Chương 52: Giận dỗi
Anh kéo tôi vào biệt thư của anh. Tôi vùng vẫy thoát khỏi tay anh. Rồi tự nhiên, mẹ anh:
-“ Tiểu vân, sao vậy con?”
Ba mẹ chồng tôi ngồi ở Sofa đứng dậy.Tôi chạy ra sau bà. Cúi đầu, im lặng. Ba anh nói:
-“ Hai đứa có chuyện gì?
Anh tức giận nhìn tôi:
-“ Ra đây “
Mẹ và ba anh nhìn thấy sự tức giận hiện lên qua mắt anh liền bảo tôi:
-“ Tiểu vân ad, có chuyện gì con lên nói chuyện “
Tôi lắc đầu, bà quay sang ôm tôi, xoa nhẹ lưng tôi.Anh quát:
-“ Mẹ tránh ra, em đi ra đây cho tôi “
Ba anh kéo mẹ anh ra. Anh đi tới, tôi oà khóc. Khóc rất to, nước mắt cứ thi nhau lăn xuống. Anh chạm tay vào người tôi, tôi sợ hãi co người lại. Mẹ anh đến khuyên anh:
-“ Để vợ con bình tĩnh lại đã “
Anh kéo tôi vào lòng, mặc tôi giãy anh ôm tôi thật chặt. Anh bế tôi lên phòng. Ôm tôi rồi anh cúi xuống hôn loạn xạ lên mặt tôi.Sau khi khóc lóc thảm thương, tôi nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi thắt lưng anh, anh cúi xuống siết chặt eo tôi . Tôi kêu đau một tiếng, anh thả lỏng vòng tay nhưng vẫn ôm tôi. Anh nói nhẹ nhàng:
-" Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện "
Tôi giật mình sau đó đánh trống lảng:
-" Tôi buồn ngủ lắm "
Rồi tôi xoay người định nằm xuống, vậy mà anh cũng nằm ôm tôi vào lòng rồi nhìn chăm chú vào tôi. Nhìn đến nỗi tôi có cảm giác mặt mình sắp nổ tung vì nóng. Tôi kéo chăn lên che mặt, rồi anh lại kéo xuống. Không biết làm cách nào tôi đành phải rúc vào ngực anh. Anh khẽ cười rồi nói:
-" Em nhìn thấy gì?"
Tôi im lặng. Anh nói tiếp:
-" Em có biết đó là ảnh ghép không?"
-"..."
-"Em không hỏi tôi, lại còn bỏ đi, em không cần biết cảm nhận của tôi... đúng không "
-"..."
-"Sao lại im lặng, tôi biết em chưa ngủ "
-"..."
-" Được thôi, tôi mong không có lần sau "
Lần này tôi gật đầu. Rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại cũng đã là ngày hôm sau, tôi mở mắt, cảm thấy mắt bên trái nặng khiến tôi không thể mở. Tôi đi đến trước gương, không thể tin được mắt trái của tôi sưng to. Chắc chắn là tôi lại bị con gì đốt rồi. Tôi từng bị mà. Tôi che bằng tay rồi đi ra ngoài, khi ra cửa phòng tôi gặp ngay hai anh vệ sĩ đứng ở trước cửa. What, thấy tôi ra một trong hai anh nói:
-" Tiểu thư, cô tỉnh rồi. Vương tổng đang làm việc ở dưới. Cô có muốn xuống dưới không?"
Tôi hỏi:
-" 2 anh đứng đây làm gì vậy?"
Vệ sĩ:
-" Chúng tôi được Vương tổng phái đến canh chừng cô "
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
-" Tôi?"
2 anh chàng vệ sĩ gật đầu. Tôi gật đầu đi xuống sảnh phòng khách, thấy anh đang nói chuyện với một người ngoại quốc. Tôi rón rén đi vào phòng dì Lan. Dì lan đang gấp quần áo thấy tôi vào, dì giật mình hỏi:
-" Tiểu vân, con làm sao mà che một mắt lại thế kia?"
Tôi bỏ tay ra cho dì xem. Dì không mấy ngạc nhiên còn cười cười nói:
-" Bị còn gì cắn rồi chứ gì?"
Tôi gật đầu rồi nằm xuống giường. Dì xoa đầu tôi rồi đi đến tủ thuốc. Dì nói:
-"Để dì xem cho "
Dì thoa thuốc cho tôi, dì nói:
-" Chắc chỉ sưng nốt hôm nay thôi "
Tôi thở dài rồi nằm xuống. Dì xoa xoa đầu tôi, nằm chưa được mấy thì có tiếng gõ cửa. Tất nhiên người gõ cửa là anh, anh nói:
-"Mau ra ngoài "
Tôi ngồi bật dậy nhìn dì, bây h mắt tôi như thế này, ra ngoài mà bị anh nhìn thấy thì... ôi thôi. Không dám nghĩ đến. Tôi nằm úp xuống giường, dì Lan ra mở cửa cho anh nói:
-" Cậu chủ, tiểu vân đang..."
Không để bà nói hết anh đã gạt bà qua một bên rồi đi tới bên giường nhìn cô gái nhỏ đang nằm quay mặt đi. Anh nói:
-" Dậy ăn sáng thôi "
Tôi lắc đầu nói:
-" Không muốn ăn "
Anh thay đổi, giọng anh vang lên có chút nghiêm nghị:
-" Phải ăn, quay mặt ra đây "
Tôi quay một tí he hé mắt nhìn anh rồi lại quay sang ngay. Anh đang định ôm tôi thì tôi nhanh hơn ôm lấy vai anh để anh không nhìn thấy gương mặt xấu xí này. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh siết tay lại rồi nói:
-" Đi ăn thôi "
Tôi cương quyết lắc đầu:
-" Không ăn cơ mà "
Anh nhắc lại:
-" Không được "
Tôi bực mình, giọng điệu bực tức nói:
-" Đã nói là không ăn anh đừng có ép tôi "
Anh im lặng rồi nói:
-" Em là đang giận dỗi tôi?"