Chương 81
Sau bữa trưa, Trình Cẩm đi kiểm tr.a sức khỏe, Thích Văn Thanh phàn nàn anh vốn nên đi kiểm tr.a trước rồi hãy ăn cơm.
Giả Như bên cạnh nói, “Giáo sư Thích, vừa nãy tôi nhìn thấy Hàn Bân.”
“Hả? Nó còn ở đây?” Thích Văn Thanh bị dời sự chú ý.
Giả Như cười nói, “Bây giờ chắc anh ta còn ở khu nghỉ ngơi, ông có muốn đi gặp một lát không? Nếu ông yên tâm thì các mục còn lại để tôi làm cho, tôi sẽ nghiêm túc ghi chép đầy đủ số liệu.”
Thích Văn Thanh do dự mấy giây, nói, “Tôi đi xem nó còn ở đây không, tôi quay lại ngay!”
Trình Cẩm cười hỏi, “Giả Như, Hàn Bân là gì của giáo sư Thích Văn Thanh?”
“Con trai ông ấy. Hàn Bân không nói cho anh à?”
“Thời gian chúng tôi làm quen lại ngắn quá.”
“Tâm trạng anh tốt thật đấy.” Giả Như nhìn Trình Cẩm một hồi, “Dương Tư Mịch không đến cùng anh?”
“Em ấy có việc khác.”
Nhưng trước đây hai anh lúc nào cũng như hình với bóng. Giả Như cười, đổi chủ đề khác.
Dương Tư Mịch đang ở chỗ Tạ Minh.
Tạ Minh ngưng mắt nhìn Dương Tư Mịch ngồi đối diện, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất bao phủ người hắn, nhuộm mi mắt hắn thành màu vàng nhạt nhưng không hòa tan được ý lạnh trong mắt.
Tạ Minh hơi nhớ nhung Trình Cẩm, khi có Trình Cẩm trông Dương Tư Mịch ấm áp hơn.
Tạ Minh thầm than dưới đáy lòng, trên mặt thì cười nói, “Nghe nói Trình Cẩm định dâng mình làm đối tượng thí nghiệm của cháu?”
“Là đối tượng quan sát.” Dương Tư Mịch sửa đúng.
Hắn giương mắt để ánh nắng chiếu nghiêng vào mắt mình, hắn mở to mắt, không chớp không nháy, con ngươi co lại hết mức dưới sự kích thích của tia sáng mạnh, khiến hắn trông càng thêm nguy hiểm.
“Cháu vẫn luôn quan sát anh ấy – không vì ý thức của anh ấy mà thay đổi.”
Tạ Minh bất đắc dĩ, “Bất kể nói thế nào, dù mất trí nhớ cậu ấy vẫn không bỏ được cháu, thế thì còn vấn đề gì nữa? Đừng giày vò cậu ấy. Hay cậu ấy đã làm sai điều gì? Cháu muốn trừng phạt cậu ấy?”
Ánh nắng chói và thời gian dài không chớp mắt khiến trong mắt Dương Tư Mịch tràn lên một lớp sương mù.
“Hoặc cũng có thể vì cậu ấy không làm gì sai.”
“Tư Mịch, đừng quá mức.”
“Gì cơ?”
Tạ Minh từng gặp bé Dương Tư Mịch, một ngày trước hắn còn thích một con vật, ngày hôm sau liền bóp ch.ết nó.
“Đừng làm chuyện tàn nhẫn với người mình yêu.”
Dương Tư Mịch nhìn Tạ Minh, “Cháu không có.”
Rồi lại hỏi, “Dì định nghĩa “tàn nhẫn” như thế nào?”
Trong lòng Tạ Minh tràn đầy cảm giác bất lực tuyệt vọng – đây gần như một loại đau nhưng không phải đau nhức đột ngột xuất hiện mà là đau nhức mãn tính, dai dẳng như mưa phùn liên miên lại còn phát tác lặp đi lặp lại.
Dương Tư Mịch cũng không cố tình muốn làm chuyện tàn nhẫn, hắn chỉ không ý thức được nó rất tàn nhẫn, giống như trẻ con không thể hiểu được sự đau khổ của người lớn.
Nhiều năm trước, bà bị bộ dạng này của Dương Tư Mịch hù dọa, vội đưa hắn đến bệnh viện điều trị, sau đó chuyển đến viện điều dưỡng… Nhưng bây giờ bà không đành lòng làm vậy lần nữa, với lại Dương Tư Mịch không còn là trẻ con, không ai có thể làm bất kỳ chuyện gì hắn không chịu tiếp nhận với hắn.
Dương Tư Mịch nói, “Cháu hối hận.”
“Hả?” Tạ Minh hơi vui mừng, dưới cái nhìn của bà, “hối hận” là biểu hiện rất nhân tính hóa.
Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm đã đồng ý cho cháu thôi miên anh ấy.”
“Ừm.” Tạ Minh tỉnh bơ, có quỷ mới tin, không, người theo chủ nghĩa duy vật phải nói có người ch.ết mới tin.
