốn đi, đừng khiến tôi mất hứng thêm."
Mạt Sanh cụp mắt, trái tim dường như rách thêm một vệt dài. Lệ Nguy Nhi không yêu cô, từ sâu trong thâm tâm cô luôn hiểu rõ điều đó, nhưng cô yêu Lệ Nguy Nhi mười ba năm rồi, tình cảm này nên kết thúc thế nào đây.
"Vì cô ấy ư?"
Bước chân Lệ Nguy Nhi dừng khựng, ánh mắt hắn chỉ còn trơ lại lạnh lẽo.
"Kỷ Hùng Văn."