Chương 17
Trời đổ mưa, sấm sét liên tục hoành hành trên bầu trời. Một bóng đen mệt lả, tay ko bước vào phòng Linh Lan. Thấy động Tịnh Yên vực dậy, soi đèn lên. Là A Thất, mặt mày anh xanh lét như tàu lá chuối. Những đốm đỏ mọc xung quanh cánh tay càng khiến anh trông ghê sợ hơn.
" Lá thảo..... " Tịnh Yên bịt chặt mồm lại, hai dòng nước mắt chảy xiết đan xen vào nhau.
" Anh đã cố gắng.....tìm.....nhưng...... " A Thất ko thể nói hết, anh gục xuống sàn ngất xỉu.
Tịnh Yên nắm chặt tay Linh Lan, hy vọng cuối cùng đã biến mất. A Thất ko thể mang lá thảo về, ngay từ đầu cô đã biết phép màu sẽ ko bao giờ xảy ra ở làng Đông. Tuy nhiên cô vẫn cố tin tưởng vào nó, cô đã bàn bạc với A Thất. Sau đó ở lại chăm sóc Linh Lan, đợi anh lên núi hái lá thảo.
" Tịnh......Yên......" Linh Lan cảm thấy ko ổn, cô cố gắng gọi Tịnh Yên nhưng cổ họng đau rát và mỗi lần cô cố nói, cổ họng lại rướn máu, cơn đau triền miên càng thêm nặng.
Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời Linh Lan thầm ao ước được đứng trên đỉnh núi cao nhất của làng Đông, ngắm nhìn lần cuối. Làng Đông ko khí mát mẻ và trong lành lắm. Mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, cô cùng mẹ đi hái lá thảo về làm thuốc chữa bệnh cho mọi người. Mùa hè nóng rực, được uống một cốc nước dừa thì tuyệt vời, mùa đông bầu trời u ám, xám xịt tuy ko được ra ngoài chơi vì hay xảy ra nở tuyết nhưng cô vẫn thích mùa đông nhất. Mùa đông là mùa của mong ước, một khát khao được ấp ủ khi mùa xuân đến sẽ nở chồi non.
Dưới tảng đá to vật vã cạnh sông Nin là một hang động nhỏ, một bóng hình nhỏ bé màu đen đang vẫy tay gọi cô. Cô vì ko muốn họ đợi liền sẵn sàng bước tới. Cái bóng đen đó là cô bé vô cùng xinh đẹp, cô bé nói: " Nếu chị đi theo em, chị sẽ ko còn thấy đau khổ nữa "
Linh Lan ngoảnh lại đằng sau, trước mắt vốn chỉ là chiến tranh, bom đạn, hàng trăm dân làng Đông ch.ết dưới làn mưa đạn của đế quốc Tristan. Bố và mẹ đã đợi cô sẵn ở phía trước, vậy còn điều gì để bản thân nuối tiếc nữa đây?
" Chị sẽ đi cùng em " Linh Lan mỉm cười tươi rói, cầm tay cô bé sải bước thật nhanh. Đau khổ? Sẽ ko còn đau khổ nữa.