Dương Tư Mịch nói tiếp, “Cháu biết anh ấy không ở bên cháu sẽ tốt hơn. Cháu nghĩ cháu nên cho anh ấy một cơ hội thoát khỏi mình, chẳng hạn nếu trong một tháng anh ấy không thể thích cháu thì cháu sẽ rời đi.”
Tạ Minh nghi ngờ nhìn Dương Tư Mịch, đơn giản vậy sao? A, nhưng Trình Cẩm vừa tỉnh liền tỏ vẻ vẫn thích hắn, Trình Cẩm đây là tự cắt đứt đường lui sao?
Dương Tư Mịch đột nhiên cười, “Nhưng anh ấy tỉnh, cháu liền hối hận nên quyết định rút ngắn thời gian một chút.”
Tâm trạng Tạ Minh hơi phức tạp, nhưng cuối cùng lòng hiếu kỳ đã chiếm ưu thế, “Rút ngắn một chút là bao nhiêu? Không phải cháu giảm từ ba mươi ngày còn ba ngày đấy chứ?”
Ở một mức độ nào đó, bà rất hiểu Dương Tư Mịch.
“Dĩ nhiên không phải.” Dương Tư Mịch nhìn đồng hồ treo tường, “Sắp tới rồi.”
Không cần một giây Tạ Minh đã tính ra thời gian, chỉ là bà không tin cho lắm nên lại suy tính một phút, kết quả đáp án không thay đổi – thời gian Trình Cẩm tỉnh lại sắp được ba tiếng.
“Từ ba mươi ngày xuống ba tiếng?… Cháu chỉ cho Trình Cẩm ba tiếng để cân nhắc có ở bên cháu hay không, nhưng cháu không nói cho cậu ấy biết cậu ấy có cơ hội từ chối, lại còn trốn ở chỗ dì uống trà.”
Dương Tư Mịch vô tội chớp mắt, “Cháu không thích uống trà.”
“Vâng, cháu vì cậu ấy mà hy sinh to lớn quá!” Tạ Minh cảm thấy lý trí của mình bị Dương Tư Mịch vò nát rồi.
“Ban đầu, giữa hai người cháu và Trình Cẩm, dì đứng về phe cháu.”
“Chẳng lẽ vốn không phải vậy?” Dương Tư Mịch vừa nhìn đồng hồ vừa tùy tiện thuận miệng nói.
Tạ Minh nói, “Đó là bởi dì không biết cậu ấy có thể ở bên cháu bao lâu, nói thật, dì cho rằng sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ rời khỏi cháu, nhưng bộ dạng bây giờ của cháu… Hành vi gian lận rất xấu xa.”
Dương Tư Mịch nói, “Sao lại là gian lận? Không ai đặt ra quy tắc cho tình cảm, Trình Cẩm cũng không đặt. Dù có quy tắc, sao không thể gian lận?”
Sao lại khó giao tiếp thế này? Quả nhiên là khoảng cách thế hệ quá sâu. Tạ Minh thở dài, “Nếu cậu ấy không yêu cháu, cháu nên để cậu ấy đi.”
Dương Tư Mịch không nói gì, hắn yên lặng nhìn đồng hồ treo tường, ngay khi kim giây đi qua số 12, hắn đứng lên, “Tới giờ rồi.”
Trình Cẩm tỉnh lại lúc mười hai giờ mười bảy phút, bây giờ là mười lăm giờ mười bảy phút, vừa đúng ba tiếng.
“Đáp án là không. Cháu đi đây.”
Tạ Minh không nói gì nhìn Dương Tư Mịch rời đi, đi thì tốt, dù Dương Tư Mịch không đi bà cũng không nói thêm được.
Không có Trình Cẩm ở bên cạnh giám sát, bà rất khó vui vẻ giao lưu với Dương Tư Mịch.
Cho nên trước khi Trình Cẩm xuất hiện trong cuộc sống của Dương Tư Mịch, bà và Dương Tư Mịch cơ bản không có giao lưu.
Sau khi rời đi, Dương Tư Mịch gặp Khuất Dược giữa đường, đối phương gọi hắn lại, “Này, Dương Tư Mịch, tôi tìm cậu có việc.”
Dương Tư Mịch không dừng bước.
Khuất Dược vội nói, “Liên quan tới chuyện Trình Cẩm mất trí nhớ.”
Dương Tư Mịch dừng lại, không kiên nhẫn nhìn Khuất Dược, “Việc gì?”
“Vào trong nói chuyện.”
Đẩy mở một cửa phòng, hai người ngồi xuống cạnh bàn, Dương Tư Mịch nhìn chằm chằm ly trà trước mặt, lại là trà xanh.
“Nhanh lên, tôi đang vội.”
Khuất Dược nói, “Trước đây cậu chưa từng nói vậy.”
Dương Tư Mịch nói, “Trước đây ông cũng sẽ không đặc biệt chạy đến làm chị gái tri kỷ cho tôi.”
