Chương 7
Du Đạc yếu ớt nói, “Ý của em là thua cậu ta mà không lộ sơ hở là không thể nào, chắc chắn cậu ta nhìn ra được… Không phải, em nói là thực lực hai đứa em ngang nhau, em muốn thắng hay thua đều không dễ…”
Bộ Hoan vỗ vai cậu, “Đừng nói nữa, giải thích chính là che giấu.”
“Anh ta phớt lờ ý kiến anh muốn bày tỏ thật sự, anh ta chỉ biết anh lần nữa tổn thương tự tôn của mình.” Tiểu An nghiêm túc phân tích ví dụ tâm lý thực tế có sẵn này, còn hỏi Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, em nói đúng không?”
Dương Tư Mịch gật đầu, “Loại người lòng tự trọng cao hơn mọi thứ này cậu quỳ xuống cầu xin, cậu ta cũng sẽ không hòa thuận với cậu.”
“… Sao có thể, ai muốn cầu xin loại người này!” Du Đạc thốt lên, nói xong lập tức nhìn quanh xem Sở Từ có phải lại đang đứng sau họ không.
Lần này Hàn Bân cũng đồng tình vỗ vai Du Đạc, “Đừng để tâm quá.”
“… Ai để tâm.”
Trình Cẩm cười nói, “Được rồi, bánh gato chúng ta gói về còn ở trên xe, lấy ra đây đi, không ăn cũng phải cất vào tủ lạnh.”
Du Đạc nói, “Để em đi, em cần yên tĩnh một chút.” Cậu chán nản rời đi.
“Lão đại, cậu ấy sẽ không bị đả kích thật chứ?” Diệp Lại tựa vào bàn làm việc của Trình Cẩm hỏi.
“Không sao đâu, trẻ con nháo mâu thuẫn một lúc là hết.”
“…” Mọi người cùng lộ vẻ mặt khó mà tin được, “Lão đại, anh lạc quan ghê.”
Trình Cẩm nói như chuyện đương nhiên, “Biết làm sao được, bình an vô sự nhiều năm thế rồi, mâu thuẫn giữa hai người có thể nghiêm trọng đến đâu, mọi người có thể xem nó thành một kiểu “tình thú”.”
“…”
Bộ Hoan lẩm bẩm, “Lời này nên để tôi nói mới đúng…”
Dương Tư Mịch vùi đầu vào cánh tay Trình Cẩm cười, Trình Cẩm lắc đầu, thò tay vuốt mái tóc xoăn của hắn, vui vẻ thế cơ à?
Du Đạc ôm một hộp bánh gato thật to về, đặt lên bàn Trình Cẩm.
Mọi người cố ý dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu, vì câu vừa rồi của Trình Cẩm mà họ định trêu chọc cậu.
Du Đạc đầu óc mơ hồ, “Mọi người bị sao vậy?”
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Tiểu An nói, “Anh và Sở Từ đó…”
Du Đạc vội ngắt lời em, “Sở Từ lại làm sao?”
“… Không có gì, thật sự không có gì.” Mọi người lại cười.
Du Đạc kịp phản ứng, mấy người này đang đùa giỡn cậu. Cuộc sống này đúng là khó khăn quá.
Trình Cẩm nói, “Được rồi, có buồn chán cũng đừng lấy đồng nghiệp làm trò đùa.”
“Ha…” Mọi người âm thầm móc mỉa, rõ ràng là anh/cậu bắt đầu trước.
Dương Tư Mịch đưa tay tháo sợi ruy băng cột hộp bánh gato, Trình Cẩm ngăn hắn, “Đang giờ làm việc, chỗ làm việc, đừng ăn.”
“Hôm nay chúng ta nghỉ.”
Hộp bánh gato được mở ra.
