Chương 29

Hôm nay tổ đặc án không bận, Trình Cẩm đang thương lượng công việc của tổ đặc án với Tạ Minh, ví dụ như loại vụ án mà họ sẽ nhận.


Trình Cẩm nói, “Cũng không thể để chúng tôi mỗi ngày làm việc như chân sai vặt, có chuyện là gọi đi giúp đỡ, đến mức đó sao? Rất nhiều chuyện chỉ cần họ chịu tốn nhiều tâm lực một chút là có thể tự giải quyết rồi.”


Tổ đặc án đã đến từng phân cục của bộ An ninh dạo một vòng, Trình Cẩm thấy những người này là ngày ngày nhàn rỗi không có việc gì nên tìm phiền phức.


Tạ Minh có lẽ biết nhưng không ngăn cản, đây cũng là cách nhanh nhất để tất cả phân cục thừa nhận và tiếp nhận tổ đặc án, người mới chung quy phải dẫn ra ngoài đảo một vòng.
Tạ Minh hỏi, “Vậy ý cậu là?”


Trình Cẩm đã nghĩ xong, “Toàn bộ vụ án cần chúng tôi xử lý trực tiếp giao đến chỗ chúng tôi, chúng tôi sẽ căn cứ nặng nhẹ để chọn xử lý cái nào trước, đương nhiên ngoại trừ tình huống đặc biệt.”
REPORT THIS AD
“Loại tình huống đặc biệt nào?”


Trình Cẩm sắp xếp lại mạch suy nghĩ, “Khẩn cấp? Tình huống cụ thể phân tích cụ thể, có gấp hay không cũng do chúng tôi phán đoán hoặc đối phương có đầy đủ lý do thuyết phục chúng tôi.”


available on google playdownload on app store


Lúc này điện thoại của Tạ Minh vang lên, bà ra hiệu Trình Cẩm chờ chút, bà đi nghe điện thoại. Một lát sau, bà quay lại nói, “Những việc cậu nói không thành vấn đề nhưng phải bắt đầu từ một vụ án đặc biệt. Bây giờ các cậu phải đi điều tr.a một vụ án đặc biệt. Ngụy Thanh sẽ lập tức giải thích tình huống vụ án này cho các cậu.”


Trong khu làm việc của tổ đặc án, Ngụy Thanh đi tới rồi đứng một mình ở một bên, những người khác đang ngồi trên ghế của mình, Bộ Hoan và Diệp Lai đang tán gẫu, Tiểu An nói gì đó với Du Đạc, Hàn Bân cầm một quyển tạp chí y học nào đó, Dương Tư Mịch hôm nay không ngủ mà lấy tay đỡ cằm không biết đang nghĩ gì.


Ngụy Thanh tằng hắng một tiếng, không ai thèm ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trình Cẩm ra khỏi văn phòng của Tạ Minh, ngồi xuống cạnh Dương Tư Mịch, nhìn Ngụy Thanh, “Không bắt đầu nói đi?”
Ngụy Thanh ra hiệu anh nhìn đám tổ viên không đàng hoàng này, Trình Cẩm gõ bàn, “Mọi người chuẩn bị, phải họp.”


“À.” Đám người nhao nhao đứng lên, có đi phòng vệ sinh, có đi châm trà, Trình Cẩm đẩy ly của mình và Dương Tư Mịch qua, Diệp Lai và Du Đạc giúp họ rót nước đầy ly rồi mang về. Làm xong công tác chuẩn bị, cả đám kéo ghế ngồi quanh bàn của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch.


“…” Ngụy Thanh yên lặng quan sát, những người này chuẩn bị mở tiệc trà đấy hả?
Trình Cẩm nhìn Ngụy Thanh còn chưa bắt đầu nói, “‘Tiểu An, đi lấy ghế cho chú Ngụy.”


“…Không cần.” Vẻ nghiêm túc trên mặt Ngụy Thanh không đổi, trong lòng lại khóc, hắn mới hơn ba mươi, có đến nỗi để Tiểu An gọi hắn là chú không.


Tại một trấn nhỏ tên Kim Phong xảy ra sự kiện ngộ độc thực phẩm tập thể, trong trấn nhỏ chỉ có tổng cộng mấy ngàn người, giờ đã có hơn trăm người trúng độc nhập viện.
“Số người ch.ết?” Hàn Bân hỏi.


Ngộ độc thực phẩm tập thể xảy ra ở rất nhiều nơi nhưng rất hiếm khi nghiêm trọng đến mức có người ch.ết, trừ khi là trẻ em bị ngộ độc, sức miễn dịch của trẻ em kém, nghiêm trọng sẽ có thể ch.ết người. Lần này cần bọn họ đi điều tra, chắc đã xảy ra việc nghiêm trọng, chẳng hạn như có người ch.ết.


“Hiện tại đã ch.ết một người.”
“… Người này có lai lịch gì mà muốn chúng tôi xa xôi ngàn dặm chạy tới trấn nhỏ đó?” Bộ Hoan hỏi Ngụy Thanh.
Trình Cẩm nói, “Mấy người đừng chen ngang nữa, để anh ấy nói hết một lần là hiểu thôi.”


