Chương 15
“Như thế nào mà anh không ở đây mới có mấy ngày liền sinh bệnh thế này?” Phạm Sóc thương tiếc nói.
Cút, ông đây nói tất cả đều do ngươi chăm sóc mà ra hết đấy. Ông muốn bệnh thì bệnh, liên quan chó gì đến ngươi. Hiển nhiên trong lòng Tô Kim Lâm không vui, thầm mắng hắn nhưng ngoài mặt vẫn không mở miệng nói.
“Được rồi, đến đây, anh có đem cháo đến cho em. Đến đây ăn đi.” Phạm Sóc chỉ có thể dỗ cậu ăn trước. Bây giờ Tô Kim Lâm mới phát hiện trong tay hắn là một cặp lồng giữ nhiệt, gật đầu muốn Phạm Sóc chăm sóc cậu.
Phạm Sóc hớn hở chạy vào bếp lấy ra một cái chén nhỏ múc cháo ra, trước khi đưa cho Tô Kim Lâm còn thổi thổi, sợ cậu sẽ bỏng.
Sáng giờ Tô Kim Lâm vẫn chưa ăn, bây giờ hạ sốt rồi, người tỉnh hẳn ra, mùi hương từ cháo tỏa ra mới cảm thấy có chút đói. Trước ăn thử một chút, hương thơm nồng đậm tan chảy trong miệng, mới từ từ ăn nhiều.
“Có ngon không?” Phạm Sóc cẩn thận hỏi.
Tô Kim Lâm ngẩng đầu có chút giật mình: “Cháo này là do anh làm à?”
“Không phải. Là anh đến tiệm Lâm Ký mua…” Phạm Sóc có chút xấu hổ nói.
“Vậy à?” Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Tô Kim Lâm đã gần mất kiên nhẫn.
“Từ nhỏ Văn Văn đã lơ mơ, cô bé đó không biết cách chăm sóc người khác.” Phạm Sóc đã nói đến vấn đề chính.
“Vâng, em biết. Cô ấy quả thực rất lơ mơ.” Tô Kim Lâm nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói, “Nhưng em có thể chăm sóc cô ấy.”
“Hai người không thích hợp.” Phạm Sóc thở dài ra một hơi, “Hãy ở bên anh, anh sẽ chăm sóc em.”
“Anh đang muốn dùng chén cháo mua từ Lâm Ký này để thuyết phục em?” Tô Kim Lâm nhướn mày khinh thường nói.
“Vì em, anh tình nguyện làm tất cả.” Cảm xúc của Phạm Sóc bị kích động. “Anh cũng có thể học nấu ăn, học dọn dẹp đồ đạc, cái gì mà anh không thể học chứ?”
“Em vốn dĩ không cần một người hầu.” Tô Kim Lâm bình tĩnh nhả ra câu chữ tàn nhẫn.
“Nhưng mà, anh yêu em.” Phạm Sóc nghiêng người đè Tô Kim Lâm xuống sofa, gắt gao ôm chặt lấy Tô Kim Lâm, giọng nói tràn đầy thảm thiết.
“Phạm Sóc, anh đứng dậy khỏi người tôi ngay lập tức.” Ánh mắt bình tĩnh vô tình từ đầu đến cuối của Tô Kim Lâm làm Phạm Sóc khó có thể tiếp nhận, vì vậy hắn ôm lấy Tô Kim Lâm không buông.
“Phạm Sóc, anh biết là tôi đánh không lại anh. Anh có thể lựa chọn cưỡng ép tôi.” Dường như dụ dỗ người khác phạm tội, Tô Kim Lâm nhẹ nhàng nói. Đúng, điều đó là đúng, nhưng chuyện đó một khi đã xảy ra, tôi sẽ không còn cơ hội nào trong trái tim em nữa, đúng không?
Phạm Sóc buông Tô Kim Lâm ra, suy sụp dày vò tóc, “Rốt cuộc phải làm như thế nào em mới chấp nhận anh?”
“Phạm Sóc, chúng ta không thích hợp.” Tô Kim Lâm thở dài. “Anh sẽ có lựa chọn tốt hơn để chọn.”
“Anh vẫn yêu em.” Phạm Sóc khăng khăng không từ bỏ.
“Yêu tôi?” Tô Kim Lâm hừ lạnh một tiếng. “Tôi không hiểu yêu ở đây mà anh nói là gì.”
“Lại nói nữa, anh dựa vào cái gì mà yêu tôi? Anh mang cái gì đến để yêu tôi?” Tô Kim Lâm ngẩng cao đầu độc địa nói. “Dùng tiền, mua được tình yêu hay là mạng sống?”
Nói trắng ra, Tô Kim Lâm tôi khinh thường tình yêu của anh, tiền của anh, hơn hết là cả cuộc đời anh. Đây căn bản không phải là điều tôi muốn.
“Kim Lâm, em vẫn chưa yêu ai đúng không? Nếu không em sẽ không tàn nhẫn như vậy. Yêu một người là nguyện vì người đó mà làm tất cả. Tiền tài, tình yêu, tính mệnh, chỉ cần em muốn, anh đều nguyện ý cho em.” Phạm Sóc tỏ ra đau khổ như vậy.
“Vậy à? Nếu như tôi chấp nhận anh ngay từ lúc đầu, thì bây giờ anh có nói ra những lời này không? Cái gì không có được mới là tốt nhất, hiểu không?” Tô Kim Lâm giáo huấn.
“Anh không hiểu. Anh chỉ biết là anh yêu em, muốn có được em.” Phạm Sóc lắc đầu kêu lên. “Anh sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Tôi không muốn làm anh đau khổ.” Tô Kim Lâm nói.
Cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc, sự việc đã căng thẳng như vậy rồi.