“…” Khuất Dược sờ cằm, “Cậu đánh giá cao trình độ của tôi rồi. Trình Cẩm thế nào?”
“Anh ấy rất khỏe. Tôi đang định đi gặp anh ấy. Còn ông đang lãng phí thời gian của tôi.”
“…” Khuất Dược nói, “Nếu Trình Cẩm rất khỏe, vậy tôi cần hai cậu đi gặp một người, cô ta có thể hơi có vấn đề tinh thần…”
Dương Tư Mịch từ chối thẳng, “Không đi.”
Khuất Dược mỉm cười, “Vậy cậu nói nếu Trình Cẩm biết cậu thôi miên cậu ấy mất trí nhớ thì sẽ thế nào?”
Trên tay hắn có bằng chứng xác thực, “Lúc đó cậu quên tắt thiết bị giám sát trong phòng bệnh.”
“Ngu ngốc, tôi biết nó không tắt, tôi không muốn giấu diếm, dì tôi đã nói rồi, ông lại đến dông dài, mấy người không thể thương lượng nói xong trong một lần à?”
Khuất Dược lẩm nhẩm mình là người khoan dung… Lúc lâu sau hắn mới nói, “Cho nên cậu thật sự không muốn đi?”
“Hỏi Trình Cẩm, anh ấy muốn đi thì đi, uy hϊế͙p͙ tôi vô dụng thôi.” Dương Tư Mịch đứng dậy bỏ đi không quay đầu lại.
Trình Cẩm đang ở trong phòng bệnh ngồi dựa ghế sofa đọc sách, trông rất thích ý nhưng nhìn kỹ có thể thấy khóe mắt anh đang giật nhẹ. Trên tay anh là “Sổ ghi chép” do chính anh viết, anh còn đặc biệt viết một hàng chữ để so sánh, đúng là chữ của bản thân.
Nội dung “Sổ ghi chép” vẫn tính là trật tự, bên cạnh chữ viết có dán ảnh chụp người hoặc cảnh vật, nhưng ghi chú dưới một số tấm ảnh quá kỳ cục, ví dụ dưới tấm ảnh “Xe quân đội Đạm Thủy” ghi chú là “Đã đồng ý mua xe mô hình cho Tư Mịch”, sao có thể? Trình Cẩm không tin mình sẽ đồng ý cho Dương Tư Mịch mua một chiếc xe quân đội nhìn thì khiêm tốn thực chất rêu rao.
Mà dưới tấm ảnh “Công viên Thượng Hòa” lại ghi chú “Có thể cân nhắc cho Tư Mịch nhận nuôi hổ con”, Trình Cẩm xem mà trừng mắt, sao anh lại cân nhắc chuyện nuôi hổ này được!
Còn có ghi chú “Người Tư Mịch có thể giết” dưới tấm ảnh “Từ Thiệu Phi”, sao có thể tùy tiện giết người?
Xe quân đội, hổ, giết người… Nếu thế giới thực sự khủng bố như thế, làm một người vừa mất trí nhớ phải nghiêm túc khủng hoảng một chút.
“Tiểu An, ai có thể bắt chước chữ viết của anh?”
Tiểu An ngoan ngoãn trả lời, “Thầy Dương.”
Diệp Lai nói, “Lão đại, sao vậy?”
“Không sao.” Trình Cẩm yên lặng thả cuốn sổ trong tay xuống, cầm lấy cuốn sổ thật dày nhóm Diệp Lai chỉnh sửa giúp, kích thước bằng khổ giấy A , bìa da, trên mặt bìa in mấy chữ “Kỷ sự tổ đặc án”.
Tiểu An nói, “Lão đại, cái tên này khí phách nhỉ?”
Trình Cẩm không nói gì, mặt không đổi lật mở, vô số tin tức chính thống và chuyện phiếm tin đồn đập vào mặt, xem hai trang liền quáng mắt, “Mấy người nên làm nội dung bên trong xứng với trang bìa mới phải.”
Du Đạc nói, “Thời gian không đủ, bọn em không kịp sắp xếp cẩn thận.”
Cậu và Bộ Hoan đang chơi game, phân tâm nói chuyện cũng không ảnh hưởng hiệu suất.
Ngón tay Trình Cẩm trượt qua lại trang giấy, “Mấy người vừa chỉnh sửa xong? Đây không giống đồ vật có thể làm trong một, hai tiếng.”
Du Đạc nói, “Không, ý em là bọn em không kịp xóa bỏ một số thứ trong đó.”
Tiểu An phản đối, “Sao lại xóa, muốn xóa cũng phải sao chép một bản trước đã.”
“…” Trình Cẩm phất tay, “Mấy người chơi phần mình đi, không cần ở cùng tôi.”
Bộ Hoan cười nói, “Bọn tôi đang chơi mà, cậu không cần để ý bọn tôi. Nhưng chơi với Du Đạc không vui gì cả, Hàn Bân sao vẫn chưa quay lại, sinh vật cha này thật phiền phức.”