Mọi người cùng an tĩnh, Ngụy Thanh rất cảm kích Trình Cẩm giúp mình, suýt nữa muốn bỏ qua việc vừa nãy Trình Cẩm bảo Tiểu An gọi hắn là chú.


Thời gian xảy ra sự kiến ngộ độc tập thể đúng lúc thị trưởng đến trấn Kim Phong khảo sát. Đoàn người của thị trưởng và hơn nửa nhân viên làm việc trong cơ quan nhà nước ở trấn Kim Phong đều bị ngộ độc, toàn bộ nhập viện.


Người ch.ết là giám đốc nhà máy hóa chất – Diệp Cánh Chính, lúc ấy hắn cùng đoàn của thị trưởng dùng bữa ở khách sạn Kim Phong tốt nhất trấn.


Bị ngộ độc ngoài nhóm người này còn có người không ăn ở nhà khách, rất nhiều người ăn cơm ở nhà cũng ngộ độc, bước đầu nghi ngờ nguyên nhân ngộ độc là do ăn phải chế phẩm thịt do một nhà xưởng địa phương nhỏ gia công.


Diệp Lai hỏi, “Chẳng lẽ đang hoài nghi sự kiện ngộ độc lần này là đặc biệt nhắm vào chính quyền?”


Bộ Hoan cười, “Tôi ngờ là bởi vì người của công an địa phương cũng ăn ở nhà khách, vào bệnh viện cả nên thiếu cảnh lực, đành phải tìm viện trợ bên ngoài, người khác không chịu nhận cục diện rối rắm này, thẳng thắn đâm lên trên, lãnh đạo xem xét, ngộ độc tập thể, tình hình nghiêm trọng, tay vung lên, vụ án này liền giao tới tay tổ đặc án chúng ta.”


Du Đạc nói, “Còn có thể là vì bọn họ biết chúng ta từng xử lý sự kiện trúng độc.” Cậu nói tới sự kiện trúng độc thuốc nọ.
Tiểu An nhìn họ, “Đều có lý.”
Bọn họ cùng nhìn về phía Trình Cẩm xem anh sẽ nói gì.


Trình Cẩm không để ý tới họ, hỏi Ngụy Thanh thời gian xảy ra và địa điểm rồi nói, “Mọi người trở về thu dọn hành lý, sau đó tập trung ở sân bay.”


Sau khi về nhà, Trình Cẩm lấy quần áo của anh và Dương Tư Mịch ra xếp gọn, lấy thêm mấy món đồ dùng hàng ngày, đồ của hai người cũng chỉ đầy một túi.
Dương Tư Mịch ngồi tựa giường nhìn Trình Cẩm thu xếp đồ đạc.


Trình Cẩm sửa sang đồ đạc xong rồi kiểm tr.a lần cuối, sau đó để túi hành lý sang một bên, đi tới sờ trán Dương Tư Mịch, nhiệt độ bình thường. Giờ đang là đầu hạ, thời tiết nóng lên, rất nhiều người bị cảm, Dương Tư Mịch cũng mệt mỏi.


Trình Cẩm hỏi hắn, “Không có chỗ nào không thoải mái thật chứ?” Dương Tư Mịch lắc đầu. Trình Cẩm nhíu mày, suy nghĩ rồi lấy áo khoác cho Dương Tư Mịch mặc vào, mặc nhiều chút vẫn hơn.


Buổi tối, tổ Trình Cẩm lên máy bay, trước tiên phải bay tới thành phố Thịnh Châu rồi chuyển sang tàu hỏa để đến trấn Kim Phong.
Trên máy bay, Trình Cẩm lật tài liệu vừa lấy được trước khi bay.


Diệp Cánh Chính năm nay hai mươi chín tuổi, nhà hắn làm nghề hóa chất, nhà máy hóa chất trấn Kim Phong chỉ là một trong những sản nghiệp của nhà hắn, ba năm trước giao lại cho Diệp Cánh Chính quản lý. Diệp Cánh Chính năng lực không thấp, không phụ sự mong đợi của mọi người, điều hành nhà máy hóa chất rất khá, lợi nhuận tương đối cao.


Nhưng đồng thời người dân trấn Kim Phong càng ngày càng khó chịu với nhà máy hóa chất, thậm chí còn kiện cáo nói nhà máy hóa chất gây ô nhiễm nghiêm trọng, ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của họ. Nhà máy hóa chất bồi thường chút tiền tượng trưng nhưng căn nguyên vấn đề trước sau không được giải quyết, người dân nơi đó cũng luôn ưu tư về vấn đề ô nhiễm.


Vụ án này sẽ được giao cho tổ đặc án vì nơi đó có tin đồn là lần này bị ngộ độc do nhà máy hóa chất ô nhiễm quá nặng, dẫn đến nước và thực phẩm sản xuất ở đây bị nhiễm độc nên mọi người mới bị ngộ độc…


Tin đồn càng truyền càng nghiêm trọng, bây giờ dân bản xứ không uống nước ngầm nữa mà mua nước đóng bình trong siêu thị, siêu thị đã cạn hàng, nếu không phải chính quyền kịp thời điều nước từ nơi khác tới, làm không cẩn thận thì đã xảy ra chuyện.