“Ồ quao, ngầu!” Tiểu An lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Trình Cẩm nhìn bánh gato, cảm giác hơi kỳ lạ, thứ họ gói mang về chính là cái bánh gato hình đầu lâu bị Dương Tư Mịch chọc hư, trên trán phải có lỗ hổng do Dương Tư Mịch chọc ra, chỗ quai hàm có một bàn tay xinh đẹp – trong trí nhớ của Trình Cẩm, lúc trước không hề có bàn tay này.
“Bàn tay này làm tốt thật, giống hệt như thật, làn da rồi mặt cắt này, còn có những vết thương nhỏ…”
“Đúng vậy, ai cắn thử đi?”
“Để anh!” Bộ Hoan cúi đầu, nghiêng đi một chút, vừa vặn kề sát chỗ cổ tay, cắn một cái… Sau đó vẻ mặt hắn trở nên nghi hoặc, chợt lùi một bước, suýt bị Diệp Lai đứng cạnh làm vấp té.
“Á!” Tiểu An phát ra tiếng hét có thể làm vỡ cửa kính.
Đó là một bàn tay thật, mặt ngoài đang in dấu răng của Bộ Hoan, lúc Bộ Hoan lùi bước suýt làm nó rớt xuống bàn, Hàn Bân nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
“…”
Trình Cẩm rất nghiêm túc, quát nhỏ, “Hồ đồ, đây là cố tình phá hỏng bằng chứng.” Nói xong, anh đi ra ngoài tìm đồng nghiệp phòng kiểm nghiệm bằng chứng.
Bộ Hoan chịu đựng cơn buồn nôn, tủi thân giải thích, “Anh không cố ý mà.”
Du Đạc nói, “Anh ấy không nói anh.”
Hả? Bộ Hoan ngẩng đầu, thấy Dương Tư Mịch đang tò mò nhìn mình, à, hắn hiểu rồi, Trình Cẩm là nói Dương Tư Mịch, chắc chắn Dương Tư Mịch đã sớm phát hiện đó là tay thật nhưng không nhắc hắn.
Hắn vừa buồn bực và bất đắc dĩ, “… Rất thú vị? Cậu từng làm thế rồi?”
Dương Tư Mịch đưa tay chọc bánh gato, “Tôi có thể nói cho anh nhưng anh không được nói cho Trình Cẩm.”
Bộ Hoan không biết đây có phải cách uy hϊế͙p͙ của Dương Tư Mịch không, “… Coi như tôi chưa hỏi, tôi không muốn biết gì hết.”
Lúc này, Trình Cẩm quay lại, anh bắt được tay Dương Tư Mịch, “Không được ăn bằng chứng.” Anh rút khăn ướt lau sạch tay cho Dương Tư Mịch.
“Trên đường cậu cầm bánh gato về, bánh không hề rời khỏi tay cậu?” Trình Cẩm hỏi Du Đạc.
“Có.” Du Đạc gặp đả kích nặng nề, bánh gato tiệm nhà mình làm ra lại có một bàn tay người. Cậu ngã ngồi xuống ghế, nói, “Em gặp đồng nghiệp của Sở Từ, anh ta ôm một đống tài liệu, không cẩn thận làm rơi xuống đất, em để bánh xuống nhặt giúp anh ta một lát.”
Diệp Lai lắc đầu, “Người tốt không thể làm.”
Du Đạc sững sờ chớp mắt, “Chị nói là lúc em thả hộp bánh gato xuống, có người nhân cơ hội bỏ cái tay này vào?”
Cậu đột nhiên tỉnh ngộ kêu lớn, “Sở Từ! Chắc chắn là cậu ta giở trò!”
Trình Cẩm gõ bàn, “Im lặng, không có bằng chứng chính là vu khống. Chỗ cậu giúp nhặt tài liệu sẽ không vừa vặn là góc ch.ết của camera chứ?”
Du Đạc hồi tưởng, uể oải gật đầu, đúng là góc ch.ết.
Người trong cả tầng đều tới vây xem, lát nữa có thể sẽ càng nhiều, may mà người của phòng kiểm nghiệm bằng chứng từ trên lầu đi xuống rất nhanh, họ nhanh chóng chụp ảnh rồi mang cả tay lẫn bánh đi mất.
