Chương 49: Trốn đi
Tôi tự nhiên bc vào phòng anh. Anh đang xem một cái gì đó thấy tôi vội cất đi. Đứng dậy, anh đi đến bên tôi nói:
" Sao vậy bảo bối?"
Tôi nói:
" Tôi chỉ nói là tôi muốn sang phòng anh nhi ngủ. "
Anh ôm tôi cọ nhẹ cằm của anh vào đầu tôi nói:
" Không đc "
Tôi đẩy anh ra:
" Tại sao?"
Anh lại ôm tôi:
" Em muốn ngày mai tôi ko làm việc đc à "
Tôi ngạc nhiên hỏi:
" Làm vc thì liên quan gì đến ngủ "
Anh nói:
" Ko có em tôi sẽ ko ngủ đc. Mà ko đc thì tôi làm sao làm vc đc để nuôi em đây "
Tôi thoát nhẹ ra khỏi vòng tay anh nói:
" Ai cần anh nuôi?"
Anh đang định nói gì thì có một cuộc điện thoại chen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và anh ấy. Anh nhìn tôi và nói:
" Đợi anh "
Nói rồi anh đi đến cửa sổ quay lưng về phía tôi để nghe đt. Tôi tiến lên cái ngăn kéo anh vẫn chưa đóng. Tôi sờ tay và trong có một xấp ảnh và một hộp màu đỏ. Tôi cầm xấp ảnh nên xem. Những tấm ảnh trên tay ngay lúc đó rơi xuống sàn. Anh quay lại nhìn tôi. Tôi nhìn anh. Anh tắt đt ngay lúc đó. Anh nói:
Không phải như em nghĩ đâu.
Tôi:
" Tôi bt mà. Từ trc đến bh tôi đều bt cuộc hôn nhân này chỉ là hôn nhân giấy mà thôi "
Anh đến cầm cổ tay cổ nói:
Nghe tôi giải thik mọi chuyện ko như em nghĩ.
Tôi vùng tay ra hét:
Ko như tôi nghĩ thì ai nghĩ đây
Anh nói:
Bình tĩnh đi.
Tôi lùi lại nói:
Anh ko đc đến đây. Tôi ko hối hận rồi.
Tôi vứt bình hoa cổ của anh xuống khiến nó vỡ tan. Hất hết mọi thứ trên bàn xuống. Anh nói lên có vẻ đã bắt đầu nổi giận:
" Em ko nghe tôi giải thik mà cứ như vậy hả "
Tôi nhìn anh, hai giọt lệ chảy dài. Anh vộ nói:
Anh ko có ý đó
Tôi chạy về phòng kéo vali và cặp sách. Tôi nhét hết quần áo vào Nhưng trừ quần áo anh mua cho tôi. Tôi ném vali từ phòng xuống dưới đất qua cửa sổ. Tôi chạy xuống nhà. Anh chạy theo. Anh nói:
" Đấy chỉ là quá khứ mà thôi.
Cô ko nghe anh nói:
Buông tôi ra.
Anh nhi, hải nam và mấy người nx vội chạy xuống xem có chuyện gì xảy ra.
Anh nhi nói :
Nào tiểu vân. Cậu bình tĩnh đi
Kiệt dương nói với anh:
Cậu làm gì con bé vậy?
Tôi cười lạnh:
Mấy người coi tôi như trò đùa.
Tôi chạy ra ngoài nhưng lại vòng ra cửa sau lấy balo đeo lên vai và vali lẩn sang nhà bên cạnh. Anh chạy theo nhưng cứ nghĩ cô chạy cửa chính. Dạo này anh ko cho vệ sĩ trc của nhà nx vì cô bảo muốn thoải mái. Và đây chính là sai lầm của anh. Anh điện cho Trần lâm:
Điều người tim tiểu vân cho tôi.
Rôi anh quay vào gara lấy xe đi. Xe của kiệt dương theo sau. Tôi ngồi đợi đến khi cả hai chiếc xe đi qua tôi mới bc ra. Tôi đi xe bus rồi đi bọi trên con đường nhiều người qua lại. Vừa đi khóc, tôi nức nở khóc rất to. Cuối cùng tôi dừng chân một căn nhà.