Thật ra cho dù nhà máy hóa chất gây ô nhiễm hẳn cũng sẽ không gây ra sự kiện ngộ độc thực phẩm đột phát kiểu này, nhưng dân chúng không tin chính quyền địa phương, luôn cảm thấy đang bị lừa. Cho nên cấp trên mới phái tổ đặc án đi, hi vọng họ mau chóng điều tr.a phá án tránh cho tin đồn tạo ra hậu quả nghiêm trọng hơn.


Trình Cẩm đóng tập tài liệu.
Tuy sự kiện ngộ độc thực phẩm không phải ô nhiễm gây ra nhưng những người bệnh sau khi nhập viện đều kiểm tr.a ra nguyên tố kim loại nặng trong cơ thể vượt chỉ tiêu, điều này nói rõ nhà máy hóa chất đích thực tồn tại vấn đề gây ô nhiễm.


Vấn đề ô nhiễm tồn tại ở rất nhiều nơi, chính quyền nhiều nơi đặt nặng thu nhập kinh tế, chờ có tiền mới lấy tiền đó đi xử lý môi trường đã ô nhiễm nghiêm trọng.


Trình Cẩm thở dài, nhìn Dương Tư Mịch ở bên cạnh, hắn đang đắp chăn ngủ nhưng nhìn ra được hắn ngủ không yên giấc, Trình Cẩm cầm tay Dương Tư Mịch để ở ngoài chăn nhét vào trong nhưng tay anh bị Dương Tư Mịch nắm ngược không thả, Trình Cẩm mỉm cười nhét luôn tay mình vào trong chăn.


Máy bay hạ cánh lại đổi sang tàu hỏa, chỗ bọn họ ngồi là ghế cứng, người đi đón họ là một công chức ở trấn Kim Phong tên Trần Lập, số hắn may mắn, lúc xảy ra chuyện không đến nhà khách Kim Phong ăn, hắn rối rít xin lỗi Trình Cẩm, xấu hổ nói thẳng vé tàu đi trấn Kim Phong chuyến sớm nhất có thể mua được chỉ còn ghế cứng.


Người tổ đặc án không quan tâm lắm, trong số họ có người rất hiếm ngồi tàu hỏa, lần này xem như được trải nghiệm.
Diệp Lai cười nói, “Được ngồi là tốt rồi, ngày giáp Tết có khi vé đứng còn chẳng mua được.”


Lúc đầu đám Bộ Hoan không hiểu được sự chua xót trong lời nói của Diệp Lai, lên tàu rồi mới thấy đâu đâu cũng là người, không những ngồi kín chỗ mà ngay cả hành lang và cửa phòng vệ sinh cũng đầy người đứng, sắc mặt mọi người đều không tốt, Trần Lập lại bắt đầu vòng xin lỗi mới…


Tàu hỏa chạy đến trấn Kim Phong cần hơn bốn tiếng, Bộ Hoan hỏi, “Có ai muốn chơi bài không?”


Ngoài Trần Lập đáp một tiếng “Được” thì không còn ai hưởng ứng, Trần Lập thấy những người khác không có hứng thú bèn im lặng. Mọi người không có hoạt động giải trí liền chậm rãi chuyển hướng ánh mắt lên người Trình Cẩm.


“…” Trình Cẩm nhìn lại đám cấp dưới buồn chán rồi nhìn Trần Lập đang tò mò nhìn anh và Dương Tư Mịch, Trình Cẩm nói, “Mọi người chơi đi, người thắng nhiều nhất có thể quyết định vụ án tiếp theo của tổ mình là gì.”


Mắt mọi người sáng lên, có phần thưởng thì có thể chơi, Trần Lập cười hỏi, “Vậy tôi thắng thì sao?”
Hàn Bân không ngẩng đầu lên nói, “Yên tâm, chuyện không thể nào.”
“…” Trần Lập câm nín, hắn chỉ muốn giữ gìn quan hệ với bọn họ thôi mà, sao lại khó như thế chứ?


Không ai hỏi ý kiến Trần Lập liền trực tiếp loại hắn ra vì mọi người đều cảm thấy hắn không phải đối thủ, Diệp Lai cũng không tham gia. Bộ Hoan, Hàn Bân, Tiểu An và Du Đạc chơi với nhau, lấy bài ra bài đều cực nhanh, gần như không nghĩ đã đánh ra, Trần Lập trợn mắt nhìn hóa ra mình muốn thắng đúng là không thể nào. Trong đám người đang đứng có người tới xem, người từ từ vây xem càng lúc càng đông, nhân viên tàu còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng qua xem sao sau đó bị “trình độ chơi bài” của họ hấp dẫn, cũng đứng nhìn một hồi…


Trình Cẩm nhíu mày, anh không ngờ mấy người Bộ Hoan ngay cả chơi bài cũng được huấn luyện, quá rêu rao, hầy, nhưng lỡ huênh hoang rồi, giờ anh không thể nóng nảy kêu dừng được.






Truyện liên quan