Không lâu sau, nhóm chủ nhiệm Mai cũng tới hỏi tình hình (xem náo nhiệt), nhìn ra được chủ nhiệm Mai nghiêm túc đang cố nhịn cười.
Sở Từ vẫn đứng rất gần Du Đạc, hẳn là cố gắng hạ giọng hỏi, “Sao cậu lại ngốc đến độ đi cắn một cái thế?”
Du Đạc lắc đầu, “Không phải tôi.”
Bộ Hoan trừng Du Đạc, tiếp theo trừng Sở Từ, định dùng ánh mắt giết cậu chàng, nhóc quỷ ch.ết tiệt, tôi và cậu không đội trời chung!
Sở Từ “Hừ” một tiếng quay đầu đi.
Nhóm chủ nhiệm Mai rời đi rất nhanh, xem náo nhiệt chỉ là bất chợt, việc kiểm tr.a của bọn họ còn chưa làm xong.
Ngụy Thanh cạn lời mà nhìn Bộ Hoan, “Không chừng cậu sẽ được bình chọn là “Người điên cuồng nhất bộ An ninh hàng năm” đấy. Trình Cẩm, cậu theo sát chút, xem có muốn lập án điều tr.a không.”
Bộ Hoan cúi đầu gục xuống bàn, “cộp cộp cộp”, một lần lại một lần đập mặt bàn.
Trình Cẩm thở dài, vỗ vai Bộ Hoan, Bộ Hoan ngẩng đầu nhìn, anh nói, “Đi đập bàn anh đi.”
“…”
Trình Cẩm nói, “Du Đạc, cậu đi hỏi Sở Từ, trước khi họ tới đây đã đi những đâu.”
Du Đạc đáp ứng chạy ra.
Hàn Bân nói, “Cho chúng ta một cái tay là muốn làm gì?”
“Hãm hại chúng ta?”
Trình Cẩm cười nói, “Lý trí chút đi, đừng có vọng tưởng bị hại.”
“… Được rồi.”
DIệp Lai nói, “Nhưng mà chắc chắn là lúc Du Đạc giúp người nhặt đồ, có người nhân cơ hội bỏ cái tay vào hộp bánh gato, tuyệt đối là làm việc nhóm. Lão đại, không phải bọn em mắc chứng vọng tưởng bị hại, là bọn họ nhằm vào chúng ta thật, vừa nãy còn đặc biệt sang đây xem náo nhiệt của chúng ta, quá khinh người.”
Trình Cẩm khoát tay, “Cũng có thể chỉ muốn chúng ta điều tr.a giúp cái tay nhưng không muốn dính dáng đến chuyện này thôi. Nói không chừng là chủ nhiệm Mai ngầm đồng ý, ban nãy chị ta nói chuyện tốt thế mà, xảy ra chuyện này cũng không nổi giận.”
Tiểu An nói nhỏ, “Vẫn cảm thấy thật đáng ghét.”
Trình Cẩm còn nói, “Lần kiểm tr.a đột xuất này cũng tới cực kỳ bất thình lình, còn đặc biệt gọi chúng ta về. Có thể kiểm tr.a theo thông lệ chỉ là ngụy trang, muốn chúng ta tr.a án mới là thật. Đã không thể đến công khai chính là nói nếu xảy ra chuyện, muốn chúng ta toàn quyền phụ trách.” Là có người muốn mượn tay họ gây sự? Hay là có người mượn tay người khác gây sự với họ? Lập trường của chủ nhiệm Mai là gì?
“Lão đại, lúc nãy anh còn nói bọn em có chứng vọng tưởng bị hại…”
Trình Cẩm không để ý tới họ, “Cục trưởng Tạ có ở đây không? Anh nên đi báo cáo công việc với bà ấy.”
Hàn Bân nói, “Tôi đi hỏi xem.”